Chương 535: Ai Thắng Ai Bại?
La Thiên giao thủ cùng Ô Dạ bỗng nhiên cảm nhận được khí tức nguy hiểm cường đại đang sống lại.
“Không ổn rồi!”
Sắc mặt La Thiên thay đổi.
Đám người Hải Liệp tộc rõ ràng là tới quấy rối, đáng lẽ bọn họ có cơ hội làm gì đó nhưng lại bị bọn họ phá hủy.
“Hả?”
Ô Dạ cũng cảm nhận được khí tức cường đại, y không rõ nguyên do, nhìn về phía thi thể nữ nhân ngư mỹ lệ kia.
Bá!
Quang ảnh u lam hưng phấn nhếch miệng cười tà, trực tiếp chui vào thi thể nữ nhân ngư.
Tiếp theo, thi thể nữ nhân ngư mở mắt!
Đó là một đôi mắt lộng lẫy như thủy tinh, dường như bên trong ẩn chứa biển sao trời, mỹ lệ vô ngần!
Nàng trắng tinh như ngọc, dáng người cao quý ưu nhã chậm rãi trôi nổi đứng lên, một cỗ khí tức vô cùng áp lực mang theo sự uy nghiêm bá đạo lan tỏa khắp bát phương!
Giờ khắc này, đám người Ô Dạ, Tề Vân Thiên cảm thấy dòng máu trong cơ thể ngưng đọng lại, nguyên trì run rẩy, cảm nhận được lực áp bách khó có thể miêu tả!
“Chuyện gì vậy?”
Đồ Giai ngây ngốc.
Ý chí tàn lưu của Võ Tôn đâu? Nữ nhân ngư khỏa thân kia là sao?
“Khặc khặc khặc, ta sống lại rồi!”
Nữ nhân ngư phát ra tiếng tiếng cười tà dị.
Nhưng ngay sau đó, một thanh âm lạnh băng khí phách truyền ra: “Cút ra khỏi thân thể của ta!”
Khuôn mặt nữ nhân ngư lộ vẻ giãy giụa, dường như thống khổ cực độ!
“Không ngờ trong cơ thể nữ nhân ngư còn phong ấn mảnh linh hồn có thể chống lại hư ảnh u lam...”
Linh thức của La Thiên quét tới, đưa ra kết luận.
Ong ong!
Hai linh hồn cường đại giao phong kịch liệt, gió lốc tinh thần vô hình nổi lên thổi quét tứ phương.
“A!”
Đám người Đồ Giai, Tề Vân Thiên cảm thấy đầu mình đau đớn kịch liệt, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
La Thiên và Ô Dạ có tinh thần ý chí khá mạnh nhưng cũng cảm thấy đau đớn, chóng mặt nhức đầu, trời đất quay cuồng.
Lúc này, cuối cùng Ô Dạ cũng hiểu ra vấn đề.
Có hai linh hồn cường đại đang tranh đoạt một thân thể.
Mặc kệ cuối cùng ai thua ai thắng, bọn họ đều sẽ không có kết cục tốt.
“Rút lui!”
Ô Dạ nói với Đồ Giai và tên Hải Liệp tộc còn lại.
Vèo vèo vèo!
Ba gã Hải Liệp tộc lập tức bỏ chạy.
“La Thiên, đi thôi!”
Nữ tử bạch y quát.
Nữ nhân ngư kia tản ra khí tức quá mức cường đại, bọn họ tuyệt đối không thể chống lại.
“Lui!”
La Thiên gật đầu, chuẩn bị lui lại.
Nhưng u lam bảo châu trên người hắn không chịu rời đi, thậm chí chủ động lại gần thi thể nữ nhân ngư.
Lực kéo của u lam bảo châu rất lớn, kéo La Thiên dịch chuyển, khoảng cách với thi thể nữ nhân ngư càng lúc càng gần.
“Má nó, ngươi hại ta rồi!”
La Thiên mắng.
Viên u lam bảo châu này có giá trị cực cao, có thể gột rửa tâm thần, bảo trì trấn định mọi lúc mọi nơi. Nếu chủ động thúc giục thì còn có thể gia tăng tinh thần phòng ngự, tăng phúc tinh thần lực.
Trong thiên kiêu đại hội, La Thiên dựa vào nó để chiến thắng Thượng Quan Túc có được Vụ U Đồng.
La Thiên không muốn vứt bỏ bảo vật này.
“Cho...Cho... Ta!”
Khuôn mặt nữ nhân ngư giãy giụa vặn vẹo, cánh tay vươn ra, lòng bàn tay tản ra một cỗ lực hút muốn cướp lấy u lam bảo châu.
