Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 586 - Chương 586: Nghèo Nàn

Chương 586: Nghèo Nàn Chương 586: Nghèo Nàn

Chương 586: Nghèo Nàn

“Chuyện gì vậy? Có lợi cho ta không?”

La Thiên bỗng nhiên xông tới, tò mò hỏi.

Tử Sơn kinh ngạc xoay người, sắc mặt âm trầm lộ ra sát khí nhàn nhạt.

Tiểu tử này xuất hiện quá đúng lúc lúc!

Bất cứ nam nhân nào bị quấy rầy trong tình huống như vậy cũng sẽ vô cùng phẫn nộ!

“Ngươi ra ngoài trước đi, ta có việc cần nói với sư tỷ của ngươi! Sau khi xong việc thì đương nhiên ngươi cũng có lợi!”

Tử Sơn lạnh giọng phân phó như đối đãi với hạ nhân.

“Chuyện tốt thì mọi người nên cùng nhau chia sẻ chứ, mà chuyện tốt gì vậy? Sao không thể để ta biết?”

La Thiên nói rất lớn, khiến không ít người trên Hư Không Thuyền chú ý.

“Có chuyện tốt à?”

Không ít người nghe tiếng mà đến.

Mọi người vô cùng hiếu kỳ, nhất là khi nghe thấy có thể được lợi gì đó.

Tuy rằng Hư Không Thuyền là của Tử Lân tộc nhưng trên thuyền có không ít võ giả đến từ các tiểu thế giới.

Trong nháy mắt, ngoài cửa tụ tập đầy người.

“...”

Sắc mặt Tử Sơn cứng đờ.

Tình huống thế này rồi thì sao hắn ta tiếp tục được nữa.

Chỉ sợ đến lúc đó, mấy giao diện quanh đây đều sẽ biết nhân phẩm của hắn ra ra sao, sau đó sẽ bị phụ thân trách phạt.

“Công tử, ngươi làm gì vậy?”

Nam tử áo đen Nghiêm Lập Huy cũng đi tới, thấy tình cảnh trong phòng thì mày hơi nhăn lại.

“Bản công tử làm gì cần ngươi quản à?!”

Tử Sơn hừ lạnh một tiếng rồi ra khỏi phòng Dịch Tĩnh Văn.

Hắn ta dùng ánh mắt âm lãnh liếc La Thiên một cái, sau đó lại đảo qua Nghiêm Lập Huy.

Chỉ là một khách khanh Tử Lân tộc mà không giúp hắn ta, ngược lại còn nói chuyện giúp người ngoài!

Nhưng Tử Sơn cũng không dám nhiều lời, dù sao Nghiêm Lập Huy cũng là Địa Nguyên Cảnh trung giai.

Đám người dần dần giải tán.

“Cảm ơn.”

Dịch Tĩnh Văn chỉnh lại quần áo, cảm kích nói.

Nàng đã cảm nhận rõ được sự tàn khốc của hư không ngoại giới, nếu không có đủ thực lực thì sẽ trở thành đối tượng bị khinh nhục.

Muốn thay đổi thì chỉ có thể giãy giụa sống sót, tăng cường thực lực trong hoàn cảnh tàn khốc tại đây.

La Thiên cũng nhanh chóng rời đi, khi chuẩn bị về phòng mình thì gặp Nghiêm Lập Huy.

“Nơi này tàn khốc như vậy đấy, không có chỗ nào là không có ức hiếp cướp đoạt, với tình huống của các ngươi thì tốt nhất nên gia nhập thế lực nào đó đi.”

Nghiêm Lập Huy thản nhiên khuyên bảo.

“Đa tạ nhắc nhở, ta đã có tính toán.”

La Thiên khẽ gật đầu.

Hiện tại, mục tiêu của hắn là đến lãnh địa Nhân tộc, gặp sư tôn Mộ Vân Thạch, sau đó mới quyết định sẽ gia nhập vào thế lực nào đó.

Năm ngày sau, La Thiên đang bế quan tu luyện, U Long Thần Mạch bỗng nhiên cảm ứng được một cỗ linh khí dao động cực kỳ rõ ràng.

Ra khỏi phòng, nhìn phương xa, La Thiên thấy núi non tráng lệ rộng lớn, bên ngoài quanh quẩn một tầng quang hoa màu xanh thẳm, lẳng lặng trôi nổi trong hư không đen nhánh, linh khí thiên địa hội tụ ở đó.

“Đây là Địa Thủy giới sao?”

Nhìn từ xa thì không lớn, trông chỉ như một hòn đảo nhỏ.

Bên ngoài Địa Thủy giới được một tầng quang hoa xanh thẳm bao vây, đây là lá chắn giao diện, khó có thể xông vào trong tình huống bình thường.

