Chương 604: Trốn Thoát
Vài tên đạo phỉ cách đó không xa cùng với thành viên trên thuyền đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn cướp hài cốt của La Thiên.
“Thành công lấy được mảnh hài cốt rồi!”
“Sao có thể như vậy được? Chất lượng chân nguyên của Địa Nguyên Cảnh nhất trọng đỉnh không thể kiên trì lâu như vậy trong khu vực trung tâm của Hỗn Loạn Phong Lưu!”
“Chắc chắn hắn đang mặc bảo giáp phòng ngự cực phẩm!”
Đám đạo phỉ kinh hãi, nghi ngờ!
Địa Nguyên Cảnh cấp thấp bại lộ trong Hỗn Loạn Phong Lưu thì sẽ chết chỉ sau mấy tức.
Nhưng La Thiên tu luyện công pháp cấp bậc Võ Tôn - Thiên Nguyên Ngưng Thủy Quyết, giờ phút này cường độ chân nguyên của hắn tiếp cận Địa Nguyên Cảnh tam trọng!
Ngoài ra, Thiên Lô Bảo Thể kết hợp với bảo giáp phòng ngự giúp năng lực phòng ngự của La Thiên tăng lên rất nhiều!
Thân thể hắn dù gặp phải công kích của Địa Nguyên Cảnh tứ trọng thì vẫn có thể ngăn cản!
Bởi vậy người khác mới cho rằng La Thiên mặc bảo giáp phòng ngự cực phẩm.
La Thiên gỡ tinh thạch trên hài cốt xuống, cẩn thận quan sát, sau đó vui mừng nở nụ cười: “Đây là... Linh Nguyên Tinh Thạch!”
“Linh Nguyên Tinh Thạch? Sau khi chết, chân nguyên tàn lưu trong Nguyên Trì của võ giả sẽ ngưng kết thành tinh thể dưới tình huống đặc thù!”
Nghiêm Lập Huy cũng chấn động.
Khi còn sống, hài cốt này tối thiểu là Thiên Trì cảnh cao giai trở lên, cường giả như thế chết đi lưu lại Linh Nguyên Tinh Thạch, trình độ trân quý ra sao có thể nghĩ!
Linh Nguyên Tinh Thạch tương tự Linh Nguyên Tệ, Linh Tinh, nhưng Linh Nguyên Tinh Thạch dùng trong tu luyện có hiệu quả tốt hơn, hơn xa Linh Nguyên Tệ và Linh Tinh.
La Thiên thu hồi Linh Nguyên Tinh Thạch, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm một mảnh hài cốt khối!
Mảnh hài cốt đó cách La Thiên 300 mét.
Vèo!
La Thiên chạy ra khỏi Hư Không Thuyền, định ra tay lần nữa.
“Ngăn hắn lại!”
Đám đạo phỉ hô to, không tiếp tục khinh thường La Thiên.
“Tiểu tử, ngươi hãy từ bỏ mảnh hài cốt đó và giao bảo vật ngươi vừa lấy được ra, nếu không hôm nay ngươi đừng hòng rời đi!”
Một tên dị tộc mập mạp như lu nước quát lớn.
La Thiên không thèm để ý.
So với đám đạo phỉ, hắn cách mảnh hài cốt thứ 2 gần hơn, có thể đến đó trước một bước.
Viu viu!
Dòng khí cắt qua, chân nguyên tráo quanh thân La Thiên nhanh chóng bị mài mỏng trong khi hắn vẫn đang không ngừng bổ sung chân nguyên.
“Nhanh hơn!”
La Thiên toàn lực thúc giục Ngự Phong Quyết , lao thẳng tới khối hài cốt thứ 2.
Khi còn cách 40-50 mét, hắn bỗng nhiên lấy ra một cây roi, rót vào tinh thần lực và lực lượng thần mạch.
Ong!
Roi da nổi lên một tầng quang văn u ám, nó kéo dài ra, đầu móc câu lấy mảnh hài cốt rồi nhanh chóng kéo về.
Sau kh câu trúng mục tiêu, La Thiên lập tức trở về.
Đúng lúc này, có ba gã đạo phỉ Địa Nguyên Cảnh trung giai đánh tới!
“Để bảo vật lại!”
“Giết chết hắn!”
Đám đạo phỉ tức giận, sát ý bừng bừng.
Chỉ là một tên Địa Nguyên Cảnh nhất trọng đỉnh mà cũng dám đoạt bảo bối với băng cướp Tử Linh bọn họ, hắn chán sống rồi!
La Thiên cảm nhận được nguy cơ nhanh chóng tới gần, hắn bỗng nhiên xoay người, thúc giục Ma Niệm Thuật .
