Một lúc lâu sau, La Thiên một thân một mình rời khỏiThánh phủ.
Trục Nhật Thánh phủ nằm ở gần Thiên Cực Sơn mạch.
Thiên Cực Sơn mạch chạy dài qua hơn nửa đại lục, chính là đại bản doanh do Yêu thú chiếm giữ, là một trong những chỗ hung hiểm ít ỏi ở trên Đông Thần đại lục.
Hắc Yêu lĩnh mà trước kia La Thiên đã đi qua chỉ là một chi nhánh nhỏ của rặng núi này mà thôi.
Theo La Thiên biết, trong phạm vi vài trăm dặm chung quanh đây, chỉ tính riêng Võ phủ cao đẳng cũng có bảy tám cái, mà Trục Nhật Thánh phủ là tồn tại nổi bật trong đó.
Những Võ phủ này được thành lập ở gần Thiên Cực Sơn mạch là có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, dễ dàng để cho các đệ tử có chỗ thực chiến, ma luyện vũ kỹ, đồng thời còn ngăn chặn Yêu thú bên trong sơn mạch ra ngoài.
Dù sao toàn bộ đại lục này đều lấy võ để lập quốc, phần lớn Võ phủ đều có bối cảnh chính thức.
Thứ hai, ở gần Thiên Cực Sơn mạch, linh khí thiên địa rất nồng đậm.
Nhiều Võ phủ như vậy, tăng thêm chuyện săn giết Yêu thú rồi bán tài liệu cũng làm cho chung quanh rất là phồn vinh.
Nơi phồn vinh, đương nhiên không thể thiếu Võ thị.
Cách Thánh phủ ngoài trăm dặm có một Võ thị cỡ lớn.
Võ thị này là một tòa thành trì khổng lồ, quy mô tương đương với một cái Quận thành.
- Cực Sơn Võ thị!
La Thiên nhìn thấy mấy chữ uy nghiêm, khí phái ở bên trên thành trì.
Bởi vì gần Thiên Cực Sơn mạch cho nên nó mới lấy cái tên này.
- Mỗi người một Linh Nguyên tệ, đây là phí vào thành.
Trước cửa thành có một đám Võ giả đang xếp hàng đi về phía trước.
Võ thị chỉ mở rộng cánh cửa cho Võ giả, tu vi thấp nhất cũng phải tới Khai Mạch cảnh.
Cấp bậc của Cực Sơn Võ thị này cao hơn, chỉ riêng vào thành cũng phải giao nạp một cái Linh Nguyên tệ, coi như làm phí nhập thành.
Một cái nhập trú lệnh chỉ có thể dùng ba ngày.
Đương nhiên, các Võ giả ra vào nơi này, tu vi phổ biến là chừng Khai mạch tứ ngũ trọng trở lên, tu vi Khai mạch thất trọng trở lên cũng tương đối thông thường.
- Đệ tử Thánh phủ có thể ra vào miễn phí.
La Thiên vừa muốn đi tới lấy nhập trú lệnh thì một gã Võ giả thủ vệ nhìn thấy hắn tới, vội vã thả hắn vào thành.
Đệ tử Thánh phủ còn có đặc quyền này hay sao?
La Thiên có chút kinh ngạc.
Võ thị này được thành lập ở giữa Trục Nhật Thánh phủ và các Võ phủ khác, có lẽ song phương có quan hệ hợp tác a.
Ở trong ánh mắt hâm mộ hoặc không cam lòng của một số võ giả, La Thiên trực tiếp tiến vào nội thành.
Quy mô của Cực Sơn Võ thị hơn xa Thanh Xương thành và Lăng Vân quận.
Trong một khu chợ rộng rãi, La Thiên nhìn thấy chủ quán của từng quầy hàng đều là Võ giả, thứ mà bọn họ chào hàng là các loại tài nguyên.
Bởi vì gần Thiên Cực Sơn mạch cho nên thứ thường thấy nhất ở nơi này chính là các loại da xương thú trảo của Yêu thú.
Ngoại trừ quầy hàng ra còn có một chút cửa hàng chính quy, chẳng qua giá cả tương đối cao.
- Quy mô thật là lớn.
La Thiên có cảm giác như mình đã chính thức tiến vào thế giới của Võ giả vậy.
Lần này tới Võ thị, mục đích của La Thiên là tìm một ít vũ kỹ kiếm pháp để hoàn thiện và tăng đẳng cấp của Ngưng Tinh Kiếm chỉ lên.
Chẳng qua, thật vất vả mới ra ngoài một chuyến, hắn cũng nên đi dạo một chút để nâng cao kiến thức a.