Trên Địa Thủy giới, bốn phương hướng Đông Tây Nam Bắc đều có một thông đạo tựa một hố đen ảm đạm.

Hư Không Thuyền tiến vào một thông đạo, sau khi bị kiểm tra kĩ càng thì mới được đi qua, đến Địa Thủy giới.

Nhìn từ bên ngoài, Địa Thủy giới giống như hòn đảo nhỏ, sau khi tiến vào, tầm nhìn xảy ra biến hóa long trời lở đất, dường như bốn phía đều bị phóng đại.

“Ngoại giới và không gian nội giới có khác biệt về bản chất...”

La Thiên cảm khái.

Nửa ngày sau, Hư Không Thuyền đi đến một tòa thành rộng lớn hùng vĩ, nơi này linh khí thiên địa nồng đậm hơn khu vực khác vài lần.

La Thiên nhìn thấy rất nhiều chủng tộc khác nhau, có kẻ diện mạo cực kỳ khoa trương quái dị.

“Nơi đây tên là Lam Hải Thành, Tử Lân tộc là một trong tam đại gia tộc trong thành.”

Nghiêm Lập Huy đứng cạnh giới thiệu.

Khác với Đông Thần đại lục, trên Địa Thủy giới, càng là khu vực giáp ranh thì càng phát đạt giàu có, là địa bàn của cường giả!

Còn bên trong Địa Thủy giới thì tương đối bần cùng.

Võ giả sinh hoạt ở nơi đó tương đương với chẳng khác gì ở thành trấn nhỏ, hiểu biết rất ít về thế giới chân chính bên ngoài.

Sau khi đến Lam Hải Thành.

“Hai vị vừa tới ngoại giới, trời xa đất lạ, vậy hãy đến Tử Lân tộc làm khách đi.”

“Tử Lân tộc là 1 trong tam đại gia tộc của Lam Hải Thành, có gia tộc bọn ta bảo hộ, trong Lam Hải Thành này không ai dám bắt nạt các ngươi!”

Tử Sơn đưa ra lời mời với Dịch Tĩnh Văn.

Tử Sơn nói đúng, nếu La Thiên và Dịch Tĩnh Văn dựa vào thế lực lớn thì tình cảnh sẽ thoải mái hơn rất nhiều, nhưng hai người đều không có hảo cảm với Tử Sơn nên quyết đoán cự tuyệt.

“Ở Lam Hải Thành, nếu gặp phải việc gì phiền toái thì có thể tìm ta.”

Nghiêm Lập Huy nói với La Thiên, sau đó cùng đám người Tử Sơn trở về Tử Lân tộc.

“Chúng ta mua một phần bản đồ, một con thuyền rồi rời khỏi Địa Thủy giới!”

La Thiên nói với Dịch Tĩnh Văn.

Đối với hắn mà nói, Địa Thủy giới chỉ là một trạm tiếp viện, mua sắm vài thứ mình cần ở đây rồi rời đi.

Hai người đi vào thị trường mậu dịch, tùy tiện tìm một gian hàng.

“Chỉ có bản đồ không đến mười giao diện quanh đây, 3 vạn Linh Nguyên Tệ!”

Chủ cửa hàng báo giá khiến La Thiên và Dịch Tĩnh Văn chấn động.

Bản đồ không đầy đủ mà giá cả lại đắt như vậy ư?

Hai người dò hỏi mấy cửa hàng thì đều như thế cả!

“Phá Toái tinh vực quá hỗn loạn nguy hiểm, đạo phỉ hoành hành, thăm dò địa hình và vẽ bản đồ rất khó khăn, bản đồ càng chính xác thì giá trị càng cao, bị tam đại gia tộc cùng với thế lực cường đại nắm giữ, trên thị trường gần như không có...”

Ở những khu vực khác nhau thì giá hàng không giống nhau.

Bản đồ của Đông Thần đại lục rất rẻ, mà bản đồ ở giới khác thì giá cả cao thái quá.

Sau đó hai người La Thiên lại hỏi giá cả Hư Không Thuyền.

Hư Không Thuyền loại nhỏ đơn sơ đều tốn năm vạn Linh Nguyên Tệ trở lên, trung đẳng là 10-20 vạn Linh Nguyên Tệ.

Tổng số Linh Nguyên Tệ của cả La Thiên và Dịch Tĩnh Văn chỉ đủ để mua một con thuyền loại nhỏ.

Mà điều khiển Hư Không Thuyền cũng hao phí Linh Nguyên Tệ.

Ngoại giới linh khí loãng, tu luyện cũng cần Linh Nguyên Tệ!

La Thiên và Dịch Tĩnh Văn có cảm giác mình là kẻ nghèo kiết hủ lậu từ thôn trấn nhỏ đi vào thành thị phồn hoa, tiền không đủ dùng!

Bình Luận (0)
Comment