Chương 642: Bỏ Lỡ Cơ Hội
“Cút đi!”
Mộ Vân Thạch quát.
Trước đây ông không muốn nhận người đệ tử này, nhưng hiện giờ Mộ Vân Thạch vô cùng coi trọng La Thiên.
Nếu không có La Thiên, có lẽ hiện tại ông vẫn còn ở Đông Thần đại lục, trốn tránh quá khứ, bị tâm ma tra tấn rồi tầm thường chết đi.
Ông là sư tôn của La Thiên nhưng ân tình của La Thiên dành cho ông lớn hơn ân nghĩa ông cho hắn.
Tên quản sự này muốn La Thiên cút, muốn phế La Thiên, vậy nên ông phế đi tên quản sự này, bắt lão cút!
Quản sự tuyệt vọng nằm trên nền tuyết.
Lão vô cùng hối hận, nếu vừa rồi cẩn thận dò hỏi kiểm tra thì sao lão phải rơi vào kết cục như thế?
“Mộ Trạch, không tu hành cho tốt đi, chạy đến đây làm gì?”
Sau khi phế bỏ quản gia, Mộ Vân Thạch nhìn sang Mộ Trạch.
“Nhị gia gia dạy phải!”
Mộ Trạch cúi đầu nhận sai.
Bốn phía an tĩnh, đám thiên tài cúi đầu, chỉ dám dùng dư quang nhìn lén Mộ Vân Thạch.
Người này là ai? Quá bá đạo! Đến nhi tử đại trưởng lão Mộ gia mà cũng dám răn dạy!
Mộ Vân Thạch rời khỏi gia tộc vài thập niên, gần đây mới trở về, rất nhiều người ngoại giới đều không quen biết.
“Ngươi đến sớm hơn dự tính của vi sư rất nhiều.”
Mộ Vân Thạch nhìn về phía La Thiên, lộ ra ý cười.
Trên thực tế, ông cũng chỉ vừa mới trở về gia tộc, không ngờ La Thiên đã đến nơi rồi.
Sau đó, La Thiên đi theo Mộ Vân Thạch tiến vào Mộ gia!
Trước cửa, Cát Viên Khánh và đám người Cát gia ngẩng đầu, khuôn mặt tràn đầy chấn động.
La Thiên thật sự là đệ tử cao tầng Mộ gia, hơn nữa có vẻ sư tôn hắn còn có địa vị không tầm thường!
“Đáng chết, không ngờ gia hỏa này có bối cảnh lớn như vậy.”
Cát Viên Khánh có chút hoảng loạn.
Lần này gã tới Mộ gia học tập, nếu La Thiên có ý định trả thù thì gã nên làm gì?
Gã phải nịnh bợ kẻ khác mới được.
“Mộ Trạch công tử, vị tiền bối kia là ai? Sao trước kia chưa từng nghe nói đến?”
Cát Viên Khánh thấp giọng dò hỏi.
“Một lão phế vật mà thôi!”
Đôi mắt Mộ Trạch âm trầm, gã ta quát một tiếng rồi phất tay áo rời đi.
Dù là phụ thân gã ta thì cũng hiếm khi răn dạy như vậy, nhưng hôm nay Mộ Trạch lại mắng hắn trước mặt nhiều người, điều đó khiến gã ta rất không vui.
“Ngươi từng là tuyệt thế thiên tài Mộ gia, nhưng hiện tại ngươi chỉ là phế vật. Vừa về gia tộc đã diễu võ dương oai, tự cho là đúng, ngày sau bản công tử chắc chắn sẽ vượt qua lão già nhà ngươi!”
Mộ Trạch thầm mắng trong lòng.
Cát Viên Khánh ngây ngốc, nếu chỉ là lão phế vật thì sao vừa rồi ngươi ngoan thế kia? Chả dám hó hé gì cả.
...
Mộ phủ thành lập trên đỉnh Mộ Hải Thiên Sơn, phủ đệ được trận pháp bao phủ, trong phủ cảnh sắc độc đáo, hoa thơm chim hót, hoàn toàn bất đồng với băng thiên tuyết địa ngoại giới.
Mộ Vân Thạch an bài cho La Thiên một biệt viện đơn độc, hoàn cảnh thanh u.
“Chúc mừng sư tôn đột phá Thiên cấp!”
La Thiên cười nói.
“Ha ha ha, ánh mắt tiểu tử ngươi chuẩn đấy.”
Mộ Vân Thạch thoải mái cười to.
Ông có thể đột phá Thiên Trì cảnh là nhờ La Thiên trợ giúp loại bỏ tâm ma.
“Sao tiểu tử nhà ngươi đến đây nhanh như vậy?”
Lúc trước Mộ Vân Thạch rời đi trước, bảo La Thiên tự đến đây chính là để hắn mài giũa bản thân trong hành trình lâu dài trong hư không ngoại giới, bởi dù sao chuyện ông muốn nhờ La Thiên giúp cũng không hề tầm thường.
