Chương 641: Ai Muốn Phế Đệ Tử Của Ta?
Quản sự nhìn La Thiên, quát lớn: “Ngươi là người gia tộc nào? Đồ cung phụng đâu?”
“Đồ cung phụng? Ta không có.”
La Thiên trả lời đúng sự thật.
Hắn không tới giao nộp đồ cung phụng.
Vừa dứt lời, con cháu thiên tài các đại gia tộc bốn phía đều nở nụ cười.
Cát Viên Khánh không ngờ La Thiên sẽ nói vậy, gã nở nụ cười nghiền ngẫm: “La huynh không có đồ cung phụng, chẳng lẽ ngươi cố ý lên thuyền của Cát gia ta để lợi dụng cơ hội tiến vào Mộ gia ư? Không ngờ ngươi lại là kẻ lừa đảo!”
“La đại ca không phải người như vậy.” Cát Nhã Nhi phản bác nhưng không ai nghe nàng nói.
“Cút đi, không ngờ lại có kẻ muốn trà trộn vào Mộ gia, còn chọn thời cơ rất tốt, suýt nữa đã để ngươi lừa dối thành công rồi.”
Quản sự không kiên nhẫn, nghiêm khắc hét lớn.
Thái độ của quản sự Mộ phủ khiến La Thiên nhíu mày, hắn giải thích: “Ta không tới nộp đồ cung phụng, ta tới tìm người.”
“Tìm người ư? Ha ha ha!”
Quản sự ngửa đầu cười to.
Một vài người hầu Mộ gia và con cháu các đại gia tộc cũng cười lớn.
“Tiểu tử thúi, mỗi năm có không biết bao nhiêu người dùng lý do này để trà trộn vào Mộ gia, đám lừa đảo các ngươi không đổi được thủ đoạn nào khác sao?”
Quản sự lộ ra ý cười châm chọc.
“Cút đi, nếu không lát nữa ngươi đừng hòng rời khỏi đây!”
Quản sự mắng, tản ra khí tức Địa Nguyên Cảnh trung giai, quanh thân nổi lên gió lạnh!
Một vài thiên tài cảm thấy toàn thân lạnh băng thấu xương, co rúm run rẩy.
Bọn họ nhìn Cát Viên Khánh vẫn nhẹ nhàng thản nhiên, quả không hổ là đệ nhất thiên tài Cát gia.
Nhưng bọn họ lập tức phát hiện La Thiên có vẻ còn thoải mái nhẹ nhàng hơn cả Cát Viên Khánh, sao có thể như vậy được?
“Ta thật sự tới đây để tìm người, sư tôn ta là người Mộ gia!”
La Thiên trầm giọng.
“Sư tôn ngươi?”
Quản sự sửng sốt.
Người có thể nhận đệ tử thường là cao nhân có kinh nghiệm võ đạo phong phú, thực lực không yếu.
Theo lời La Thiên nói thì có vẻ hắn có quan hệ với vị cao nhân nào đó của Mộ gia!
Đám thiên tài xung quanh và Cát Viên Khánh đều biến sắc.
“Đáng chết, chẳng trách tiểu tử này không mang đồ cung phụng, hóa ra hắn là đệ tử của cao nhân Mộ gia!”
Cát Viên Khánh có chút hối hận.
Nếu biết sớm thì gã đã kết giao với La Thiên để bám lên Mộ gia rồi!
“Không ngờ La huynh lại là đệ tử của cao nhân Mộ gia!” Cát Viên Khánh mỉm cười tỏ vẻ xin lỗi.
Đúng lúc này.
“Xảy ra chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?”
Từ trong Mộ phủ có một nam tử mày rậm đi ra, ánh mắt sâu thẳm, khí vũ phi phàm!
“Mộ Trạch công tử, có một người trẻ tuổi tới Mộ gia tìm người, hình như sư tôn hắn là cao nhân Mộ gia.”
Quản sự ăn nói khép nép đáp lại.
“Bái kiến Mộ Trạch công tử.”
Cát Viên Khánh lập tức khom lưng cúi đầu, lộ ra ý cười lấy lòng.
Mộ gia là 1 trong bảy thế lực mạnh nhất Thiên Sơn giới, mà Mộ Trạch là con thứ ba của đại trưởng lão Mộ gia, có địa vị cực cao!
“Ồ? Ngươi tới tìm sư tôn ư?”
Mộ Trạch liếc La Thiên.
Mộ gia có gia quy nghiêm khắc, không dễ dàng truyền công pháp võ kỹ ra ngoài, hiếm khi thu người ngoài làm đệ tử.
“Ta chưa từng nghe nói gần đây có vị trưởng bối nào thu người ngoài làm đồ đệ, cũng chưa từng gặp ngươi!”
Mộ Trạch thản nhiên mở miệng.
Quản sự nghe vậy thì biến sắc, căm tức nhìn La Thiên: “Kẻ lừa đảo giảo hoạt thật, suýt nữa đã lừa được ta rồi! May mà Mộ Trạch công tử tuệ nhãn như đuốc, nhìn thấu quỷ kế của ngươi!”
