Mắt thấy La Thiên vơ vét tất cả những thứ đáng giá trên người, Nghiêm Lỗi thét lên.
- Dừng tay! Đây chính là toàn bộ gia tài của ta a.
Nghiêm Lỗi khóc không ra nước mắt, thiếu chút nữa đã giận dữ ngất đi.
Ba người bọn hắn đều là Khai Mạch lục trọng, đi cướp đồ của một tên tiểu tử Khai mạch ngũ trọng, kết quả lại bị cướp lại.
Nếu như chuyện này truyền đi, bọn hắn đâu còn mặt mũi lăn lộn ở trong Võ phủ nữa chứ.
Sau khi vơ vét xong.
Phanh!
La Thiên đánh Nghiêm Lỗi bất tỉnh, kế tiếp lại treo ngược hắn lên trên cành cây, giống như hai vị đồng bạn của hắn.
Từ phía xa xa nhìn lại giống như ba cái lạp xưởng được treo ở trên cây vậy.
Hắn cười khà khà, sau đó từ tốn rời khỏi nơi này.
La Thiên để lại cho ba người một con đường sống là bởi vì cân nhắc tới việc bọn hắn là đệ tử của Bàn Thạch Võ phủ, nghe ý tứ của bọn hắn, dường như sẽ tiến hành trao đổi tân sinh với Trục Nhật Thánh phủ.
Nếu như giết chết ba người thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ, dẫn tới cao tầng của hai đại Võ phủ cực hạn truy xét.
Ở gần gốc cây, sau khi La Thiên rời khỏi một lúc lâu.
Vù vù sưu sưu!
Một đầu phi cầm to lớn chở theo mười đạo thân ảnh đáp xuống ở vị trí gần đó.
- Ở chỗ này! Tìm được bọn hắn rồi.
- Ồ! Sao đám người Nghiêm Lỗi lại bị treo ngược lên trên cây vậy?
Ở bên trên phi cầm to lớn có mấy tên đệ tử Bàn Thạch Võ phủ hạ xuống, luống cuống tay chân cứu người ra.
- Hừ! Nghiêm Lỗi này luôn thích tự tiện hành động! Trước đó trưởng lão đã dặn dò mọi người tự do hoạt động nửa ngày ở bên trong Võ thị, không ngờ hắn lại lén lút chạy trốn.
Một gã thiếu niên cương mãnh có chút không vui nói.
- Nghiêm Lỗi! Ba người các ngươi đã gặp chuyện gì vậy?
Một đạo thanh âm hùng hậu phát ra từ miệng của một lão giả ở bên trên phi cầm, kèm theo đó là một cỗ áp lực mênh mông như biển kéo tới.
Chủ nhân của thanh âm này là trưởng lão Bàn Thạch Võ phủ.
Sau khi ba người Nghiêm Lỗi tỉnh dậy, sắc mặt tức thì đỏ lên, có chút ấp úng.
Bọn hắn cũng không thể nói là bản thân đi cướp đồ của đệ tử Trục Nhật Thánh phủ, kết quả lại bị một tên thiếu niên Khai mạch ngũ trọng thu thập cả ba người được.
- Trưởng lão, chúng ta bị người ta đánh cướp.
Nghiêm Lỗi có chút xấu hổ miễn cưỡng lên tiếng nói.
- Còn chưa cút lên cho ta!
Một đạo thanh âm bá đạo khác vang lên, thanh âm này đến từ một tên thiếu niên vai rộng đứng ở trên lưng phi cầm, hai tay chắp ra sau lưng.
- Vâng! Vâng..
Nghiêm Lỗi vừa chạm phải ánh mắt của thiếu niên vai rộng kia thì khí huyết đã cứng lại, thân thể run lên một cái.
...
Lúc chạng vạng tối.
La Thiên chạy về Trục Nhật Thánh phủ, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Từ lúc rời khỏi Cực Sơn Võ thị, kỳ thật không chỉ có một nhóm người nhìn chằm chằm vào La Thiên, nhưng tất cả đều bị hắn bỏ rơi.
- Đã đến Vọng Nhật phong rồi...
La Thiên đi tới sườn núi, đang chuẩn bị lên núi.
Đột nhiên, một cỗ hàn ý nguy hiểm đâm thẳng vào tâm linh của La Thiên, Tạo Hóa Quyết lập tức tự động cảnh báo.
Cái gì?
Lỗ chân lông toàn thân La Thiên bắt đầu nổ tung, chân theo bản năng xê dịch ra bên cạnh vài thước.
