Chương 534: Đoạt Xá?
Ong!
Quang ảnh u lam ngưng tụ lại, hóa thành một hư ảnh nhân ngư u lam, diện mạo vô cùng tương tự ý chí tàn lưu của Bích Thanh Võ Tôn.
“Ngươi... Không có khả năng! Chủ nhân đã chết...”
Nhân ngư lam nhạt tức giận mắng.
“Hắn thật sự đã chết, ta là Bích Thanh Võ Tôn mới!”
Hư ảnh u lam nở nụ cười tà dị khó lường.
“Chết đi!”
Hư ảnh u lam lại phát ra lực lượng tinh thần cường đại, lao đến đâm về phía hư ảnh nhân ngư.
Trải qua thời gian dài, lực lượng của ý chí tàn lưu dần dần biến mất, khả năng khống chế nơi đây vốn đã giảm đi, hiện nay hắn ta còn bị thương nặng, ý chí dao động.
Ầm!
Sao băng thiêu đốt ngọn lửa màu xanh đâm tới, ý chí tàn lưu của Bích Thanh Võ Tôn hóa thành mây khói, tiêu tán vô tung.
“Ha ha ha, ngủ đông lâu như vậy, cuối cùng cũng xử lý được ý chí tàn lưu của Bích Thanh Võ Tôn!”
Hư ảnh u lam ngửa mặt lên trời thét dài.
Phải xử lý ý chí tàn lưu kia thì gã mới có thể khống chế toàn bộ Thủy Tinh Cung.
Gã không chỉ phải chờ đợi ý chí tàn lưu trở nên suy nhược mà còn phải chờ một thời cơ tuyệt hảo!
Khi truyền thừa của Bích Thanh Võ Tôn có người kế thừa, ý chí tàn lưu sẽ có cảm giác giải thoát khi hoàn thành sứ mệnh, đó là cơ hội của gã!
Chỉ cần khống chế được Thủy Tinh Cung, chiếm được mọi thứ ở đây, không bao lâu nữa, hư ảnh u lam có thể tái hiện sự huy hoàng của Bích Thanh Võ Tôn ngày xưa!
“Khặc khặc khặc, ngươi là người thừa kế Bích Thanh Võ Tôn sao? Không ngờ Bích Thanh Võ Tôn xưng bá một phương lại có người thừa kế là Nhân loại.”
Hư ảnh u lam dùng con ngươi tà dị lạnh lẽo nhìn La Thiên, lộ ra sát ý nhàn nhạt!
“Không tốt!”
Tuy La Thiên không hiểu rõ tình huống cụ thể nhưng có thể cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt!
Hư ảnh u lam này có thể xử lý ý chí tàn lưu của Bích Thanh Võ Tôn thì cũng có thể đánh chết La Thiên dễ như trở bàn tay!
Trong thời khắc nguy cơ, suy nghĩ của La Thiên vận chuyển rất nhanh.
Hư ảnh u lam là linh hồn, Hồng Liên Kiếm của La Thiên không thể phát huy hiệu quả.
Thủ đoạn sư tôn cho hắn không phải loại hình công kích mà là bảo vật bảo mệnh.
La Thiên nghĩ tới gì đó, đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Vút!
Hắn trực tiếp lấy thi thể nữ nhân ngư ra, ném hướng Sinh Mệnh Ngọc Dịch.
“Không phải ngươi muốn Sinh Mệnh Ngọc Dịch sao? Ở ngay trước mắt ngươi rồi, đi lấy đi!”
La Thiên hô, sau đó lập tức chém ra một nhát bổ vào trận pháp quanh chén rượu, kiếm khí hàn quang bắn ra.
Thi thể nữ nhân ngư có lai lịch phi phàm, thực lực chắc chắn không đơn giản.
Nếu nàng có thể sống lại thì có khả năng có thể cứu mạng La Thiên!
Nếu biện pháp này cũng không được thì La Thiên chỉ còn cách vận dụng thủ đoạn của Mộ Vân Thạch để chạy trốn.
Bùm!
Thi thể nữ nhân ngư va chạm trận pháp bao ngoài Sinh Mệnh Ngọc Dịch, lăn xuống lồng ngực pho tượng Bích Thanh Võ Tôn.
Pho tượng Võ Tôn Vốn uy nghiêm khí phách, phóng đãng không kềm chế được lập tức hóa thành hoa hoa công tử ôm mỹ nhân, uống rượu mua vui.
Cảnh tượng này không nỡ nhìn thẳng.
“Hả?”
Hư ảnh u lam nhăn mày, không thích điều này chút nào.
