Chương 517: Tổn Thất Lớn
Trên một triền núi có một dòng nước tỏa hào quang màu đen, Cực Băng tiên tử và một nam tử đang bị nhốt ở đây.
“Ta có biện pháp thoát vây, nhưng cần ngươi hiệp trợ!”
Cực Băng tiên tử nói với nam tử kia.
“Cực Băng tiên tử mời nói, nếu tại hạ có thể làm được gì thì chắc chắn sẽ dùng hết sức để hoàn thành.”
Nam tử kích động, hắn ta rất ngưỡng mộ thiên kiêu có cả mỹ mạo và thực lực như Cực Băng tiên tử.
“Chúng ta chỉ cần phá được thủ đoạn Đồ Giai lưu lại là có thể rời khỏi nơi này, tìm những người khác, sau đó có thể cởi bỏ Cấm Nguyên Hoàn...”
Cực Băng tiên tử chậm rãi nói.
So ra thì ở đây có nhiều nhân loại hơn Hải Liệp tộc.
Chỉ cần thoát khỏi thủ đoạn Đồ Giai bày ra thì bọn họ có khả năng thoát vây rất lớn.
Mấu chốt ở chỗ, bọn họ không thể vận dụng chân nguyên, nhưng Cực Băng tiên tử phát hiện mình có thể thúc giục Võ Mạch dị lực.
“Ta có một môn bí thuật có thể khiến Võ Mạch dị lực bộc phát ra lực lượng gấp đôi, dù hiện giờ bị hạn chế nhưng uy lực phát ra cũng có thể phá hỏng thủ đoạn của Đồ Giai...”
“Nhưng ta cần mượn dùng Võ Mạch dị lực của ngươi...”
Cực Băng tiên tử nói ra phương pháp của mình.
Nam tử gật đầu đồng ý.
Sau đó Cực Băng tiên tử chủ động tựa lưng lên lưng hắn ta, khiến nam tử cảm thấy rất thỏa mãn.
Hàn băng Võ Mạch trên lưng Cực Băng tiên tử tản ra hàn ý lạnh băng, thấm vào trong cơ thể nam tử.
Ban đầu, nam tử cảm thấy cơn lạnh từ lưng lan đến toàn thân, toàn thân lạnh băng, nhưng hắn ta không thấy có vấn đề gì, ngược lại còn vui sướng vì được tiếp xúc thân mật với Cực Băng tiên tử.
“Cực Băng tiên tử, ta sắp không chịu đựng nổi rồi!”
Sau đó, sắc mặt hắn ta trắng bệch, toàn thân cứng đờ.
Cực Băng tiên tử không đáp lại.
Cuối cùng nam tử cũng cảm thấy không ổn, hoảng loạn hô: “Cực Băng tiên tử, ngươi muốn làm gì?”
“Muốn làm gì ư? Không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ta muốn thoát khỏi đây!”
Khuôn mặt băng lệ của Cực Băng tiên tử lộ ra ý cười xảo trá.
Cuối cùng nam tử cũng tỉnh ngộ, hắn đã bị Cực Băng tiên tử lợi dụng, nhưng hiện giờ hắn ta đã bị đông lạnh không thể nhúc nhích, cũng không thể vận dụng chân nguyên.
Thời gian chậm rãi trôi đi, nam tử mất đi ý thức, hóa thành một tượng băng.
“Được rồi!”
Hàn băng Võ Mạch của Cực Băng tiên tử dần ngưng tụ ra một tầng băng tinh màu lam, bao vây lấy chính mình.
“Bạo!”
Nàng khẽ quát.
Võ Mạch của nam tử kề sát sau lưng nàng bỗng nhiên nổ mạnh, khí tức lạnh băng cuồng bạo khuếch tán.
Dòng nước màu đen quanh đó lập tức đông lại, vết nứt lan tràn.
Phần lưng Cực Băng tiên tử tràn đầy vết thương, nàng nhịn đau đứng dậy, đâm nát màn hào quang đã bị đông cứng.
“Ha ha ha, thành công rồi!”
Cực Băng tiên tử cười to.
Cái nàng gọi là bí thuật chính là thẩm thấu hàn ý vào Võ Mạch của người khác, sau đó kíp nổ.
Nam tử kia thật ngu xuẩn, trúng chiêu quá dễ dàng.
Bỗng nhiên, một thanh âm đột ngột vang lên, khen ngợi Cực Băng tiên tử: “Không tồi, không hổ là Cực Băng tiên tử, không ngờ lại có biện pháp thoát vây.”