Cùng lúc đó.
SƯU...U...U! Vèo! Vèo!
Ba đạo hàn quang u ám từ một bên khác của sườn núi bắn tới, hàn quang tạo thành một đường vòng cung, nhanh như thiểm điện bay vụt đến trước người hắn.
- Không tốt!
Một tiếng rít gào chói tai vang lên, làm cho khí huyết và chân khí của La Thiên hỗn loạn.
Linh thức của hắn đã nắm bắt được, đó là một loại phi tiêu được bôi độc, lưỡi cực kỳ sắc bén, toả ra khí tức chí mạng cực kỳ nguy hiểm.
Tốc độ của đạo hàn quang u ám kia thật sự quá nhanh!
Tinh thần và cảm quan của hắn có thể thấy rõ quỹ tích của nó, thế nhưng động tác của thân thể lại không theo kịp được.
Sưu!
Đầu của La Thiên miễn cưỡng xê dịch, làm cho cái phi tiêu thứ nhất thất bại.
Sưu —— Phanh!
Cái phi tiêu kia xuyên qua một gốc đại thụ, lực lượng còn lại vẫn không tiêu tan mà đâm vào một tảng đá lớn, làm cho toàn bộ tảng đá vỡ vụn.
Lực lượng này ít nhất cũng tương đương với công kích của Khai mạch bát trọng!
Trong lòng La Thiên trầm xuống, lực công kích của cái phi tiêu kia mạnh mẽ là một chuyện, quan trọng là tốc độ quá nhanh, còn có kịch độc chí mạng được bôi trên lưỡi phi tiêu nữa.
Dưới Khai mạch cửu trọng, nếu như bị cái phi tiêu này đâm trúng, chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!
Vèo! Vèo!
Hai cái phi tiêu khác tạo thành một đường vòng cung quỷ dị, dường như đã tính toán được quỹ tích di chuyển của La Thiên, một cái công kích trái tim, một cái công kích chân của hắn.
- Chỉ có thể tránh một mà thôi!
Trong lúc nguy cơ, ý niệm trong đầu La Thiên xoay chuyển, vẫn rất tỉnh táo suy nghĩ phương pháp ứng phó.
Chắc hẳn ở đằng sau sườn núi kia có một tên sát thủ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn rất chuyên nghiệp ra tay ám sát hắn.
Đối phương trốn ở con đường La Thiên phải qua khi trở về Vọng Nhật Phong, hơn nữa lại còn ra tay đúng lúc hắn thư giãn, buông lỏng cảnh giác nhất.
Đổi lại là bất kỳ một tên đệ tử nào sắp trở lại Thánh Phủ, sắp sửa trở về chỗ ở cũng rất khó đề cao lòng cảnh giác được. Vì những lúc như thế, cảm giác an toàn trong lòng bọn họ rất lớn.
Ba cái phi tiêu kia đã tính toán xong đường đi, phong kín tất cả đường lui của La Thiên.
Hai cái phi tiêu còn lại, một cái công kích trái tim, một cái công kích chân của hắn.
Dùng tốc độ cực hạn của La Thiên, nhiều nhất chỉ có thể trốn tránh một cái mà thôi.
- Nếu để bắn trúng trái tim, ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
- Bắn trúng chân, ta cũng không trốn thoát được, trúng loại kịch độc kia thì cũng phải chết.
La Thiên hít sâu một hơi, rất nhanh đã đưa ra quyết định.
Vù vù sưu!
Chân hắn vận lực, thi triển Vân Du bộ, cơ thể nhẹ như lông vũ đột nhiên lăng không xoay tròn.
Phương án La Thiên lựa chọn là, né tránh phi tiêu công kích vào chân của hắn.
Sưu!
Cái phi tiêu thứ hai vừa xẹt qua góc quần thì chân hắn đã lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo lan tràn.
Cùng lúc đó, cái phi tiêu thứ ba kia đã đâm thẳng vào trái tim của La Thiên, đương nhiên cái phi tiêu này hắn không tránh thoát được.
Nhưng lúc này, La Thiên mượn lực của Vân Du bộ, cơ thể gian nan xoay qua một bên.
Tức thì, thân thể của hắn từ phía đối diện với phi tiêu đã biến thành bên cạnh phi tiêu, diện tích trúng chiêu giảm xuống gấp bội.
Sưu! Đinh!
Cái phi tiêu thứ ba mang theo tiếng rít gào kinh sợ xẹt qua bên lưng của La Thiên.
Áo bào của hắn vỡ tan, còn có tia lửa bắn ra.