Nhưng có vẻ La Thiên đã dùng Truyền Tống Trận cự ly siêu xa, vậy mới đến được Mộ gia nhanh như thế.
La Thiên mài giũa không đủ khiến Mộ Vân Thạch có chút do dự, không biết nên để La Thiên đi làm chuyện kia hay không.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu, La Thiên hỏi: “Sư tôn, ngươi từng nói sẽ nhờ ta giúp một chuyện sau khi đến ngoại giới, rốt cuộc đó là chuyện gì?”
Hắn không yên lòng, dù sao Mộ Vân Thạch đã mạnh như vậy mà lại có chuyện ông không làm được, vậy thì hắn có thể làm được sao?
“Đánh người.”
Mộ Vân Thạch nói.
“Ách...”
Mộ Vân Thạch đã đánh không lại thì chắc chắn La Thiên càng không địch nổi.
“Ngươi đừng nghĩ nhiều. Vi sư có một kẻ thù, hiện giờ ta và hắn có ước định, trong vòng 5 năm, mỗi người sẽ phái ra một đệ tử để phân cao thấp.”
Về phần thù hận cụ thể thế nào thì Mộ Vân Thạch không nói rõ.
Tuy ông đã nghĩ thông suốt chuyện năm đó nhưng ông cũng không muốn nói thêm.
Khi đó, ông đã thất bại thảm hại.
Hiện tại Mộ Vân Thạch chỉ hy vọng đệ tử của mình có thể đánh bại đệ tử của lão, bù lại sự hối hận tiếc nuối trong lòng mình, cũng là để hả giận.
“Hiện giờ đệ tử của người nọ đang ở đâu?”
La Thiên tìm hiểu tình huống.
“Thái Nguyên Tông!”
Phá Toái tinh vực vô cùng rộng lớn với vô số giao diện, Thái Nguyên Tông tựa như thánh địa của các thế lực Nhân loại, vô số người hướng tới, người có thể gia nhập nơi đó tuyệt đối không đơn giản.
E rằng đệ tử của kẻ thù của Mộ Vân Thạch cũng không hề tầm thường.
“Được, vậy ta đây sẽ đến Thái Nguyên Tông!” La Thiên đưa ra quyết định.
Đến Thái Nguyên Tông tu hành, đồng thời xem xem đối thủ tương lai ra sao.
“Tiểu tử thúi, Thái Nguyên Tông không phải nơi ngươi muốn đến là đến. Để thắng được đệ tử của hắn thì ngươi còn kém xa.”
Mộ Vân Thạch phản bác.
“Không đến Thái Nguyên Tông thì rất khó hoàn thành chuyện này.” La Thiên nói.
Thái Nguyên Tông là thánh địa tu hành của thế lực Nhân tộc, đệ tử được hưởng thụ tài nguyên tu luyện tốt nhất và được danh sư chỉ đạo, trong các thế lực Nhân tộc thuộc Phá Toái tinh vực, không có thế lực nào khác có thể sánh bằng!
“Thái Nguyên Tông 5 năm tuyển nhận đệ tử một lần, bốn năm nữa mới đến lần tuyển nhận sau. Hiện tại, ngươi ngoan ngoãn ở lại Mộ gia đi.”
Mộ Vân Thạch nói xong liền đứng dậy rời đi.
“Bốn năm ư? Ta bỏ lỡ cơ hội vào Thái Nguyên Tông rồi...”
La Thiên tiếc hận.
Như vậy, muốn đuổi theo đệ tử của kẻ thù sư tôn e là sẽ không dễ dàng.
La Thiên cảm nhận được áp lực, hắn quyết định bế quan tu luyện.
Mộ Hải Thiên Sơn – 1 trong bảy bảo địa có linh khí thiên địa nồng đậm nhất Thiên Sơn giới.
La Thiên thúc giục U Long Thần Mạch, linh khí xung quanh quay cuồng lao đến, hình thành sương mù màu trắng, tạo thành cơn lốc dũng mãnh tràn vào trong cơ thể!
“Hoàn cảnh tu luyện tốt hơn Vân Tiêu Tông đến 5 – 6 lần!”
La Thiên vui mừng.
Khi ở ngoại giới, linh khí thiên địa loãng, mỗi lần đều cần tiêu hao Linh Nguyên Tệ và bảo vật, đã lâu rồi hắn không thống khoái tu luyện như thế.
Lần bế quan này kéo dài hơn một tháng.
Con đường võ đạo sau khi tới Địa Nguyên Cảnh càng thêm gian nan, muốn đột phá cảnh giới cần phí nhiều thời gian hơn.
Hắn còn một đoạn đường phải đi nữa thì mới đến Địa Nguyên Cảnh tam trọng.
La Thiên không nóng vội, hắn kết thúc bế quan, rời khỏi tiểu viện, đi dạo khắp nơi, làm quen với hoàn cảnh Mộ gia.
Trong thời gian tới, có lẽ hắn sẽ ở lại đây.
“Hả? Sao lại có ít người như thế?”
La Thiên đi dạo mãi mà chưa thấy được mấy người.
Bỗng nhiên…
Oanh!