“La Thiên!”
Cực Băng tiên tử vô cùng quen thuộc thanh âm này, đôi tay không run rẩy không khống chế được.
Nàng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy La Thiên vẻ mặt nhàn nhã trên ngọn cây cách đó không xa, trông hắn như đang xem diễn.
“Hóa ra là La Thiên, chúng ta đều là thiên tài Đông Thần đại lục, gặp nguy cơ đến từ dị tộc thì nên hỗ trợ lẫn nhau mới phải, có thể giúp ta cởi bỏ Cấm Nguyên Hoàn hay không?!”
Cực Băng tiên tử nở nụ cười quyến rũ, hạ thấp người để lộ hai bầu ngực tuyết trắng, tư thái mị hoặc.
Lúc trước, nàng cao cao tại thượng, khinh thường La Thiên, thậm chí tàn nhẫn độc ác muốn phế bỏ La Thiên.
Còn hiện tại, Cực Băng tiên tử khom lưng uốn gối sắc dụ La Thiên, muốn nhận được sự khoan thứ và trợ giúp.
“Ngươi nói không sai, chúng ta nên hỗ trợ lẫn nhau.”
La Thiên gật đầu, bay từ trên ngọn cây xuống.
Cực Băng tiên tử nghe vậy thì lộ vẻ vui mừng.
Nhưng tiếp theo, La Thiên bỗng nhiên đánh ra một chưởng trúng bụng Cực Băng tiên tử, khiến nàng ta bay xa mấy chục mét, miệng hộc máu.
“Ngươi!”
Cực Băng tiên tử quỳ rạp trên mặt đất, máu điên cuồng trào ra từ trong miệng, sinh cơ nhanh chóng trôi đi.
“Ta giúp ngươi xuống hoàng tuyền!”
La Thiên cười lạnh một tiếng.
Từ trước đến nay hắn là người có thù tất báo, Cực Băng tiên tử từng muốn phế bỏ hắn, giờ đã có cơ hội, La Thiên không có lý do gì để tha cho Cực Băng tiên tử.
Cực Băng tiên tử kiệt lực giãy giụa, hai mắt đỏ như máu, oán hận giận dữ.
Một lát sau, nàng hoàn toàn không còn khí tức, thi thể lạnh băng không còn nhúc nhích.
“Hình như đây là thứ tốt!”
La Thiên đi đến bên cạnh Cực Băng tiên tử, gỡ xuống vòng bạc dày nặng trên cổ tay nàng.
Hắn dò hỏi thiên thư, trực tiếp biết được tên và tác dụng của vật ấy.
Cấm Nguyên Hoàn: Giam cầm nguyên trì, hạn chế chân nguyên, có hiệu quả với cả Địa Nguyên Cảnh cao giai.
“Hữu dụng với cả Địa Nguyên Cảnh cao giai ư?”
Ánh mắt La Thiên sáng ngời.
Hắn nhìn về phía thiên tài bị Cực Băng tiên tử hại chết, gỡ xuống Cấm Nguyên Hoàn trên cổ tay hắn, sau đó hắn cướp đoạt trữ vật không gian của cả hai người.
Cực Băng tiên tử không hổ là thiên kiêu, nhẫn trữ vật có không ít bảo bối, chỉ tính riêng Linh Nguyên tệ thì đã có đến 15.000, ngoài ra, nàng còn có không ít trân tài băng hệ.
Trong đó còn có trân tài có lợi cho U Long Thần Mạch.
“Đồ Giai không ở đây, hắn đi đâu rồi?”
La Thiên nhìn quanh bốn phía, linh thức tản ra.
Đúng lúc này, tạo hóa quyết truyền đến dự triệu nguy cơ mịt mờ.
“Có nguy cơ đến...”
Hắn thử suy đoán, chỉ tính ra một ít manh mối.
Nguy cơ có liên quan đến Đồ Giai và Hải Ma Cung.
“Chẳng lẽ thế lực sau lưng Đồ Giai có hành động?”
La Thiên suy đoán trong lòng.
Năm tên Hải Liệp tộc bị bọn họ giết chỉ còn lại mình Đồ Giai, tổn thất bốn thiên tài Địa Nguyên Cảnh, nếu là tứ đại tông môn thì đó là tổn thất lớn không thể vãn hồi.
- - -
Truyện cùng dịch giả, mong được các huynh đệ, tỷ muội ủng hộ: Vô Thượng Sát Thần (Dịch) - Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn <3