Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 61 - Chương 61: Thiên Cương Cực Nguyên Công

Chương 61: Thiên Cương Cực Nguyên công Chương 61: Thiên Cương Cực Nguyên công

Tiếp nhận một trăm Linh Nguyên tệ từ trong tay của Vân Tú quận chúa, trong bụng La Thiên vui sướng như nở hoa.

Nếu có thể chữa tốt bệnh của quận chúa thì hắn sẽ có khoản tiền lớn là một nghìn Linh Nguyên tệ.

Chẳng qua, nếu như áp dụng loại thứ hai phương pháp này thì sẽ là một quá trình trị liệu khá dài, còn phải cân nhắc tốc độ điều dưỡng và khôi phục của cơ thể quận chúa.

La Thiên đoán, không có mấy tháng thì khó có thể khỏi hẳn được.

- Mấy tháng quá dài, phải nghĩ biện pháp hạ thấp đi một chút.

La Thiên thầm nghĩ.

- La học trưởng, ngươi còn có yêu cầu gì nữa không?

Đôi mắt đẹp của Vân Tú quận chúa khẽ đảo.

Trên thực tế, một nghìn Linh Nguyên tệ là chuyện nàng cắn răng trước hứa hẹn a, mặc dù đối với người có gia thế như nàng thì đây cũng là một khoản tiền lớn.

Cho dù phụ thân rất thương yêu nàng, thế nhưng sau khi mẫu thân nàng mất, phụ thân cưới phi nạp thiếp, chỉ sợ việc này sẽ có lực cản không nhỏ.

- Ta sẽ viết một toa thuốc, giúp ngươi điều dưỡng cơ thể, ngăn chặn cỗ âm minh chi lực trong cơ thể của ngươi.

La Thiên sửng sốt một chút, sau đó mới đáp.

Vừa rồi hắn tiêu hao chút Thiên Thư chi lực còn lại, đã suy diễn ra một toa thuốc cho Vân Tú quận chúa.

Toa thuốc này có thể ngăn chặn cỗ lực lượng kia, tăng tốc quá trình điều dưỡng của quận chúa, làm cho thời gian La Thiên trị liệu hạ thấp đi một nửa.

- La học trưởng, cảm ơn học trưởng.

Khuôn mặt Vân Tú quận chúa có chút vui vẻ, đồng thời cũng tin tưởng không chút nghi ngờ đối với y thuật của La Thiên.

Nàng vội vã mang giấy bút tới, để La Thiên viết phương thuốc ra.

Xem hết phương thuốc, Vân Tú quận chúa thầm giật mình, các loại dược liệu ở trên đều vô cùng trân quý, còn có hơn phân nửa dược liệu là thứ mà nàng chưa từng nghe nói qua.

Đây là phương thuốc mà La Thiên đã yêu cầu Thiên Thư cố gắng đơn giản hoá, hạ thấp yêu cầu đi.

- La học trưởng, đi thong thả...

Vân Tú quận chúa nhẹ nhàng bước đi, tiễn La Thiên ra bên ngoài lầu các.

Cảnh này làm cho mấy vị học viên Bạch Ngân ở gầ, trợn mắt há hốc mồm, ước ao không thôi.

Người để tâm sẽ phát hiện ra, La Thiên đã ở trong phòng của quận chúa những hơn một canh giờ.

Thời gian dài như vậy, có thể tưởng tượng ra được chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Lúc tạm biệt, La Thiên dùng thuật quan khí dò xét Vân Tú quận chúa.

Chỉ thấy, cây cột trên đỉnh đầu của Vân Tú quận chúa đã trở nên sáng ngời và chói mắt, những sợi tóc đen tối tăm trong đó đã mờ đi một ít.

Không chỉ như thế, trên cây cột này, Long Phượng chi khí vốn mỏng manh lại trở nên nồng đậm thêm vài phần, bên trong mơ hồ còn có một cỗ dị tượng, mông lung không rõ.

Tiễn La Thiên đi, Vân Tú quận chúa vội vàng trở lại phòng, khoanh chân ngồi xuống.

Sưu sưu! Ô...ô...n...g!

Nàng thúc giục võ mạch trong cơ thể, một tầng ảo ảnh hoa sen màu trắng lập lòe, hiển hiện ở phía sau lưng của nàng.

