Chương 677: Công Tôn Long
“Còn nhớ lời ta nói khi rời khỏi Võ Thị Linh Điện không? Chúng ta cược thêm một ván đi!”
Ánh mắt nữ tử áo đỏ toát ra vẻ hứng thú mãnh liệt.
“Cược gì?”
“Có vẻ ngươi chỉ là đệ tử bàng thính Thái Nguyên Tông, nếu ta nhớ không lầm, không đến bốn tháng nữa sẽ diễn ra khảo hạch đệ tử chủ phong!”
“Nội dung cược là ngươi phải tham gia khảo hạch, vượt qua và nằm trogn 5 người đứng đầu, nếu không thì ngươi không thích hợp với tông môn, đến đây làm đạo phỉ đi.”
Nữ tử áo đỏ vừa suy tư, vừa nghĩ ra nội dung cá cược.
“Khảo hạch chủ phong? 5 người đứng đầu?”
Ứng Long nghe vậy thì cảm thấy nữ tử áo đỏ đang cố ý làm khó La Thiên.
Chưa đến bốn tháng nữa khảo hạch chủ phong sẽ diễn ra, lúc đó, rất nhiều đệ tử chính thức và đệ tử bàng thính của sáu sườn phong đều sẽ tham gia.
Ngoài ra, yêu cầu của đệ tử bàng thính còn cao hơn đệ tử chính thức.
Đến lúc đó, La Thiên có thể thuận lợi thông qua khảo hạch hay không còn chưa biết, càng không có khả năng trở thành 1 trong 5 người đứng đầu.
Gần 100 năm qua với tổng cộng 50 lần khảo hạch, chưa bao giờ có đệ tử bàng thính nào có thành tích nằm trong 5 người đứng đầu!
La Thiên cũng nhíu mày.
Lần này nội dung cá cược khó hơn lần trước rất nhiều.
Có vẻ nữ tử áo đỏ đã rút kinh nghiệm từ thất bại lần trước, vậy nên mới đưa ra điều kiện hà khắc như thế.
“Ta đáp ứng!”
La Thiên tiếp nhận.
“Được, ngươi có thể giết hắn rồi rời đi.” Nữ tử áo đỏ xoay người trở về Hư Không Thuyền.
“Không! Thuyền trưởng, ta là đệ tử chính thức của Thái Nguyên Tông, ta muốn gia nhập đoàn đạo phỉ Tử Linh.”
Ứng Long điên cuồng kêu to.
Hư Không Thuyền của đoàn đạo phỉ Tử Linh quay đầu đi xa.
“Chết đi!”
La Thiên lãnh đạm lên tiếng, lợi kiếm trong tay vung lên, đầu người lăn xuống.
Nếu Ứng Long không đột nhiên tập kích làm chậm trễ thời gian thì hắn sẽ không gặp đoàn đạo phỉ Tử Linh để rồi có thêm một trận cá cược với nữ tử áo đỏ.
Kế tiếp, La Thiên thu thập chiến lợi phẩm.
“Gia sản của 2 kẻ này chắc sẽ không làm ta thất vọng!”
La Thiên nở nụ cười.
Vèo!
Hắn nhanh chóng trở về, sau đó gặp lại Tạ Lỗi.
“Ứng sư huynh đâu?”
Tạ Lỗi nghi hoặc.
“Hắn quá ngu xuẩn, trúng quỷ kế của Dư Đinh nên bị giết rồi, ta đã nhân cơ hội giết Dư Đinh, nhiệm vụ đã hoàn thành.”
La Thiên thuận miệng bịa lý do.
“Thì ra là thế, thật đáng tiếc.”
Tạ Lỗi không hỏi nhiều.
Y biết sự tình không đơn giản nhưng y phản cảm với việc đệ tử chính thức ức hiếp đệ tử bàng thính, hơn nữa nhân phẩm của Ứng Long cũng rất kém.
Y lựa chọn đứng về phía La Thiên.
Sau đó, hai người hội hợp với nữ đệ tử bàng thính.
