Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 431 - Chương 431: Đoán Mệnh

Chương 431: Đoán Mệnh Chương 431: Đoán Mệnh

Chương 431: Đoán Mệnh

“Đừng đuổi theo, ở trong nước, con thú này có ưu thế hơn, nếu không cẩn thận thì sẽ phải hối hận cả đời!”

Kỷ Thanh Dung bình đạm khuyên nhủ.

Bọn họ rất khó khiến Hắc Giáp Ngạc Quy bị thương nặng, nhưng Hắc Giáp Ngạc Quy lại có thể dễ dàng đả thương bọn họ, có lẽ chỉ cần một kích mà thôi.

“Đi nhanh, động tĩnh nơi này lớn như vậy, còn có mùi máu tươi nồng đậm, chắc chắn sẽ hấp dẫn yêu thú cường đại khác!”

Yêu thú nhỏ yếu thì không dám tiếp cận, những thứ dám đến thì ít nhất đều là nửa bước Địa Nguyên Cảnh.

Nếu bị yêu thú bao vây thì tình cảnh của bọn họ sẽ không ổn chút nào.

Nơi này là Mãng Long Sơn Mạch, cực kỳ nguy hiểm, cẩn thận một chút vẫn hơn.

“Ngươi chờ đó cho bản công tử, sau khi ta đột phá Địa Nguyên Cảnh, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!”

Giang Đạo Vân nhớ kỹ con Hắc Giáp Ngạc Quy này rồi.

Sau đó ba người nhanh chóng rời đi.

Trên đường, ánh mắt âm lãnh của Giang Đạo Vân thường liếc hướng La Thiên, thậm chí định giết người đoạt bảo!

Hai trái Địa Linh Quả có giá trị cực kỳ sang quý, tiếc là có vẻ Kỷ Thanh Dung khá để ý đến La Thiên, gã không thể xuống tay.

Giờ phút này, Giang Đạo Vân có chút hối hận.

Nếu lúc trước phủ định phương án phân phối La Thiên đưa ra, chia đều chiến lợi phẩm cho mọi người trong đội ngũ thì gã và Kỷ Thanh Dung sẽ có phần từ hai trái Địa Linh Quả này.

Kỷ Thanh Dung cũng dùng ánh mắt đánh giá La Thiên vài lần.

Tu vi Linh Hải cảnh bát trọng tổ đội cùng hai cường giả nửa bước Địa Nguyên Cảnh, cuối cùng lại trở thành người thắng lớn nhất. Kỷ Thanh Dung và Giang Đạo Vân đều có thân phận bất phàm, nếu chuyện này truyền ra thì thanh danh La Thiên chắc chắn sẽ truyền xa.

Sau một lúc chạy như bay, ba người dừng lại.

Trong trận chiến vừa rồi, Giang Đạo Vân giao thủ với Hắc Giáp Ngạc Quy vài lần, thương thế không nhẹ, gã lập tức khoanh chân ngồi xuống chữa thương.

Kỷ Thanh Dung nghỉ ngơi lấy lại sức, nàng cũng tiêu hao không nhỏ sau trận chiến với Hắc Giáp Ngạc Quy.

La Thiên an tĩnh ngồi xếp bằng, tu luyện 《 Quy Nguyên Chân Công 》.

Trong lúc lên đường trước đó, 《 Quy Nguyên Chân Công 》 đã đột phá cảnh giới tiểu thành tầng thứ sáu.

Sau khi đột phá Linh Hải cảnh bát trọng và mài giũa một thời gian, La Thiên có cảm giác mình tu luyện công pháp thông thuận hơn, cách cảnh giới đại thành tầng thứ sáu không xa.

Không gian an tĩnh, ba người đều không nói chuyện.

Giang Đạo Vân và Kỷ Thanh Dung tâm tình không tốt, trong lòng có chút buồn bực.

Bận việc một hồi mà chẳng thu hoạch được gì.

La Thiên là người được lợi lớn nhất không muốn kích thích hai người này nên chuyên tâm tu luyện.

Một canh giờ sau.

“La Thiên, ngươi có hai trái Địa Linh Quả, vậy bán một trái cho ta đi.”

Kỷ Thanh Dung bỗng đưa ra yêu cầu giao dịch.

“Giá cả thế nào?”

La Thiên lập tức đáp ứng.

Trên thực tế, hắn đã tự hỏi chuyện này từ trước.

Dù sao Kỷ Thanh Dung và Giang Đạo Vân cũng quen biết, hơn nữa Địa Linh Quả có sức dụ hoặc rất lớn, hắn lo rằng hai người này sẽ liên thủ giết người đoạt bảo, giờ chia cho một người khác một trái cũng tốt.

Dùng một trái Địa Linh Quả đổi lấy một minh hữu là điều rất cần thiết.

Giang Đạo Vân thì có thể trực tiếp loại trừ, La Thiên vẫn luôn chờ đợi Kỷ Thanh Dung chủ động mở miệng.

“4500 Linh Nguyên Tệ.”

Kỷ Thanh Dung đưa ra giá rất thấp.

“5000 thì ta bán.”

La Thiên nâng thêm 500.

“Được!”

Kỷ Thanh Dung lập tức đáp ứng.

So ra thì cái giá này vẫn rất thấp.