“Ha hả, La huynh, thủ đoạn của ngươi hay thật đấy, đến ta cũng suýt nữa bị lừa.”
Cát Viên Khánh cười lạnh khinh thường, cúi đầu cúi người đứng bên cạnh Mộ Trạch.
“Cút đi!”
Mộ Trạch từ trên cao nhìn xuống La Thiên, hạ mệnh lệnh.
.
Thiên tài Mộ gia - Mộ Trạch xuất hiện, làm chứng nói rằng La Thiên là kẻ nói dối.
Lời gã ta nói tựa như thánh chỉ, không ai nghi ngờ, mọi người ngốc nghếch tán đồng!
“Mộ Trạch công tử trạch tâm nhân hậu, không chấp nhặt với ngươi, ngươi mau cút đi!”
“Thật mất mặt!”
Đông đảo con cháu thiên tài của các gia tộc đều mở miệng lấy lòng Mộ Trạch, thảo phạt La Thiên.
Giờ khắc này, người người mồm năm miệng mười, dường như toàn thế giới đều là người tốt, trừ La Thiên.
“Ha hả!”
La Thiên vốn trầm mặt bỗng nhiên bật cười.
Hắn cảm thấy rất buồn cười.
“Cười cái gì, còn không mau cút đi?”
Quản sự không kiên nhẫn quát.
Hôm nay lão phụ trách kiểm tra và nhận đồ cung phụng của các thế lực, không ngờ lại có kẻ lừa đảo trà trộn vào, điều này sẽ ảnh hưởng đến công trạng của lão.
Đối mặt với những người này, La Thiên lười tiếp tục dong dài.
Hắn định rời đi, sau đó truyền tin bảo sư tôn tới tìm mình cũng được.
Nhưng đúng lúc này, lệnh bài thân phận của đệ tử hạch tâm Vân Tiêu Tông trong không gian trữ vật lấp lóe ánh sáng nhạt.
La Thiên dừng bước, xoay người nhìn về phía Mộ phủ.
“Ngươi vẫn chưa chịu cút sao? Nếu vậy ta sẽ phế ngươi!”
Quản sự tức đến mặt đỏ lên, chân nguyên trong cơ thể dâng trào.
Lão đánh ra một chưởng, nhiệt độ bốn phía giảm mạnh, băng tuyết hội tụ hóa thành một cự chưởng trấn áp về phía La Thiên.
Những người khác sôi nổi lui lại.
Tên quản sự này đã đạt tới Địa Nguyên Cảnh ngũ trọng, nếu không cẩn thận bị lan đến thì sẽ rất thảm.
Khi cự chưởng sắp đến chỗ La Thiên, hắn vẫn thờ ơ đứng lặng tại chỗ, có khi nào hắn đã sợ hãi đến choáng váng không?
Bỗng nhiên mọi người cảm thấy thân thể trở nên trầm trọng, dường như có một ngọn núi lớn đè trên hai vai, chân nguyên trong cơ thể cũng như đọng lại!
“Uy áp quá đáng sợ, là võ giả Thiên cấp!” Cát Viên Khánh kinh hãi.
Uy áp càng ngày càng trầm trọng, không ít người hai gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất!
Ầm!
Băng tuyết cự chưởng còn chưa đánh trúng La Thiên thì đã bị ép rơi xuống đất rồi tiêu tán!
Ngay sau đó, một lão giả bạch y từ trên trời rơi xuống, tiên phong đạo cốt, ánh mắt thâm thúy uy nghiêm.
“Nhị gia...”
Mộ Trạch thấy lão giả thì định hành lễ.
“Ai muốn phế đệ tử của ta?”
Giọng lão giả bạch y như tiếng sấm vang lên, bông tuyết bốn phía đều bị đánh bay.
Trong ngày tuyết rơi, vậy mà trong phạm vi vài trăm thước lại không có một bông tuyết nào.
Bốn phía im như ve sầu mùa đông, không ai dám thở mạnh một cái.
“Đệ tử… Chẳng lẽ?”
Quản sự run rẩy, nói cũng không rõ: “Này... Thuộc hạ không biết, Vân Thạch đại nhân tha mạng...”
Không ngờ La Thiên thật sự là đệ tử nhân vật cao tầng trong Mộ phủ, hơn nữa còn là vị đại nhân vật này!
“Nhị gia gia, hắn không biết gì cả, chỉ nhất thời lỗ mãng, hãy tha thứ cho hắn.” Mộ Trạch mở miệng.
“Ta xử trí thế nào có cần ngươi lắm miệng không?”
Ánh mắt Mộ Vân Thạch trầm xuống, khí thế đáng sợ vô hình buông xuống, máu và chân nguyên toàn thân Mộ Trạch đọng lại, thân hình run nhè nhẹ.
Phụt!
Mộ Vân Thạch giơ 1 ngón tay, một cột sáng lam nhạt bay ra đánh bay quản sự, đồng thời phế bỏ Nguyên Trì của lão.
“Cút đi!”
Mộ Vân Thạch quát.