Rất nhanh La Thiên đã đến khu vực cư trú của các học viên thanh đồng.
- Ở khu của học viên thanh đồng, mỗi khi học viên mới tới đây đều bị các học viên cũ bắt nạt, đây là một loại truyền thống của Trục Nhật Thánh phủ.
Mục Vũ Yến đi theo ở phía sau, gắng sức giải thích cho La Thiên.
- Cho nên, đệ tử các khóa mới đều đoàn kết với nhau, lần này chính là do Đường Uy cầm đầu. Nhưng Đường Uy biết rõ ngươi và Trần Hạo Phi có quan hệ tốt cho nên mới cố ý cô lập Trần Hạo Phi ra bên ngoài vòng tròn này...
Các học viên thanh đồng cũ không dám bắt nạt những người có bối cảnh thâm hậu như Đường Uy, Vân Tú quận chúa.
Trần Hạo Phi bị cô lập trở thành đối tượng trọng điểm bị ức hiếp.
Trên thực tế, không chỉ các học viên thanh đồng cũ ức hiếp Trần Hạo Phi, ngay cả một ít người của Đường Uy cũng làm loại chuyện như thế này.
- Tên khốn nạn Đường Uy này, phế một tay của hắn thật sự là tiện nghi cho hắn.
Trong mắt La Thiên lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
Đúng lúc này, Trần Hạo Phi chống một cái gậy, khập khiễng đi ra ngoài khu thanh đồng.
- Hôm nay nhất định sẽ có rất nhiều người khiêu chiến La Thiên, ta phải đi xem một chút.
Trần Hạo Phi chịu đựng đau đớn, hành động rất là khó khăn.
Bỗng nhiên.
Một đạo thân ảnh quen thuộc đạp vào ánh mắt của hắn.
- La huynh? Sao ngươi lại tới đây?
Thân thể của Trần Hạo Phi dừng lại, kinh ngạc nói.
Thời gian này, không phải La Thiên đang phải tiếp nhận khiêu chiến từ các học viên khác hay sao?
Hắn vừa mới nhận được tin tức, Đường Uy, Tào Dương và các học viên thanh đồng mạnh mẽ khác đã ra ngoài khiêu chiến La Thiên.
Chẳng lẽ, La Thiên đã thua rồi sao?
Hiện giờ, hắn xuất hiện ở đây là do muốn đi tìm nơi cư trú mới ở dưới này hay sao?
- La huynh, không cần nản chí, dùng thiên phú và tiềm lực của ngươi, nhất định có thể quay về nơi ở của học viên Bạch Ngân!
Trần Hạo Phi khẽ thở dài một cái, an ủi La Thiên.
- Trần huynh, thương thế của ngươi là thế nào vậy? Là ai đã đánh ngươi thành như vậy?
Vẻ mặt La Thiên có chút âm trầm.
Trên người Trần Hạo Phi có nhiều chỗ băng bó, chân cũng đã bị đánh gãy.
Trên mặt Trần Hạo Phi hiện lên vẻ lưỡng lự, hắn cười lớn rồi nói:
- La huynh... Đây chỉ là xô xát nhỏ giữa các đệ tử với nhau, ngươi không cần phải quan tâm đâu.
La Thiên vừa mới vào Thánh phủ đã đối đầu với đám người Tiểu Hầu gia, lại bị một ít học viên thanh đồng cực hạn khiêu chiến.
Trần Hạo Phi thầm nghĩ, tình cảnh hiện tại của La huynh không tốt hơn mình là bao, không thể để cho hắn tiếp tục gây thù hằn nữa.
- Ồ? Đây không phải là Trần Hạo Phi hay sao?
Một tiếng cười chói tai vang lên.
Chỉ thấy ba gã học viên thanh đồng mang theo vẻ trêu tức trên mặt, nghênh ngang đi tới.
Người nói chuyện là một gã thiếu niên mặt rộng, có tu vi Khai Mạch lục trọng.
- Thẩm Khai!
Trần Hạo Phi thấy rõ người đến, trong mắt không khỏi lộ ra một tia kiêng kỵ và kinh hoảng.
- Chậc chậc, nhanh như vậy đã có thể xuống giường rồi? Xem ra lúc trước mấy người chúng ta ra tay quá nhẹ.
Thiếu niên mặt rộng tên là Thẩm Khai ranh mãnh cười nói.
- Thẩm ca, không bằng chúng ta lại để hắn nằm thêm vài ngày nữa đi?
Một gã học viên thanh đồng khác cười gằn nói.
- Mấy người các ngươi thật sự là không biết tốt xấu, còn không mau xin lỗi Trần Hạo Phi!
