Nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau ở phía dưới.
Rất nhanh La Thiên đã hiểu ra, ba người này mơ mộng bảo vật của mình, cho nên mới tới đây để giết người đoạt bảo.
Theo cảm ứng của hắn, trong ba người chỉ có Nghiêm Lỗi là Khai Mạch lục trọng đỉnh phong, thực lực tương tự với Đường Uy.
Hai người khác thì là Khai Mạch lục trọng, không đủ để gây ra sóng gió gì.
- Khà khà! Các ngươi đã đưa tới cửa thì đương nhiên ta phải chiêu đãi các ngươi một phen thật tốt.
La Thiên cười cười một cách quỷ dị, sau đó tay gỡ roi da ở bên hông xuống.
Kiện dị bảo này hắn chưa tìm hiểu rõ, cho nên lúc này vừa vặn dùng mấy người kia để thí nghiệm một phen.
Sau khi gỡ roi da xuống.
La Thiên thúc giục lực lượng của Thần mạch, hắn lập tức cảm nhận được Tinh Thần lực của mình đang nhanh chóng tiêu hao.
May mà Tinh Thần lực của hắn gấp mười lần Võ giả cùng cấp bậc, Khai Mạch cảnh bình thường chỉ sợ không đủ để chống đỡ cho dị bảo tiêu hao như vậy.
A... Sưu sưu!
Trên bề mặt roi da đột nhiên nổi lên một tầng ánh sáng tối tăm, trong chớp mắt đã thay đổi, sau đó kéo dài ra ngoài.
Ồ!
Lại là tự động công kích sao?
La Thiên còn chưa kịp hiểu rõ cái gì thì đoạn móc trước roi da đã trở nên to lớn như lưỡi liềm, dường như có vậy, tự động chọn một mục tiêu.
- Hừ hừ! Ta có dự cảm, tiểu tử kia đang trốn ở chung quanh đây, mọi người tập trung xách hắn ra ngoài cho ta... A ô!
Trong ba người của Bàn Thạch Võ phủ, một gã thiếu niên tóc ngắn cười xấu xa nói.
Hắn còn chưa nói xong thì…
Sưu!
Một cái roi da to dài màu đen giống như u linh bắn tới, cái móc to lớn trên đầu lập tức cuốn hắn đi.
- Liễu Viên đâu rồi? Làm sao không thấy hắn lên tiếng vậy?
Hai người khác của Bàn Thạch Võ phủ còn chưa cảm nhận được gì thì đồng bạn của bọn hắn đã mất tích một cách khó hiểu.
Vào một khắc trước khi đối phương biến mất, bọn hắn đã mơ hồ nghe được một tiếng rên rỉ.
Cùng lúc đó, La Thiên ở trên cây đã phát hiện ra roi da đang cuốn theo một tên thiếu niên tóc ngắn, đang dùng tốc độ kinh người kéo đối phương về.
Một gương mặt hoảng sợ đang nhanh chóng bắn tới, sắp dán vào mặt hắn.
- Ta trốn!
Mặt của La Thiên nghiêng sang bên cạnh một cái.
Hắn nhớ tới lúc còn ở Võ thị, trong nháy mắt trung niên mập mạp đã bị cuốn tới trước mặt mình, nhớ tới khuôn mặt đầy mỡ kia là hắn đã buồn nôn.
Ầm!
Thiếu niên tóc ngắn bị cuốn tới, cả khuôn mặt đập vào cành cây, mũi vỡ, răng cửa cũng bị gãy hai cái.
- A ô...
Thiếu niên tóc ngắn đau đến mức đổ mồ hôi lạnh đầm đìa, sau khi bị cái móc kia cuốn đi, ý thức của hắn bị giam cầm, khí huyết toàn thân cứng lại, ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn.
Rất nhanh hắn đã nhìn thấy La Thiên ở bên cạnh.
- Là ngươi! Không ngờ ngươi lại đánh lén ta...
Mặt của hắn toàn là máu, rất là dữ tợn, trong lòng lại không ngừng gào thét.
Hắn đã hiểu rõ, thứ chính thức đánh lén mình là món bảo bối mà La Thiên đã khám phá ra được.
Cái roi da kia thật là quỷ dị, quả thực là vô thanh vô tức, mình còn chưa kịp làm gì thì đã bị cuốn đi, tạm thời không thể giãy giụa được.
Sau khi cái roi da kia cuốn lấy hắn, ý thức của hắn bị một cỗ lực lượng lạnh lẽo đáng sợ ngăn chặn, chỉ có thể âm thầm gào thét trong lòng, cơ thể và chân khí không thể nhúc nhích.
Nhưng La Thiên lại có vẻ nghiền ngẫm.
Cái móc của roi da này, chỉ cần mục tiêu trúng chưởng thì sẽ bị trấn áp hoặc là giam cầm tinh thần ý thức.