Đôi mắt hắn tỏa ra u quang kỳ dị, giọng trầm thấp niệm ma ngữ mê hoặc tâm thần.
Một cỗ khí tức tinh thần tà dị khó lường tản ra.
Khi ánh mắt của La Thiên đảo qua ba gã đạo phỉ kia, thân hình bọn họ khẽ run, sát ý và tà niệm lập tức gia tăng gấp mấy lần.
Trong tình huống này, bọn họ không chú ý đến Hỗn Loạn Phong Lưu bốn phía, còn chưa kịp phát tiết cơn phẫn nộ với La Thiên thì đã gặp nguy hiểm.
“Tiểu tử này quá gian trá, hắn biết bí thuật tinh thần tà môn!”
Tên mập dị tộc khôi phục tỉnh táo, gã bỗng nhiên đánh ra một chưởng.
Oanh!
Chưởng lực dời non lấp biển bắn tới tản ra lực áp bách trầm trọng!
Tên mập dị tộc này có tu vi Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng, uy lực chưởng pháp tuyệt luân, đủ để dễ dàng giết chết Địa Nguyên Cảnh cấp thấp bình thường!
Hơn nữa tình cảnh hiện giờ của La Thiên rất nguy hiểm, nếu bất cẩn thì có khả năng sẽ chết thảm trong Hỗn Loạn Phong Lưu.
La Thiên cảm thấy nếu mình dùng Thiên Lô Bảo Thể phối hợp với Hàn Ngọc Giáp thì vẫn không đủ để ngăn cản.
Vì thế hắn giơ mảnh hài cốt lên làm tấm chắn che phía sau lưng mình, đương nhiên hắn đã lấy 3 cây Huyết Thi Hoa và trái cây màu tím đường vân kỳ lạ trên hài cốt xuống trước.
Ầm!
Chưởng lực của tên mập dị tộc đánh trúng mảnh hài cốt của La Thiên, khiến nó rạn nứt.
Mảnh hài cốt nứt thành 3 miếng, chưởng pháp còn thừa chừng sáu thành lực lượng tiếp tục đánh tới, đánh nát chân nguyên tráo rồi va trúng lưng La Thiên!
La Thiên toàn lực thúc giục Thiên Lô Bảo Thể phối hợp với Hàn Ngọc Giáp, tuy nhiên lưng hắn vẫn truyền đến cảm giác đau nhức, khí huyết và chân nguyên trong cơ thể quay cuồng!
Ầm!
Lực đạo cường đại của một chưởng này đẩy La Thiên về phía trước, tốc độ trở về thuyền của hắn nhanh hơn.
“Không chết ư?”
Tên mập rất giật mình!
Chính mình đường đường là Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng mà lại ra tay với vãn bối Địa Nguyên Cảnh nhất trọng đỉnh, vậy mà còn không giết được đối phương!
Lúc này, công kích của hai gã Địa Nguyên Cảnh khác cũng nhằm về phía La Thiên.
Trong Hư Không Thuyền màu lam đậm, Nghiêm Lập Huy đột nhiên lao ra, đi đến bên cạnh La Thiên, y cầm đao điên cuồng chém loạn.
Y thúc giục chân ý da lông, mỗi đao đều vô cùng hung mãnh, lạnh băng cuồng bá, hắc quang sắc bén thổi quét ra!
Nghiêm Lập Huy kịp thời chi viện giúp áp lực của La Thiên giảm đi.
Oanh!
Công kích của hai gã Địa Nguyên Cảnh trung giai còn lại bị Nghiêm Lập Huy chặn lại, vụ nổ mạnh càn quét bốn phía.
La Thiên và Nghiêm Lập Huy rơi xuống Hư Không Thuyền.
“Đi mau!”
La Thiên quát.
Dịch Tĩnh Văn lập tức khởi động Hư Không Thuyền rời xa nơi đây!
Lần cướp mồi trong miệng hổ này vô cùng mạo hiểm, kẻ bị cướp mồi còn là 1 trong bảy đại băng cướp truyền kỳ.
La Thiên phát hiện thực lực của oán quỷ giảm xuống theo sự tổn hại của hài cốt, chiến bại chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Cướp được hai mảnh hài cốt đã đủ rồi, nếu tham nhiều thì sẽ toi mạng.
Vèo!
La Thiên tự mình cầm lái, Hư Không Thuyền vô cùng linh hoạt, nhanh chóng mất đi tung tích.
Đạo phỉ phía sau không đuổi kịp, Hư Không Thuyền của băng cướp Tử Linh cũng không thể bỏ lại thuyền trưởng và đám đạo phỉ để đuổi theo, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người La Thiên biến mất sau dòng khí đầy trời.