Nhưng ngay sau đó, đôi mắt gã sáng ngời: “Thi thể nhân ngư... Không đúng, tình huống của nàng có chút đặc thù...”
Chỉ thấy thi thể nữ nhân ngư trong lồng ngực pho tượng Võ Tôn khẽ run lên, khôi phục chút ánh sáng.
Đôi mắt nàng vẫn nhắm nhưng tay ngọc nâng lên, duỗi về phía Sinh Mệnh Ngọc Dịch.
Trong cơ thể nàng truyền ra một cỗ ý thức dao động cực kỳ mỏng manh.
Ong!
Cách trận pháp, Sinh Mệnh Ngọc Dịch trong chén rượu bắn ra ra một tia nước mỏng manh, bay về phía lòng bàn tay thi thể nữ nhân ngư!
“Muốn sống lại ư?”
Hư ảnh u lam phán đoán.
“Ha ha ha! Thật tốt quá!”
Hư ảnh u lam cười to.
“Vốn định đoạt xá ngươi, nhưng hiện tại có lựa chọn tốt hơn rồi...”
Khóe miệng hư ảnh u lam nhếch lên.
Đối với gã mà nói, thân thể tộc nhân ngư tốt hơn Nhân loại rất nhiều.
Hơn nữa thân thể nhân ngư này có vẻ không đơn giản...
Bá!
Hư ảnh u lam đến gần pho tượng, câu thông linh khí thiên địa, hình thành một cỗ sức mạnh to lớn tấn công trận pháp.
Ầm!
Quang văn bao quanh chén rượu lóe lên, ảm đạm đi một chút.
“Cái gì? Đoạt xá?”
La Thiên cả kinh.
Vừa rồi hắn không nghĩ đến điều này.
Hư ảnh u lam chỉ là hồn phách, không thể tồn tại thời gian dài, sẽ dần dần suy yếu rồi tiêu tán.
Gã rất cần một thân thể làm vật chứa!
Vừa rồi gã vốn nhắm đến La Thiên, nhưng hiện tại đã thay đổi mục tiêu!
La Thiên vốn mong chờ thi thể nữ nhân ngư sống lại thì sẽ cứu mình, nhưng xem ra lát nữa nữ nhân ngư này sẽ chủ động giết chết La Thiên!
“Không được, không thể ngồi chờ chết!”
Đôi mắt La Thiên tỏa ra hàn quang lạnh thấu xương!
Nếu để hư ảnh u lam kia mượn thi thể nữ nhân ngư mà sống lại thì không kẻ nào có thể chống lại gã!
Đúng lúc này, đám người Ô Dạ, Đồ Giai tiến vào.
Vừa rồi Đồ Giai đã chọn được vật phẩm, kêu gọi ý chí tàn lưu của Võ Tôn nhưng không được đáp lại.
Ngay sau đó, bọn họ nghe thấy tiếng đánh nhau trong nội điện nên vọt vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Bọn họ nhìn pho tượng Bích Thanh Võ Tôn, thi thể nữ nhân ngư mỹ lệ cao quý và cả hư ảnh u lam kia, hoàn toàn không hiểu được tính huống hiện tại ra sao...
Ngay sau đó, Tề Vân Thiên, nữ tử bạch y cũng tiến vào.
“Cùng ra tay xử lý gã!”
La Thiên quát.
Nếu mọi người liên thủ thì có lẽ có thể chuyển động bánh răng vận mệnh, thay đổi kết quả.
“Hừ! La Thiên, ngươi cút đi, Võ Tôn truyền thừa là của ta!”
Ô Dạ mặc kệ lời La Thiên nói.
Tình huống hiện tại quá hỗn loạn, ý chí Võ Tôn không ở đây, vậy nên y nổi lòng tham muốn cướp đoạt truyền thừa!
“Ngu xuẩn!”
Thần sắc La Thiên trở nên ngưng trọng.
“Chết đi!”
Ô Dạ tức giận ra tay, đánh ra một đạo quỷ trảo.
Nữ tử bạch y lập tức chi viện, phất tay đánh ra một ráng màu xanh biếc.
La Thiên cũng xuất kiếm liên thủ cùng nữ tử bạch y chặn lại công kích của Ô Dạ.
Đúng lúc này…
Răng rắc!
Trận pháp quanh chén rượu rách nát, Sinh Mệnh Ngọc Dịch tưới đầy tay thi thể nữ nhân ngư.
Ánh sáng hồng nhuận trắng nõn từ bàn tay bắt đầu lan tràn, dần dần xua tan màu sắc trắng bệch và lạnh băng trên người nữ nhân ngư.