Thực chất La Thiên nguyện ý bán cũng là vì có ý kết giao với Kỷ Thanh Dung. Hơn nữa khi hắn cướp lấy trái Địa Linh Quả thứ 2, Kỷ Thanh Dung đã kịp thời chi viện, ngăn chặn Hắc Giáp Ngạc Quy, nếu không thì La Thiên rất khó thành công.

Giang Đạo Vân thấy La Thiên và Kỷ Thanh Dung đã hoàn thành giao dịch, quan hệ hai người có vẻ thân thiết hơn một chút.

Điều này khiến Giang Đạo Vân thầm hận trong lòng.

Gã vốn muốn mượn manh mối này để kéo gần quan hệ với Kỷ Thanh Dung. Nhưng lúc này gã có cảm giác mình như bà mối tác hợp La Thiên với Kỷ Thanh Dung.

“Tin tức là của ta, Địa Linh Quả cũng nên là của ta, tiểu tử kia, ngươi đang mượn hoa hiến phật, chiếm đoạt công lao của ta!”

Giang Đạo Vân ghi nhớ mối thù này.

La Thiên nhận thấy địch ý của Giang Đạo Vân, bây giờ tiếp tục ở lại đội ngũ cũng chẳng có ý nghĩa gì, hắn định cáo biệt đội ngũ này.

Đúng lúc này, tạo hóa quyết lại truyền đến dự triệu nguy hiểm.

“Vẫn còn nguy cơ ư?”

La Thiên hơi ngạc nhiên.

Lúc trước hắn tưởng rằng nguy cơ là Hắc Giáp Ngạc Quy, giờ mới biết có vẻ là hắn đã hiểu lầm.

Chẳng lẽ là Giang Đạo Vân? Điều này là không có khả năng!

La Thiên và Kỷ Thanh Dung đã hoàn thành giao dịch, gia tăng quan hệ, có Kỷ Thanh Dung ở đây, Giang Đạo Vân gần như không có khả năng giết La Thiên.

“Vừa mới chuẩn bị rời khỏi đội ngũ, tạo hóa quyết liền truyền đến dự triệu nguy cơ, chẳng lẽ...”

La Thiên đã có suy đoán nhưng hắn không chắc lắm.

Vì thế hắn thi triển thôi toán chi thuật.

“La Thiên, ngươi đang đoán mệnh sao?”

Giang Đạo Vân thấy vậy thì cảm thấy buồn cười.

Đạo xem vận huyền diệu khó giải, La Thiên mới bao nhiêu tuổi, sao hắn có thể hiểu thứ này được, nhất định là hắn đang giả thần giả quỷ muốn hấp dẫn sự chú ý của Kỷ Thanh Dung.

La Thiên không đáp lại, dường như hắn thật sự đang suy tính thiên cơ, không để ngoại giới quấy rầy.

Xì!

Giang Đạo Vân khẽ gắt một tiếng.

Một lát sau, La Thiên mở mắt ra, hắn cười nói: “Giang huynh đang nghĩ ta không hiểu mà giả vờ là hiểu ư?”

“Mệnh đạo huyền diệu vô cùnd. Bao nhiêu mệnh đạo đại sư tìm hiểu cả đời mới có chút thành tựu. Chẳng lẽ ngươi còn lợi hại hơn đám đại sư kia ư?”

Giang Đạo Vân cười lạnh, cảm thấy đây là cơ hội tốt để khiến La Thiên xấu mặt.

“Giang huynh không tin thì ta cũng đành chịu. Nhưng Giang huynh đã trợ giúp ta lấy được Địa Linh Quả, vậy nên ta sẽ nhắc nhở ngươi một chút!”

La Thiên lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

Khóe miệng Giang Đạo Vân run rẩy, cảm thấy La Thiên cố ý nhắc đến Địa Linh Quả làm muốn khoe khoang, chế giễu gã.

“Vừa rồi ta suy tính thiên cơ, biết kế tiếp Giang huynh sẽ có tai kiếp, người có thù oán sẽ tìm tới ngươi!”

La Thiên trịnh trọng nói.

“Kẻ thù ư?”

Giang Đạo Vân lộ vẻ khinh thường.

Giang gia là đệ nhất gia tộc Tử Sơn Vương Triều, rất ít người dám đến cửa báo thù.

Hơn nữa lần này Giang Đạo Vân ra ngoài có rất ít người biết đến, sao lại có kẻ thù tới đây tìm được?

“Được, để Giang mỗ xem có kẻ nào dám tới báo thù hay không nào!”

Giang Đạo Vân tin chắc rằng La Thiên đang nói láo.

Kỷ Thanh Dung cũng không tin, nhưng thấy bộ dáng tự tin của La Thiên, trong lòng nàng sinh ra chút chờ mong.

Vì thế ba người tiếp tục chờ đợi tại chỗ.

Hai canh giờ qua đi, thương thế của Giang Đạo Vân đã khỏi đến tám phần, gã nhếch mép, cười nói: “La Thiên, ngươi nói rằng người có thù oán sẽ tới, tại sao đến giờ còn chưa thấy?”

“Tới rồi!”

La Thiên đột nhiên mở mắt.

Giang Đạo Vân sửng sốt, La Thiên diễn rất thật, suýt nữa gã đã tin rồi.

Bỗng nhiên, một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ cuốn đến, cây cối bốn phía rung động xào xạc, bị cỗ khí thế kinh khủng kia áp xong xuống.

“Cỗ khí tức này... Là Địa Nguyên Cảnh!”

Bình Luận (0)
Comment