Chương 453: Ma Khúc
Trên khán đài đối diện, thiên tài 20 hạng đầu Linh Bảng cũng chú ý tới La Thiên.
“Sư tỷ, biểu đệ của ngươi vận khí không tồi, chỉ cần đánh bại La Thiên và linh sủng của hắn thì có thể trở thành hắc mã lớn nhất.”
Một nam đệ tử Bích Thủy Cung nịnh nọt nhìn về phía Cực Băng tiên tử.
Cực Băng tiên tử như được một tầng băng sương bao quanh lãnh đạm khinh thường nói: “Hắn chỉ có chút tiền đồ vậy thôi.”
“Ha ha ha, thật buồn cười, chẳng lẽ La Thiên là tên ngốc ư?”
Nam tử da đen Vạn Kiếm Môn cười to không kiêng nể gì!
Kiều Hải, Dịch Tĩnh Văn cũng cảm thấy La Thiên ngu dốt như thế có chút xa lạ.
“Câm miệng.”
Nữ tử bạch y thần bí bỗng nhiên lên tiếng, thanh âm vô cùng lãnh đạm.
“Hả?”
Nam tử da đen liếc nữ tử bạch y, bị khí chất và dung mạo của nàng hấp dẫn, nhưng không xin lỗi hay lấy lòng giống nam tử khác.
“Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi là tình nhân của tiểu tử này ư?”
Nam tử da đen nhướn mày, phóng ra một cỗ khí thế cuồng bá chấn nhiếp người xem!
“Ngươi nói lại xem!”
Nữ tử bạch y lạnh lùng đáp trả.
Tiếp theo, toàn thân nàng nổi lên một tầng mây khói xanh biếc mênh mông cuồn cuộn, quang huy bắn ra bốn phía, trông nàng như một vị trích tiên!
Cỗ khí tức cường đại siêu nhiên kia lập tức ngăn chặn kiếm thế của nam tử da đen, khiến đám thiên tài bốn phía chú ý, kể cả 5 vị thiên kiêu Đông Thần đại lục.
“Hả?”
Thiên Tà Kiếm thân hình gầy ốm, ánh mắt u ám tà dị liếc nữ tử bạch y một cái.
Cực Băng tiên tử cũng nhìn qua.
“Thật mạnh!”
Kiều Hải và Dịch Tĩnh Văn thất kinh.
Ngoại viện Vân Tiêu Tông mời đến mạnh như thế ư?
Nhưng tại sao nàng lại bảo vệ La Thiên?
Kiều Hải không hiểu, gã đoán:
“Có lẽ ta suy nghĩ nhiều thôi, bởi vì cùng đại biểu cho Vân Tiêu Tông nên nàng mới ra mặt...”
Nam tử da đen bĩu môi, không dám nói nữa.
“Tiểu Thiên, ngươi...”
Nữ tử bạch y nhìn về phía đấu trường, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Nhưng ngay sau đó đôi mắt nàng sáng ngời, lộ vẻ kinh ngạc.
“Hả? Tiểu tử kia...”
Dịch Tĩnh Văn cũng kinh ngạc thốt lên.
Trong đấu trường..
Ầm!
La Thiên lao đi như cơn gió lạnh lẽo, nhảy vào trong đám người.
“Lạnh quá!”
“Võ Mạch dị lực quá mạnh!”
Không ít thiên tài Linh Hải cảnh bát trọng hoặc cửu trọng có cảm giác như lạc vào trong thế giới băng, toàn thân lạnh run, máu và chân khí lưu chuyển chậm lại.
Trong lúc quần chiến, U Long Thần Mạch là một ưu thế lớn của La Thiên, có thể suy giảm tốc độ địch nhân trên diện rộng.
Nếu không thì La Thiên sẽ bị bao phủ bởi vô số công kích che trời lấp đất.
“Bại!”
Ánh mắt đại hán cụt một tay sáng lên, gã cũng thúc giục Võ Mạch dị lực, sau lưng hiện lên hư ảnh một bộ kim giáp.
Toàn thân gã bao trùm một tầng lân giáp kim sắc, sức chống cự hàn vụ tăng lên!
Sau đó, tay trái gã cầm đao chém ra một đạo đao quang mãnh liệt.
Hải công tử cũng thúc giục Võ Mạch dị lực, sau lưng hiện lên một vòng xoáy thủy quang màu lam nhạt, cũng suy yếu chống cự sự ăn mòn của hàn lực.
Đồng thời, vòng xoáy thủy quang cũng phát ra một cỗ lực hút, có thể kiềm chế địch nhân.
“Lưu Phong Hành Vân!”