Hơn nữa, cái roi da này còn có linh tính, chỉ cần rót Thần mạch chi lực và Tinh Thần lực vào thì sẽ tự động công kích người có có ác ý hoặc là tâm tình mặt trái với chủ nhân.
Vừa rồi, thiếu niên tóc ngắn kia có ác niệm với La Thiên, cho nên hắn ta đã trở thành mục tiêu của roi da.
- Ở bên kia!
Nghiêm Lỗi và vị thiếu nữ kia nghe thấy động tĩnh va chạm, lập tức chạy tới chỗ La Thiên đang núp.
- Ha ha, lại gặp mặt rồi.
La Thiên điềm tĩnh đánh thiếu niên tóc ngắn bất tỉnh. Lại treo thân thể đối phương như treo lạp xưởng, buộc chặt ở trên cành cây.
- Tên tặc tử nhà ngươi! Không ngờ lại trốn ở đây đánh lén, mau thả hắn ra, nếu không bổn cô nương sẽ cho ngươi đẹp mặt!
Thiếu nữ xinh đẹp kia nổi giận nói.
Tuy rằng nói như thế nhưng nàng cũng đang âm thầm đề phòng, phòng ngừa cây roi kia của La Thiên công kích.
Có tâm tư đề phòng trước, có lẽ sẽ không phải sợ cái roi quỷ dị kia công kích.
Thiếu nữ vừa dứt lời thì…
Sưu!
Cái roi da trong tay của La Thiên lại sáng lên, trong chớp mắt đã lướt về phía thiếu nữ xinh đẹp kia.
Thật nhanh!
Thiếu nữ xinh đẹp nắm bắt được hành tung của roi, trong lúc vô thức muốn nhanh chóng tránh đi.
Nhưng mà, tốc độ của cái roi da màu xám kia quá nhanh, giống như u linh màu đen, cơ thể của thiếu nữ xinh đẹp vừa mới động thì đã bị roi da cuốn lấy.
- A...
Thiếu nữ xinh đẹp kia bị cuốn đi, trong khoảnh khắc đó khí huyết toàn thân của nàng cứng lại, khó có thể nhúc nhích được nữa.
Trên gốc đại thụ.
Sưu!
Một khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ hoảng sợ nhanh chóng tới gần.
Lúc này.
La Thiên không trốn, khuôn mặt của hắn và gương mặt trắng nõn xinh đẹp của thiếu nữ này gần như dán vào cùng một chỗ. Sau đó hắn còn nhếch miệng cười cười.
- Ngươi, đáng chết... Thả ta ra.
Đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt trước mắt, thiếu nữ giật mình, trong lòng sợ hãi không thôi.
- Dừng tay! Bỏ Lệ Nhi ra.
Lúc này trong ba người chỉ còn lại đúng Nghiêm Lỗi, sau vài khoảnh khắc ngẩn ngơ, hắn lập tức giận dữ quát lớn.
Hai đồng bạn của hắn quá không cẩn thận, không ngờ lại trước sau bị La Thiên đánh lén bắt giữ.
- Đừng nóng vội, sẽ lập tức đến phiên ngươi thôi.
La Thiên đánh bất tỉnh thiếu nữ, sau đó cũng treo ngược nàng lên trên cành cây như thiếu niên vừa rồi. Cả hai tạo thành một đôi, trông rất kỳ dị.
- Tiểu tặc! Giao bảo vật ra, sau đó thả bọn hắn ra cho ta.
Nghiêm Lỗi quát lên một tiếng chói tai, trên người có một cỗ chân khí màu xanh thẫm tỏa ra, bốn phía hình thành một tầng gió lốc, cuốn tất cả lá rụng lên trên không trung.
Phanh...!
Hắn lấy ra một thanh lợi kiếm chuẩn Bảo khí, đề phòng cây roi của La Thiên cuốn người đi.
La Thiên không để ý tới Nghiêm Lỗi mà đang nghiên cứu cái roi da trong tay.
- Lúc trước cái roi này đều tự động bắt người, liệu ta có thể khống chế nó hay không?
Sau khi La Thiên rót lực lượng vào trong, hắn chủ động vung roi da trong tay lên, roi ra hóa thành một đạo ánh sáng tối tăm, nhanh chóng cuốn về phía Nghiêm Lỗi.
Vèo xoạt!
Nghiêm Lỗi hết sức cảnh giác, nhanh chóng dịch chuyển sang bên cạnh.
Vù vù!
Lúc này, roi da vồ hụt, rơi vào khoảng không.
- Cũng chỉ như vậy mà thôi.
Nghiêm Lỗi hừ lạnh một tiếng, hai đồng bạn của hắn quá là sơ suất.
Trên thực tế, lần này là La Thiên chủ động khống chế roi da, do là lần đầu tiên thử, không thuần thục, cho nên tỉ lệ chính xác rất là bình thường.
Coi như Nghiêm Lỗi không trốn không tránh thì một kích vừa rồi cũng sẽ không trúng đích.