Mục Vũ Yến có chút thương cảm nhìn về phía mấy người.
- Sao nào? Mục Vũ Yến ngươi muốn giúp đỡ tiểu tử này sao?
Thẩm Khai nhếch miệng nở nụ cười quái dị.
Tuy rằng gia thế của Mục Vũ Yến không tầm thường, nhưng hắn cũng không kém, ở trong Thánh phủ này từ trước đến nay đều là mạnh được yếu thua.
- Mục Vũ Yến, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi có dũng khí nhúng tay vào việc này thì đừng trách Thẩm mỗ vô tình.
Ánh mắt không có ý tốt của Thẩm Khai đảo qua khuôn mặt thanh thuần mỹ lệ của Mục Vũ Yến, cuối cùng rơi xuống trước bộ ngực của nàng, hai mắt sáng ngời.
Nói tư sắc, ở trong khu vực của học viên thanh đồng này, Mục Vũ Yến có thể xếp vào ba thứ hạng đầu.
Trong lòng hắn không khỏi sinh ra tà niệm, nếu như Mục Vũ Yến nhúng tay vào việc này, mình có thể lấy cớ ăn tươi nữ nhân này.
- Chính là các ngươi đã đánh Trần Hạo Phi?
La Thiên đi lên phía trước, lãnh đạm mở miệng, trên người toả ra hàn ý thấy lạnh cả người.
- Học viên Bạch ngân?
- Ngươi chính là tên La Thiên kia? Học viên Bạch Ngân yếu nhất của Trục Nhật Thánh phủ? Ha ha ha...
Ba người Thẩm Khai nhận ra La Thiên, lập tức nhếch miệng cười to.
Học viên Bạch Ngân đặc thù như La Thiên đã sớm bị các đệ tử khu thanh đồng biết mặt.
Đối với La Thiên, ba người này không sợ hãi một chút nào, nhiều nhất cũng chỉ có chút cố kỵ đối với thân phận Bạch ngân kia mà thôi.
- Sao có thể nói là đánh được chứ? Giữa các đồng học với nhau, chuyện tỷ thí với nhau không phải là chuyện rất bình thường hay sao?
Vẻ mặt Thẩm Khai khẽ đổi, không coi lời của La Thiên là chuyện quan trọng, lại không chút kiêng nể gì trả lời.
Xô sát giữa các học viên có một bộ phận là bắt chẹt và vơ vét tài sản, còn có một bộ phận là không có nguyên nhân gì cả, muốn đánh thì đánh mà thôi.
Đám người Thẩm Khai thuộc về vế thứ hai, thích ức hiếp người yếu tới nghiện.
- Vừa vặn, ta cũng muốn trao đổi một chút với các ngươi.
La Thiên không giận ngược lại còn cười cười, ánh mắt càng lạnh lẽo như băng.
- Trao đổi? Nếu như Thẩm mỗ đánh bại ngươi, chẳng phải ta sẽ có thể thay thế thân phận Bạch ngân của ngươi hay sao...
Thẩm Khai lặng lẽ cười một tiếng, trong lòng vui vẻ.
Chỉ là, hắn có chút kỳ quái, không phải đám người Tào Dương lão đại đã đi khiêu chiến La Thiên hay sao?
Còn chưa nói xong thì lỗ chân lông của hắn đột nhiên nổ tung, đột nhiên cảm nhận được một cỗ hàn ý rét lạnh thấu xương.
- Thẩm huynh cẩn thận!
Sau lưng hắn, hai người kia nghẹn ngào kinh hô.
Phanh!
La Thiên trước mắt như là một cái bóng lập tức biến mất tại chỗ.
Ngay sau đó, một cỗ kình phong lạnh như băng hung hăng tát tới mặt hắn.
Phanh một tiếng.
Cả khuôn mặt của Thẩm Khai bị tát cho nghiêng người, răng và máu mũi bắn ra.
- A! Ngươi dám đánh ta...
Thẩm Khai bụm lấy khuôn mặt sưng đỏ, kinh sợ hét lớn, hắn vận sáu cái khí mạch trong cơ thể, vừa định phản kích thì…
Phanh ~! Phanh~!
Bộ mặt của hắn như trống lúc lắc, hai bên nghiêng gần một trăm tám mươi độ, không ngừng bị tát.
- Ngươi...
Thẩm Khai bị đánh có cảm giác như đang nằm mơ.
Toàn bộ quá trình chỉ có thể nhìn thấy được vài đạo tàn ảnh chớp động ở bên người, hắn không có một chút sức phản kháng nào cả.
Sưu!
Hai tay của La Thiên chắp ra sau lưng, lại trở về vị trí ban đầu.