- Tất cả mọi người đến đây xem đồ cồ lấy ra từ cổ mộ của vương triều cổ a.
Một tên trung niên mập mạp như chảy ra mỡ cao giọng thét to.
Trước người của hắn có bày một cái quầy hàng dài, hơn hẳn mấy cái quầy hàng phổ thông.
Trước quầy hàng có để một ít đồ vật cũ kỹ, vụn vặt lẻ tẻ.
Giờ phút này đang có hơn mười Võ giả vây quanh quầy hàng của hắn, đánh giá những vật cũ kỹ này.
- Các ngươi nghe nói chưa, ngày hôm qua đã có một Võ giả tán tu mua một tảng đá rách ở chỗ này, kết quả lại là Thâm Hải Huyền Thiết khó gặp, có giá trị tới mấy trăm Linh Nguyên tệ.
- Đúng vậy, ta còn nghe nói có người đã mua được một quyển vũ kỹ Linh cấp không trọn vẹn ở nơi này.
Trước quầy hàng, hai Võ giả đầu trâu mặt ngựa đang khẽ nói chuyện với nhau.
Chẳng qua, thanh âm của hai người lại làm cho các Võ giả đứng trước quầy hàng đều có thể nghe được.
- Vị công tử này! Sang đây nhìn xem, mua vật cũ ở nơi này, hoặc tốt hoặc không, tất cả đều phải dựa vào ánh mắt nhìn đồ của ngươi nha.
Vị chủ quán trung niên mập mạp kia nhìn thấy La Thiên mặc phục sức của Trục Nhật Thánh phủ, ánh mắt hắn lập tức sáng lên.
Đệ tử Thánh phủ phần lớn là đệ tử thế gia, vung tay xa xỉ, huống chi lại là học viên Bạch Ngân còn trẻ như vậy.
- A? Tất cả phải dựa vào ánh mắt sao?
La Thiên có chút hứng thú, hắn rất tự tin đối với chuyện này.
Hắn tu luyện Tạo Hóa Quyết, có Linh thức, cho nên tạm thời có được thuật quan khí.
Không chỉ có thể quan khí cho người mà bảo vật chính thức cũng có Bảo khí đặc biệt; đương nhiên không loại trừ có bảo vật nội liễm vào trong.
Thấy La Thiên tự tin như vậy, trong lòng trung niên mập mạp mừng thầm, đồng thời cũng rất là xem thường.
Đối với loại đệ tử thế gia tự cho là có kiến thức này, hắn rất là ưa thích, thường thường chỉ cần nịnh nọt lừa dối một hồi là đã có thể lừa được một món lớn rồi.
La Thiên đứng ở trước quầy hàng, cũng không lập tức ra tay.
Sưu!
Hắn thi triển Linh thức, quét mắt qua tất cả mấy trăm đồ vật cũ kỹ ở trên quầy hàng một lần.
Như là một ít vật phẩm phàm tục, Linh thức quét qua là có thể loại trừ được ngay.
Chỉ vừa quét qua đã loại bỏ được tám phần.
Sau đó, La Thiên lại vận dụng thuật quan khí, cảm ứng khí tức của những đồ vật cũ này.
Đồ cổ lâu năm chính thức sẽ có một loại khí tức năm tháng lắng đọng.
Những vật phẩm cố gắng làm cũ kia, thuật quan khí của La Thiên chỉ quét một cái là đã có thể nhìn ra được.
Cứ như thế, La Thiên lại loại bỏ một đám đồ vật.
Đến cuối cùng cũng chỉ còn lại một hai chục kiện vật phẩm ở trong phạm vi quan sát của La Thiên.
Đánh giá một hồi, La Thiên đại khái tập trung vào mấy vật phẩm khác nhau.
Kiện thứ nhất là một khối vỏ sò rất đặc biệt, nặng nề óng ánh.
Thứ hai là một kiện roi da màu xám giống nhau đai lưng, phần trên còn có răng.
Trong đó, cái vỏ sò kia chỉ lớn cỡ bàn tay, lại nặng đến trên trăm cân.
Điểm cổ quái là, dù có dùng sức như thế nào cũng không thể nào mở cái vỏ sò này ra được, Linh thức cũng không có cách nào thẩm thấu vào trong.
Cái roi da kia thì quỷ dị hơn.
Linh thức của La Thiên vừa mới chạm vào thì đã bị cắn nuốt sạch sẽ, một cỗ khí tức lạnh lẽo và nguy hiểm kéo tới, thiếu chút nữa đã làm cho ý thức của hắn bị cắn trả dẫn tới bị thương.