- Đây là... dị tượng Võ mạch?

Vân Tú quận chúa kinh ngạc, vui mừng nghẹn ngào thốt lên.

Hoá ra, từ lúc nàng ra đời thì võ mạch đã bị cỗ khí tức âm u này cắm vào trong võ mạch, đồng thời còn áp chế nàng.

Mà vừa rồi, lực lượng âm u trong cơ thể nàng đã bị Thần mạch của La Thiên rút ra và uy hiếp, làm cho võ mạch chi lực thừa cơ được kích phát ra.

Dị tượng Võ mạch, ít nhất phải là võ mạch Địa giai trở lên thì mới có thể có được.

- Trước kia, lúc ta khảo nghiệm võ mạch là Huyền giai thượng phẩm, bây giờ ít nhất cũng phải là Địa giai trung phẩm trở lên.

- Ta phải trở về nhanh một chút, nhanh nói tin tức tốt này cho phụ thân biết. Đến lúc đó, nhất định người sẽ toàn lực ủng hộ ta.

Vân Tú quận chúa thản nhiên cười tươi, âm thầm nói.

Ngay ngay hôm đó, Vân Tú quận chúa mượn tọa kỵ phi cầm của Thánh phủ trở về Vương đô Thương Vân quốc.

...

La Thiên rời khỏi khu Bạch ngân, đi ra ngoài Vọng Nhật Phong. Hắn định ra ngoài đi tới Võ thị một chuyến.

Thu thập bí tịch kiếm pháp, hoàn thiện và tăng đẳng cấp của Ngưng Tinh Kiếm chỉ lên, chuyện này hiện tại như là lửa sém lông mày vậy.

Lúc đi qua một cánh rừng, bước chân của La Thiên dừng lại.

- Sau khi hấp thu lực lượng âm nhu trong cơ thể Vân Tú quận chúa, dường như Thần mạch của ta lại tăng mạnh hơn không ít.

Trong lòng La Thiên thầm nghĩ.

Hắn đi vào rừng, dừng lại trước mặt một gốc đại thụ.

Phanh~!

Một chưởng nhẹ nhàng đánh lên trên đại thụ, cả đại thụ tức thì lõm xuống, vết chưởng ấn ăn mòn xuất hiện, sâu chừng nửa xích.

Một chưởng này là Thần mạch chi lực đơn thuần, hắn còn chưa dùng tới chân khí.

Roẹt!

Lấy chưởng ấn lõm xuống kia làm trung tâm, một mảnh sương lạnh lan tràn ra xung quanh, rót vào bên trong gốc đại thụ này.

Mấy hơi thở sau.

Xoạt! Roẹt roẹt!

Bề mặt của cả gốc đại thụ, cùng với cành lá của nó không ngừng héo rũ.

Mười hơi thở sau, gốc đại thụ hơn mười người ôm không hết lại trực tiếp chết héo trơ trụi, hàn ý lan tràn ra khắp nơi.

- Hàn lực ăn mòn thật mạnh! Còn có một loại ý chí bá đạo muốn bóp chết sinh cơ...

Trong lòng La Thiên run lên.

Giờ phút này, bằng vào Thần mạch chi lực hắn đã có thực lực gần tới Khai mạch thất trọng.

Nếu lại cộng thêm phá Không Kiếm khí, Vân Du bộ Linh cấp trung phẩm, Khai mạch thất trọng bình thường chưa chắc đã là đối thủ của La Thiên được.

- Đợi ta thanh trừ toàn bộ lực lượng âm tà trong cơ thể của quận chúa, sau đó hấp thu hết toàn bộ, khó có thể tưởng tượng ra được đến lúc đó Thần mạch chi lực của ta sẽ kinh khủng bao nhiêu...

Trong lòng La Thiên phấn chấn, vô cùng kỳ vọng.

Đúng lúc này.

Phanh!

Cảm quan mạnh mẽ của La Thiên đã nghe được một đạo thanh âm vang dội từ đỉnh núi gần đó truyền đến.

Tiếng vang này đến từ ngọn núi cách chỗ La Thiên đang đứng một dặm.