Chỉ thấy ở bên trong áo bào của La Thiên lộ ra một kiện nhuyễn giáp che chắn nửa người. Bề mặt, nơi bị phi tiêu xẹt qua xuất hiện một vết rách kinh người.
Nhuyễn giáp này chính là Kim Tỏa Giáp, là chiến lợi phẩm hắn vừa mới vơ vét trên người Đỗ Vân Trình lúc trước.
Cái bảo giáp này được xem như là Bảo khí phòng ngự hạ phẩm cấp thấp nhất, chỉ có thể bảo vệ được khu vực lục phủ ngũ tạng, nhiều nhất cũng chỉ có giá mấy chục Linh Nguyên tệ, còn xa không bằng đồ của Tiểu Hầu gia Đường Uy.
Nhưng đúng lúc này nó lại bảo vệ La Thiên một mạng.
- Là người nào!
La Thiên gầm lên một tiếng, thân thể dán sát mặt đất bay lên hơn mười thước, lại nhảy lên trên một gốc đại thụ.
Ở trong địa bàn của Thánh Phủ, tên thích khách kia ám sát không thành, tất nhiên sẽ phải bỏ chạy lấy người.
Sưu!
Chỉ thấy ở một chỗ khác trên sườn núi có một gã học viên Thanh đồng đang dùng tốc độ quỷ mị nhanh chóng tiến vào nơi xa xôi trong núi rừng, rất nhanh đã biến mất không còn tung tích đâu nữa.
- Học viên Thanh đồng?
- Tên thích khách ra tay này mặc y phục của đệ tử, chẳng lẽ hắn đã trà trộn vào Thánh Phủ rồi sao?
Trong lòng La Thiên chấn động.
Hắn đã có phán đoán sơ bộ, thiếu niên kia tuyệt đối là một tên sát thủ chuyên nghiệp, tu vi chừng Khai mạch thất bát trọng.
Sát chiêu mai phục hắn vừa rồi, dưới Khai mạch cửu trọng, rất khó giữ được mạng sống.
Đối với tên sát thủ kia, La Thiên chỉ có một ấn tượng.
Đó chính là dáng người phổ thông, màu da hơi vàng, là một thiếu niên da vàng.
Hình tượng này quá phổ thông, trong học viên Thanh đồng có vài trăm người, rất khó để tìm kiếm, loại bỏ được.
- Là ai phái người ra tay với ta?
Trong đầu La Thiên nhanh chóng cân nhắc kẻ đứng sau màn.
Đỗ gia? Liễu gia? Tề gia?
Thế lực mà La Thiên đắc tội quá nhiều, tạm thời không phán đoán rõ được.
Chẳng qua, việc này cũng đã gõ hồi chuông cảnh báo với La Thiên, dù là ở trong Thánh Phủ thì hắn cũng không thể lơ là cảnh giác được.
- Nhất định phải bắt được tên kia! Hơn nữa còn phải làm cho tất cả thế lực treo giải thưởng truy sát ta ở chợ đêm phải trả giá thật nhiều!
Sắc mặt La Thiên trở nên âm trầm.
Nếu như không tặng cho đối phương phản kích nặng nề, đồng thời còn đánh cho địch nhân kinh hãi khiếp sợ thì rất có thể những lần ám sát như thế này sẽ liên tục diễn ra.
Tiến vào Vọng Nhật Phong.
La Thiên đi ngang qua khu Thanh đồng, hắn muốn tìm Tào Dương tìm hiểu rõ tình huống, tra một chút xem có học viên Thanh đồng nào phù hợp với sát thủ trong ấn tượng của hắn không.
Tào Dương là đại lão khu Thanh đồng, đã ngây người ba năm ở chỗ này, có lẽ sẽ hiểu rất rõ về các đệ tử trong khu này.
Nhưng nghĩ lại, La Thiên lại bỏ ý nghĩ này đi.
Một mặt, thực lực bây giờ của hắn không đủ.
Một mặt khác, hắn không muốn đánh rắn động cỏ.
Có khả năng tên sát thủ kia không nghĩ tới La Thiên lại có phản ứng nhanh như vậy, cảm quan và thị lực vượt xa người thường, cho nên trong lúc vội vã đã nắm được ấn tượng về hắn.
Hơn nữa, La Thiên còn có thuật quan khí, nhất định mệnh cách và khí tượng của tên sát thủ kia khác với người thường, chỉ cần có tâm, sớm muộn gì cũng có thể xách tên sát thủ này ra ngoài!