Trong mắt La Thiên nổi lên vết kiếm hư vô, Băng Ngân Kiếm trong tay bay múa, một mảnh kiếm khí bắn ra, vô số kiếm khí càn quét bát phương, đối chiêu với hai người này!
Viu!
Chiến trường hỗn loạn, La Thiên và đại hán cụt một tay, Hải công tử giao phong một chiêu mà không rơi vào thế yếu, điều này khiến đám người giật mình.
Ngay sau đó, công kích của những thiên tài còn lại cũng tới sát La Thiên!
Dù La Thiên thúc giục Thiên Lô Bảo Thể, lực phòng ngự kinh người thì cũng không ngăn được quá nhiều công kích, chỉ có thể mượn dùng linh thức và thân pháp phiêu dật để né tránh!
Vút! Vút! Vút!
La Thiên như chim cắt du tẩu qua lại trong đám người.
Thỉnh thoảng có một vài công kích đánh trúng Thiên Lô Bảo Thể, phát ra tiếng va chạm giòn vang.
“Địch nhân quá nhiều, lại còn không thể giết!”
La Thiên nhíu mày.
Nếu có thể giết bọn họ thì hắn có thể xử lý kẻ yếu trước để giảm bớt số lượng địch nhân.
“Sửu Điểu, sao ngươi còn không ra tay?”
La Thiên hét lớn.
Trước khi khai chiến hắn đã dặn dò, kết quả là quạ đen vẫn chưa ra tay.
“Đừng nóng vội, bản thần đang chuẩn bị!” Quạ đen nói.
“Chuẩn bị...” La Thiên cạn lời.
Chuẩn bị cái gì nữa?
Không đúng, rốt cuộc quạ đen đang nghĩ gì?
“Chẳng mấy khi có buổi biểu diễn lớn như vậy mà bản thần chưa hát bài nào ra hồn, giờ thì ta không thể cô phụ đám fans đó...”
Quạ đen lầm bầm lầu bầu.
Khóe miệng La Thiên run rẩy.
Hắn chỉ muốn quạ đen tùy tiện kêu mấy tiếng quấy nhiễu đám địch nhân là được.
“Được! Bản thần đã chuẩn bị xong!”
Trong mắt quạ đen bắn ra quang mang phấn chấn, đầu ngẩng cao, hắng giọng rồi lập tức hát lên.
La Thiên giật mình, lập tức ngưng tụ tâm thần ý chí, tay sờ lên viên u lam bảo châu mới yên tâm hơn một chút.
Ngay sau đó, tiếng ca của quạ đen vang lên: “Giống một cây... Hải tảo... Hải tảo theo sóng phiêu diêu.”
“Hải tảo... Hải tảo múa theo bọt sóng...”
“Hải tảo... Hải tảo... Dù sóng gió ra sao... Ta vẫn vui vẻ tiêu dao...”
Lời ca vừa cất lên, toàn trường run rẩy.
La Thiên có dự cảm không tốt, lập tức thúc giục u lam bảo châu, tâm thần như chìm vào biển sâu, vô cùng tĩnh lặng, không bị yếu tố bên ngoài quấy nhiễu.
Nhưng đám thiên tài còn lại không có tâm thần ý chí mạnh như La Thiên, cũng không có bảo vật đặc thù.
“Hả? Sao ta lại...”
Một thiên tài hai chân run lên, mông uốn éo nhảy theo điệu nhạc.
“Ngươi làm gì vậy?”
Đại hán cụt một tay lập tức gầm lên.
Đây là thiên kiêu đại hội với 10 vạn người xem, vậy mà ngươi lại uốn éo nhảy nhót... Thật mẹ nó mất mặt.
Nhưng sau đó đại hán phát hiện mình cũng khiêu vũ theo.
“Tào huynh, sao ngươi lại...”
Hải công tử trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó y cũng uốn éo.
Tất cả 35 thiên tài ở đây đều mất khống chế nhảy một điệu nhảy tràn đầy vui sướng.
“Im miệng, quạ đen, ngươi im miệng cho ta!”
“Má ơi, quá mất mặt!”
“Oa, sẽ không có ai cưới người ta nữa... hu hu...”
Đám thiên tài không ngu, bọn họ lập tức phát hiện đây là tác dụng của tiếng ca của quạ đen.
Bọn họ nhăn nhó, khóc không ra nước mắt.
Đây là thiên kiêu đại hội, kết quả một đám thiên tài lại khiêu vũ với nhau, chỉ e chuyện này sẽ được ghi vào sử sách, bị đời sau cười nhạo mấy ngàn năm!
Thật đáng sợ, không ngờ trên đời này lại có ca khúc khủng bố như vậy, không đúng, đây nhất định là ma khúc!