Trên đỉnh núi, một gã thiếu niên tuấn mỹ có mái tóc dài xõa tới vai chậm rãi thu tay lại.

Oanh!

Phía trước mặt hắn, cách đó bảy tám thước có một khối đá lớn nghìn cân nổ tung, hóa thành từng mảnh vỡ, bụi bặm lan tràn ra bốn phía.

Ngay cả Khai mạch thất bát trọng bình thường, tuy rằng có thể đánh nát đá lớn nặng nghìn cân, thế nhưng muốn đập tan nó thành như vậy lại rất khó.

Huống chi, thiếu niên tuấn mỹ này lại cách khối đá lớn kia bảy tám thước.

Nếu như La Thiên ở chỗ này thì nhất định có thể nhận ra, thiếu niên tuấn mỹ này chính là Nam Cung Ngọc.

- Ngọc nhi, cuối cùng Thiên Cương cực Nguyên công của con đã đột phá tới tầng thứ ba rồi. Trong khoảng thời gian phá cấm ngắn ngủi này, sợ là Khai mạch bát trọng bình thường cũng không dám đối chiến với con.

Một lão giả tóc trắng lưng mặc áo choàng, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng của hắn.

Lão giả tóc bạc này khuôn mặt rất trẻ, ngũ quan có năm sáu phần tương tự với Nam Cung Ngọc, mặc dù đã có tuổi nhưng vẫn có phần phong thái.

- Gia gia, rõ ràng coon có thiên phú thực lực mạnh như vậy, vì sao ngày thường lại phải phong cấm một nửa lực lượng cơ chứ?

Nam Cung Ngọc có vẻ không cam lòng nói.

- Bằng không, thử thách Thánh phủ lần này con có thể lực áp Khai mạch thất trọng bình thường, há có thể chắp tay dâng vị trí quán quân cho người ta chứ.

Đối với chuyện thử thách Thánh phủ ngày ấy trong lòng, Nam Cung Ngọc vẫn còn có chút uất ức.

Hoá ra, Nam Cung Ngọc tu luyện một môn kỳ công, vô cùng đặc thù, ngày thường phải phong cấm một nửa lực lượng.

Chỉ có lúc nào đột phá một giai đoạn nào đó của công pháp thì mới có thể bỏ lệnh cấm trong giây lát.

- Không bằng người chính là không bằng! Gia gia nghe nói, trong thử thách ẩn giấp, con bị thua bởi người kia.

Lão già tóc bạc nghiêm mặt quát lớn.

- Đúng vậy, Tôn nhi biết sai rồi.

Trên mặt Nam Cung Ngọc hiện lên vẻ hổ thẹn, nghĩ đến La Thiên, trong mắt hắn hiện lên chiến ý mạnh mẽ.

- Ngọc nhi, con là hy vọng trong mấy trăm năm qua của Nam Cung gia ta. Trước kia, bởi vì môn Thiên Cương Cực Nguyên Công này mà Nam Cung gia ta từ một trong thập đại gia tộc ẩn thế của đại lục suy tàn đến thế gia Võ Đạo của một quốc gia.

Lão già tóc bạc thẫn thờ, cảm khái nói.

Mấy trăm năm qua, cuối cùng Nam Cung gia đã nghênh đón một vị tuyệt thế thiên tài, có khả năng tu luyện môn kỳ công cái thế này.

Thiên Cương Cực Nguyên Công này, càng luyện về những phần sau thì thực lực sẽ càng mạnh. Nếu có thể tu tới đại thành thì có thể độc bộ toàn bộ đại lục!

- Tôn nhi hiểu rõ.

Nam Cung Ngọc khoanh chân ngồi xuống, thu lại cỗ chân khí cực kỳ cường hãn trong cơ thể của hắn.

Thời gian dần trôi qua.

Chân khí trong cơ thể hắn được áp súc và thu lại tới một nửa. Dù vậy, chân khí chấn động trong khí mạch của hắn cũng hơn Khai mạch thất trọng bình thường.

- Con lại bế quan mười ngày, củng cố công pháp và cảnh giới cho vững chắc. Hội tân sinh trao đổi với Bàn Thạch Võ phủ gần đây con không cần phải đi.

Lão già tóc bạc vuốt râu nói.

Bình Luận (0)
Comment