Nếu như là người không hiểu thì sẽ còn tưởng rằng hắn là một người ngoài cuộc.
Hít!
Ba người Thẩm Khai, gồm có Trần Hạo Phi cũng không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Đây là thân pháp kinh khủng bực nào cơ chứ?
Học viên thanh đồng Khai Mạch lục trọng lại bị đánh cho không có sức hoàn thủ, thậm chí ngay cả bóng người cũng không thấy rõ.
Trong nháy mắt ba người Thẩm Khai đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, bị một cỗ hàn ý bao phủ cả người.
Đối mặt với đối thủ như vậy, ngay cả việc chạy trốn đối với bọn hắn cũng là hy vọng xa vời.
- La huynh, ngươi...
Trần Hạo Phi đứng ở một bên, trợn mắt há hốc mồm.
- Trần huynh cứ yên tâm, phàm là người đánh ngươi, ta sẽ làm cho bọn hắn phải trả giá thật nhiều.
La Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, lại nhìn chằm chằm vào ba người Thẩm Khai, nói:
- Chân của Trần huynh chân bị gãy, ba người các ngươi, mỗi người tự cắt một chân đi.
- La Thiên! Ngươi không nên quá phận, ngươi có biết lão đại của chúng ta là ai không?
Trong lòng Thẩm Khai hoảng sợ, dùng giọng ngoài mạnh trong yếu nói.
- Ồ? Các lão đại của ngươi là ai?
La Thiên có chút hứng thú, cũng không lập tức xuất thủ.
Nếu như muốn báo thù giúp Trần Hạo Phi, tốt nhất là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
- Lão đại của chúng ta là người mạnh nhất trong khu thanh đồng này - Tào Dương... Ồ! Lão đại, người đã trở lại rồi sao!
Thẩm Khai ngạo nghễ nói, mới nói được một nửa thì hắn đã phát hiện một đạo thân ảnh làm cho bọn chúng e ngại kính sợ đang chạy nhanh tới.
Vèo!
Chỉ thấy một gã thiếu niên gầy gò hai mắt hẹp dài đang gấp rút chạy đến phía bên này.
Người đến chính là đệ tử mạnh nhất khu thanh đồng, Tào Dương.
Đối với người này, La Thiên hơi có chút ấn tượng, vào thời khắc cuối cùng, ngay cả dũng khí khiêu chiến mình hắn ta cũng không có.
- Lão đại! Rốt cuộc người đã tới!
Trên mặt ba người Thẩm Khai hiện lên vẻ vui mừng.
Nhìn bộ dáng cấp bách vội vàng của lão Đại, rõ ràng đối phương đã nhìn thấy bọn họ bị sỉ nhục, cho nên mới nóng vội tới hỗ trợ báo thù.
- La Thiên! Ngươi dám tát ta, còn muốn cắt chân của chúng ta...
Thẩm Khai nở một nụ cười tàn nhẫn.
Chờ Tào Dương lão Đại tới đây, ta muốn ngươi phải chịu tra tấn gấp trăm ngàn lần.
Ba người không phát hiện ra, khi Tào Dương đi tới đây, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ và sợ hãi.
Trên thực tế, Tào Dương đã sớm phát hiện ra tình huống ở bên này, hắn nhanh chóng chạy tới đây là vì muốn ngăn cản đám người Thẩm Khai nói ra tên của mình.
Mãi đến khi Thẩm Khai báo ra danh hào của hắn, gọi hắn là lão Đại, lúc này cả khuôn mặt của Tào Dương biến thành màu đen, tức giận đến mức phát run.
- Lão Đại! Ngươi đã tới rồi! La Thiên này quá kiêu ngạo, muốn đánh gãy chân của chúng ta...
Thẩm Khai dùng vẻ mặt như đưa đám nói.
Nhìn thấy lão Đại bức thiết phẫn nộ chạy đến như thế, trong lòng của hắn có chút cảm động, mũi đau xót, hai mắt đẫm lệ.
Sau một khắc, thân thể như ngựa phi nhanh của Tào Dương đi tới gần, hắn phẫn nộ và hung hăng nhìn chằm chằm vào ba người Thẩm Khai.
Phanh~!
Tào Dương không nói hai lời, trực tiếp bạt tai, làm cho mặt của Thẩm Khai nở ra hoa.
Bịch!
Thẩm Khai ngã xuống mặt đất, thiếu chút nữa đã bị cái tát đánh cho bất tỉnh, trong lòng thì mơ hồ, không biết làm sao.
Tào Dương trợn mắt nhìn hắn, tức giận đến phát run nói:
- Ai là lão Đại của ngươi?!