“Không cho!”
La Thiên kiên định nói, quyết định thu u lam bảo châu vào trong không gian trữ vật.
Đúng lúc này, từ trong u lam bảo châu có một tia hồn ảnh màu lam nhạt dung nhập vào lòng bàn tay thi thể nữ nhân ngư.
“Hả? Đây là...”
La Thiên kinh hãi tò mò.
Dường như hồn ảnh màu lam nhạt kia là một sợi tàn hồn.
“La Thiên!”
Phía sau, nữ tử bạch y thấy La Thiên còn chưa lui lại thì lòng nóng như lửa đốt.
Nàng quay trở lại, sau khi phát hiện nguyên nhân thì giữ chặt tay La Thiên, muốn giúp hắn.
“Hạt châu này... Cút!”
Trong thân thể nữ nhân ngư truyền ra một thanh âm hung ác, một tay khác chém ra, một dòng nước băng hàn cuốn tới!
La Thiên lập tức thúc giục Thiên Lô Bảo Thể, thi triển chân khí hộ thể.
Nữ tử bạch y cũng ngưng tụ ra chân nguyên tráo.
Ầm! Ầm!
Hai người bị đánh bay, va lên vách tường, khóe miệng trào máu tươi.
Hàn Ngọc Giáp trên người La Thiên ngăn cản phần lớn thương tổn, hắn không bị thương.
“Thực lực thật mạnh!”
La Thiên cắn răng nói, công kích vừa rồi còn chưa phải toàn bộ thực lực của nữ nhân ngư.
“A!”
Nữ nhân ngư phát ra tiếng kêu bén nhọn, xuyên thấu linh hồn.
Hai cỗ linh hồn ý thức giao phong đã tới giai đoạn cuối cùng, một dòng khí mãnh liệt đáng sợ cùng với uy áp tinh thần càn quét bát phương.
Bốn phía tối sầm lại, hư không như đang lay động.
La Thiên và nữ tử bạch y cách nhau khá xa, tâm trí lập tức trống rỗng, đầu váng mắt hoa.
Ý thức nhanh chóng khôi phục, hai người không có vấn đề gì, đứng lên chuẩn bị chạy trốn.
Nhưng lúc này tinh thần giao phong trong thân thể nữ nhân ngư đã ngừng lại.
Nàng ta trôi nổi giữa không trung, da thịt tuyết trắng trong suốt hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Mái tóc màu xanh ngọc như sóng biển quay cuồng, giữa mày có một miếng vảy tinh thể hình quạt lập loè quang mang, khí tức cao quý uy nghiêm trấn áp toàn trường!
“Ai thắng?”
La Thiên tò mò.
Nếu hư ảnh u lam thắng thì hắn và nữ tử bạch y sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu tàn hồn nữ nhân ngư thắng thì bọn họ vẫn còn một con đường sống, dù thế nào thì La Thiên cũng có công giúp nàng ta sống lại.
Ong!
Đôi mắt nữ nhân ngư mở ra, lạnh băng mỹ lệ như thủy tinh, trên khuôn mặt dần dần lộ ra sát khí, ánh mắt nhìn chằm chằm La Thiên.
“Chẳng lẽ là hư ảnh u lam thắng...”
La Thiên lo lắng, hắn cảm thấy kết quả này rất có khả năng xảy ra.
Hư ảnh u lam có dính líu đến Bích Thanh Võ Tôn, ngay cả ý chí tàn lưu của Võ Tôn cũng đã bị gã đánh tan.
“Giao Lam Hải Thánh Châu cho ta!”
Giọng nữ nhân ngư lạnh băng, ngữ khí ra lệnh!
“Hả?”
La Thiên cảm thấy kỳ quái.
Lúc trước nữ nhân ngư cần hạt châu kia, giờ nàng ta trực tiếp hô tên hạt châu, cũng muốn có hạt châu này.
Chẳng lẽ tàn hồn nữ nhân ngư đã thắng?
“Đây là đồ của ta!”
La Thiên đứng thẳng, đúng lý hợp tình nói.
Kỳ thật hắn có chút chột dạ.
“Hả?”
Khuôn mặt nữ nhân ngư tỏa ra sát khí nồng đậm, uy áp phóng ra khiến hư không bốn phía ngưng đọng.
Toàn thân La Thiên cứng đờ, cảm thấy hô hấp khó khăn.
Nhưng hắn vẫn nắm chặt Lam Hải Thánh Châu, thân hình vẫn thẳng tắp, không có ý định lùi bước.