- Tiểu tặc! Quả thực món bảo vật này rất mạnh, thế nhưng bằng vào tu vi Khai mạch ngũ trọng của ngươi còn có thể thúc giục được mấy lần nữa đây?
Nghiêm Lỗi nở nụ cười lạnh lẽo, bộ dáng giống như đã nắm chắc.
Thường thường bảo binh càng mạnh thì sẽ phải tiêu hao một cái giá càng lớn để thúc giục nó.
Hắn có chút kiêng kỵ cái roi da quỷ dị kia, còn Khai mạch ngũ trọng như La Thiên hắn cũng không để vào mắt.
- Ngươi nói cũng đúng.
La Thiên gật đầu cười cười.
Thúc giục cái roi da này cần tiêu hao Thần mạch và Tinh Thần lực, quả thực không nên sử dụng nhiều lần.
Xoạt!
La Thiên từ trên cây nhảy xuống, đứng ở trước mặt của Nghiêm Lỗi.
- Hừ! Tiêu hao khi thúc giục cái roi da này so với trong tưởng tượng của ta còn lớn hơn a.
Trong lòng Nghiêm Lỗi thầm nghĩ.
- Còn không bó tay chịu trói!
Nghiêm Lỗi quát lên một tiếng chói tai, trên lợi kiếm chuẩn Bảo khí trong tay có một tầng chân khí màu xanh thẫm quanh quẩn, hắn chém ra một mảnh kiếm quang sắc bén lạnh lẽo.
Bước chân của La Thiên rất khoan thai, nhẹ nhàng di chuyển, như là bước chậm vậy, không ngừng xuyên qua kẽ hở trong kiếm quang của hắn.
- Thân pháp này! Ít nhất phải là Linh cấp...
Sắc mặt của Nghiêm Lỗi khẽ biến, một tiểu tử Khai mạch ngũ trọng, không ngờ lại có thân pháp cao siêu như thế.
Đúng lúc này, La Thiên lần nữa thúc giục roi da trong tay.
- Lần này xem ngươi trốn đi đâu?
Khóe miệng La Thiên nở một nụ cười.
Nghiêm Lỗi cho rằng La Thiên đã không thể thúc giục roi da cho nên trong lòng đã buông lỏng tâm cảnh giác.
Giờ phút này, hai người chỉ cách xa nhau không đến mười thước.
Vù vù!
Cơ thể của Nghiêm Lỗi đột nhiên cứng đờ, khí huyết toàn thân cứng lại.
- A không ——
Một cái roi như là u linh lập tức cuốn lấy cơ thể của Nghiêm Lỗi, sau đó lôi đi.
- Thả ta ra! Có bản lĩnh thì đừng dùng kiện bảo bối này, quang minh chính đại đánh một trận với ta!
Nghiêm Lỗi thở hổn hển, trong lòng gào thét.
Quả thực hắn sắp nghẹn mà chết tới nơi rồi!
Bên mình có ba người đối phó với một tên gà mờ Khai mạch ngũ trọng, kết quả lại bị cái roi quỷ dị kia bắt đi từng người một.
Ngay cả hắn, là thiên tài trong đám tân sinh khóa này của Bàn Thạch Võ phủ cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Chuyện này chắc chắn không phải mình yếu, cũng không phải La Thiên quá mạnh mẽ.
Mà là cây roi kia, quá quỷ dị, quá tà dị!
Sau khi La Thiên cuốn lấy Nghiêm Lỗi cũng không nóng vội đánh bất tỉnh hắn, mà thử khống chế cây roi.
Lúc hắn chậm rãi rót Tinh Thần lực vào, hắn phát hiện ra Nghiêm Lỗi có thể miễn cưỡng giãy giụa để nói chuyện.
- Tiểu tặc! Mau thả ta ra.
- Chúng ta là đệ tử của Bàn Thạch Võ phủ, có trưởng lão đi theo, lần này chúng ta tới Trục Nhật Thánh phủ để tham gia hoạt động trao đổi tân sinh giữa hai bên!
Nghiêm Lỗi quát ầm lên.
- Bàn Thạch Võ phủ?
La Thiên bất động, lại đưa tay lục lọi trên người Nghiêm Lỗi một phen.
- Ngươi, ngươi làm gì vậy?
Nghiêm Lỗi sởn tóc gáy, bị tay của La Thiên sờ tới sờ lui trên người làm cho hắn la ầm lên, giống như một nữ sinh nhỏ đang bị xàm sỡ vậy.
Một lát sau, La Thiên đã tìm được cái vỏ sò thần bí từ trong y phục của Nghiêm Lỗi.
Không chỉ như thế, hắn còn lấy ra được mười mấy miếng Linh Nguyên tệ.
Ngay cả lợi kiếm chuẩn Bảo khí tùy thân của Nghiêm Lỗi cũng bị lấy đi.
- Ba vị đường xa mà đến, không nói tới việc trả lại bảo bối mà còn dâng lên những lễ vật này, thật sự quá khách khí!
La Thiên nở một nụ cười sáng lạn.