Chương 499: Sinh Vật Da Xanh
Hai người một chim đi đến bên một con sông, nhưng lại không thấy bảo vật mà Sài Ngọc Hưng nói.
“Hả? Tịnh Linh Thảo đâu mất rồi?”
Sài Ngọc Hưng lộ vẻ kinh ngạc.
Sau đó, hắn ta hoảng loạn nhìn về phía La Thiên, vội vàng giải thích: “La Thiên, ta không lừa ngươi, vừa rồi ở đây thật sự có vài cọng Tịnh Linh Thảo!”
Trêu chọc Thiên Kiêu Chi Vương ở nơi xa lạ này, nếu La Thiên giận dữ trực tiếp tiễn hắn ta đến Tây Thiên thì xong đời.
“Hơn nữa trong con sông kia có hai yêu thú thượng cổ, đều là Địa Nguyên Cảnh, một mình ta không thể ngắt lấy...”
Sài Ngọc Hưng nói ra hết những gì mình biết.
“Là Kim Lân Cự Giải đúng không?”
Bỗng nhiên La Thiên mở miệng.
“Hả? Sao ngươi... Đúng vậy, là hai con Kim Lân Cự Giải!”
Sài Ngọc Hưng kinh ngạc.
La Thiên vừa tới, Tịnh Linh Thảo không còn, Kim Lân Cự Giải cũng không lộ diện, sao La Thiên lại biết được?
Ánh mắt La Thiên lập tức trầm xuống.
Linh thức của hắn cảm giác được dưới đáy sông có hai chỉ Kim Lân Cự Giải, toàn thân kim hoàng lân giáp dày nặng, đôi càng sắc như đao, tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương.
Nhưng hai chỉ Kim Lân Cự Giải này đã trở thành thi thể.
Lớp vỏ ngoài của chúng nó đã bị mạnh mẽ đánh xuyên, máu tươi tràn ra, bị con sông chảy xiết cọ rửa sạch sẽ, vậy nên Sài Ngọc Hưng không phát hiện ra điểm dị tượng.
“Hai yêu thú Địa cấp này liên thủ mạnh hơn cự hổ ta đã gặp nhiều...”
La Thiên và Sài Ngọc Hưng liên thủ thì mới có hy vọng đánh chết bọn chúng!
Trong những thiên tài Đông Thần đại lục tiến vào nơi đây, trừ Tề Vân Thiên có khả năng làm được thì những người còn lại đều không có khả năng.
Nhưng vết thương trên người Kim Lân Cự Giải rất đặc biệt, không giống vết thương do bất kì vị thiên kiêu nào gây ra.
“Có người ngoài ư?”
Vừa có ý nghĩ này, La Thiên đã lập tức nghe được động tĩnh rất nhỏ.
Viu!
Trong hư không nơi xa bỗng nhiên có một đạo hắc quang bắn tới.
“Có nguy hiểm!”
La Thiên phát hiện ra sát ý, lập tức nhắc nhở nhưng vẫn chậm một bước.
Phụt!
Ngực Sài Ngọc Hưng đột nhiên bị một lợi trảo màu đen xuyên thủng, máu bắn ra.
“Là ai?”
Sắc mặt Sài Ngọc Hưng tái nhợt, khóe miệng chảy máu.
Hắn ta xoay người nhìn thấy một sinh vật xấu xí da màu lam, tay cầm xiềng xích màu đen, thứ đó nối với lợi trảo xuyên qua thân thể hắn ta.
“Hắc hắc!”
Sinh vật da xanh cười khinh miệt, nhẹ nhàng kéo một cái, xiềng xích kéo theo thân thể Sài Ngọc Hưng bay về phía gã.
Hành động này giống như câu cá, kéo dây bắt mồi.
“Dám đánh lén ta, đi chết đi...”
Sắc mặt Sài Ngọc Hưng trở nên dữ tợn, hắn ta cầm trường côn tấn công sinh vật da xanh.
“Cút!”
Sinh vật da xanh lộ vẻ khinh miệt, chân nguyên dao động trong tay, một mảnh lưu quang bắn ra phá nát công kích của Sài Ngọc Hưng.
Sài Ngọc Hưng bị xiềng xích kéo tới trước mặt gã, sinh vật da xanh trực tiếp bóp nát yết hầu hắn ta.
“Không...”
Sài Ngọc Hưng chỉ kịp nói ra một chữ, đầu đã rơi xuống mặt đất, chết không nhắm mắt.
Bàn tay sinh vật da xanh ướt đẫm máu tươi, gã hưởng thụ ngửa đầu đổ vào trong miệng.