- Công tử có ánh mắt rất tốt! Vỏ sò trong tay ngươi có tin đồn là do Thâm Hải cự bối chết đi biến thành, chất liệu cực kỳ cứng rắn, đao thương khó nhập.
Vị trung niên mập mạp cười lấy lòng.
- Về phần cái roi da này, có người hoài nghi là Thần binh thượng cổ đã mất đi linh tính của ai đó...
Nghe vậy, La Thiên xì mũi coi thường.
Không ít vật trên quầy hàng đều có chút hiếm lạ và cổ quái.
Ở trong miệng của trung niên mập mạp kia, bất kỳ một kiện vật phẩm nào ở đây đều có thể có liên hệ với cổ mộ của vương triều và Thần binh thượng cổ.
- Bán giá thế nào?
La Thiên ra vẻ không quan tâm nói.
Hai mắt của trung niên mập mạp lập tức sáng ngời, như con sói giảo hoạt nhìn thấy dê béo.
- Vỏ của Thâm Hải cự bối bán một trăm Linh Nguyên tệ. Phải biết rằng, vỏ của Thâm Hải cự bối ngay cả Bảo khí cũng không chém được, nếu mở ra, nói không chừng bên trong còn có bí mật động trời nữa.
Vị trung niên mập mạp kia cười cười ha hả, bắt đầu rao giá trên trời.
- Cái roi da này... A không, là Thần binh thượng cổ mới đúng, ta bán tám mươi Linh Nguyên tệ, vật này là do một tên trộm mộ lấy được từ cổ mộ của Vương triều.
Trung niên mập mạp kia thao thao bất tuyệt, không ngừng nói khoác.
- Thổi lên trời sao, còn nói là thần binh thượng cổ? Sao ngươi không cầm lấy nó đi đại sát tứ phương đi, mau ra một cái giá công bằng đi!
La Thiên liếc mắt một cái.
Hai vật phẩm này.
Cái roi da kia quả thực là thứ mà La Thiên muốn mua; dù sao vật này ngay cả Linh thức cũng có thể thôn phệ được.
Phải biết rằng, ít nhất phải là Võ giả Địa Nguyên cảnh trở lên thì mới có thể sinh ra được Linh thức.
Đôi mắt của trung niên mập mạp không ngừng chuyển động.
Cái vỏ sò kia trước kia đã bị một tên Luyện Khí Sư mua, nhưng dù hắn ta làm như thế nào cũng không dung luyện được.
Tuy rằng chất liệu cứng rắn, nhưng lại không có giá trị, mua thì cũng uổng.
Về phần cái roi da có móc kia, nói là binh khí Bảo khí, thế nhưng rót chân khí vào lại không có phản ứng, nhiều nhất chỉ là một kiện bảo binh bị hỏng mà thôi.
- Nếu như công tử thật lòng muốn mua. Vỏ của Thâm Hải cự bối ta chỉ lấy bảy mươi Linh Nguyên tệ, cái bảo binh dây thừng kia ta bán năm mươi lăm Linh Nguyên tệ.
Trung niên mập mạp ra vẻ khó khăn ói.
- Ít nói lời vô nghĩa đi! Bảo khí hạ phẩm bình thường đều trên trăm Linh Nguyên tệ, huống chi là những thứ rách rưới này của ngươi.
La Thiên không chút lưu tình đả kích.
Trải qua một phen cò kè mặc cả, vỏ sò được bán với giá năm mươi Linh Nguyên tệ, roi da bán ba mươi Linh Nguyên tệ.
- Ài! Thật sự là thua thiệt lớn! Giá thu mua còn vượt quá giá bán a.
Trung niên mập mạp ra vẻ ta rất thua thiệt.
Hai người đang chuẩn bị thành giao thì lúc này có hai nam một nữ đi đến trước quầy hàng. Sau khi nhìn thấy phục sức Trục Nhật Thánh phủ của La Thiên, ánh mắt có chút không tốt.
- Chậm đã!
Một gã thiếu niên mặt trắng cầm đầu lên tiếng ngăn cản, cười nhạt nói:
- Cái vỏ sò kia, bổn công tử muốn, ta ra giá sáu mươi Linh Nguyên tệ!
La Thiên lập tức nhìn về phía ba người.
Mới vừa rồi, khi còn đang ra giá thì hắn đã chú ý tới ba người này.
Không nghĩ tới, chờ hắn trả giá xong, tên thiếu niên mặt trắng này lại đột nhiên nhúng tay, tranh đoạt vật này với hắn.
Cũng không đợi La Thiên và chủ quán kia đồng ý, tên thiếu niên mặt trắng kia trực tiếp cầm lấy vỏ sò màu trắng vào trong tay.
Hành động như thế làm cho La Thiên nhíu mày.