La Thiên rùng mình, thực lực sinh vật da xanh không đơn giản, thiên tài Địa Nguyên Cảnh nằm trong 20 hạng đầu Linh Bảng Đông Thần đại lục mà bị nó dễ dàng săn giết như thế!
“Xem ra ngươi chính là kẻ giết chết Kim Lân Cự Giải!”
La Thiên nhìn vũ khí của sinh vật da xanh để đưa ra kết luận.
“Đây rốt cuộc là yêu thú gì? Sao trước kia chưa từng gặp được?”
La Thiên lẩm bẩm.
Cách đó không xa, sinh vật da xanh đang uống máu chợt ngưng lại, đổ máu tươi còn chưa uống xong xuống mặt đất.
“Ngươi nói ta là yêu thú ư?”
Đồng tử màu lục của sinh vật da xanh co rụt lại, bộ mặt dữ tợn, lộ ra hàm răng nhọn.
“Ồ? Yêu thú này có linh trí rất cao, biết nói tiếng người nữa ư?”
La Thiên cảm thấy ngoài ý muốn.
“Nhân loại to gan, ngươi dám bôi nhọ Hải Liệp tộc!”
“Ta vốn định tha cho ngươi một mạng, giờ ta đổi ý rồi!”
Sinh vật da xanh liếm máu tươi trên khóe miệng, trong mắt lộ ra sát ý lăng liệt!
Hải Ma Cung phái bọn họ tiến vào tra xét tin tức.
Lần đầu gặp được hai nhân loại, hắn định bắt 1 kẻ để tra khảo tin tức, vậy nên gã giết Sài Ngọc Hưng tu vi tương đối cao, bắt sống La Thiên chỉ là Linh Hải cảnh cửu trọng.
“Không phải yêu thú thì chẳng lẽ là dân bản xứ của nơi này ư?”
La Thiên cảm thấy nghi hoặc.
“Ngươi chán sống rồi!”
Sinh vật da xanh không nhịn được nữa.
Viu!
Hắc quang cắt qua hư không, xiềng xích bay đến, lợi trảo u hàn lạnh lẽo đâm về phía ngực La Thiên!
Vừa rồi Sài Ngọc Hưng đã bị thương nặng do đòn đánh lén này, sau đó bị sinh vật da xanh trực tiếp hạ gục!
La Thiên cảnh giác đề phòng, thi triển 《 Ngự Phong Quyết 》, thân hình hóa thành cơn gió tránh thoát một kích này.
Ầm!
Lợi trảo đánh trúng mặt đất, nổ ra 1 cái hố sâu, lực sát thương khiến người ta sợ hãi.
“Né được ư?”
Sinh vật da xanh lộ vẻ kinh ngạc.
Có lẽ chỉ là may mắn mà thôi, nhân loại này rất yếu, chỉ là Linh Hải cảnh cửu trọng.
Viu!
Đinh linh!
Sinh vật da xanh khống chế xiềng xích trong tay, lợi trảo vô cùng linh hoạt, hoàn hoàn nằm trong sự khống chế của gã.
Nó như một con rắn độc mang theo khí tức tử vong xuyên qua hư không, dùng đủ loại góc độ xảo quyệt tấn công La Thiên.
La Thiên toàn lực thúc giục《 Ngự Phong Quyết 》, gió bão nổi lên bốn phía, thân ảnh hắn trở nên mịt mờ vô tung, không hề trúng chiêu.
Nhưng cương trảo theo sát không bỏ, nếu La Thiên có sai lầm thì nhất định sẽ bị đánh trúng.
“Phải phản kích!”
La Thiên thúc giục 《 Thiên Kiếm Quyết 》, dung nhập hàn lực Thần Mạch, kiếm khí sắc bén băng hàn thấu xương chém ra.
Đinh!
Băng Ngân Kiếm và lợi trảo va chạm với nhau, lợi trảo bị đánh lui mấy thước, hàn ý lan tràn đông cứng xiềng xích, khiến cho thủ đoạn công kích của sinh vật da xanh không còn linh hoạt như trước.
“Hả? Tên nhân loại Địa Nguyên Cảnh ban nãy yếu lắm mà, sao tên Linh Hải cảnh cửu trọng này khó đối phó như vậy?”
Sinh vật da xanh vô cùng khó hiểu.
Tuy gã không dùng toàn lực trong chiêu vừa rồi nhưng lực đạo kiếm pháp của La Thiên đã đánh lui Bảo Khí của gã.
Sức lực của Nhân loại mà mạnh hơn Hải Liệp tộc ư? Đùa à?!