Nữ đệ tử bàng thính không hề nghi ngờ về cái chết của Ứng Long.
Nàng ta cảm thấy càng ít người thì mình sẽ nhận được càng nhiều khen thưởng nhiệm vụ.
“Về Võ Thị Linh Điện trước để tu sửa Hư Không Thuyền.” La Thiên nói.
“Chúng ta có thể về Thái Nguyên Tông, trong tông môn có đại sư tu bổ Hư Không Thuyền.” Nữ đệ tử bàng thính kiến nghị.
“Không, đến Võ Thị Linh Điện sửa.”
La Thiên kiên trì với quyết định của mình.
Hắn cảm ứng được nguy cơ mơ hồ, không thích hợp lập tức trở về Thái Nguyên Tông, đến Võ Thị Linh Điện chờ một thời gian có lẽ sẽ có chuyển cơ.
...
Trong Thái Nguyên Tông.
Lữ quản sự đang xử lý sự vụ bỗng nhiên cảm nhận được gì đó.
“Chết rồi ư?”
Sắc mặt Lữ quản sự trầm xuống.
Lão lợi dụng tinh thần bí pháp đặc thù khống chế Ứng Long, khi gã tử vong thì lão sẽ cảm ứng được.
“Hiện giờ hình như bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ.”
Lữ quản sự biết La Thiên muốn ra ngoài làm nhiệm vụ thông qua chức quyền của chính mình, vì thế lão đã phái Ứng Long đi cùng để tìm cơ hội xử lý La Thiên.
Không ngờ lão không chờ được tin La Thiên chết mà là Ứng Long chết.
“Không biết là ta đã coi thường tiểu tử kia hay là do Ứng Long quá ngu ngốc!”
Lữ quản sự nhíu mày thở dài.
“Hiện giờ là cơ hội tốt để đối phó với La Thiên, không thể bỏ lỡ...”
Đôi mắt Lữ quản sự trở nên âm trầm, định vận dụng quân cờ khác để diệt trừ La Thiên.
...
Ba người La Thiên trở lại Võ Thị Linh Điện.
Bọn họ vừa ngừng Hư Không Thuyền ngoài Võ Thị Linh Điện, phía sau bỗng vang lên một giọng nói.
“Hả? Đây không phải là sư đệ đồng môn của chúng ta sao?”
La Thiên xoay người, kẻ lên tiếng là nam tử môi dày - bạn tốt của Ứng Long, người từng cố ý làm khó hắn ở giảng đường.
“Tôn Diệp, từ khi nào phẩm vị của ngươi trở nên thấp như vậy? Đệ tử bàng thính mà xứng làm sư đệ của chúng ta ư?”
Một người khác châm chọc không chút khách khí.
Đội ngũ của Tôn Diệp có ba người, cũng ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, trùng hợp gặp bọn họ ở đây.
“Đây là lần đầu tiên các ngươi chấp hành nhiệm vụ đúng không? Trông bộ dáng chật vật chưa kìa, nhiệm vụ thất bại rồi sao?”
Tôn Diệp nhìn thoáng qua Hư Không Thuyền bị tổn hại, cười khẩy nói.
“Đệ tử bàng thính mà thôi, năng lực kém cỏi, nhiệm vụ đơn giản mà cũng làm không xong.”
Một người khác cười nhạo theo.
“Đừng quan tâm đến đám rác rưởi đó nữa, Công Tôn sư huynh cũng đang ở đây, chúng ta mau qua đó đi.”
Người thứ ba nói.
Sau đó, ba người Tôn Diệp nhanh chóng rời đi.
“Công Tôn sư huynh, chẳng lẽ là Công Tôn Long của Tứ Phong ư?”
Nữ đệ tử bàng thính lập tức kích động.
“Ồ? Ngươi quen biết ư?” Tạ Lỗi hỏi.
“Sao ta quen biết hắn được? Ta chỉ từng nghe nói về hắn mà thôi! Công Tôn Long là thiên tài đại danh đỉnh đỉnh của Tứ Phong, nhân vật đứng đầu khảo hạch chủ phong lần này, 100% sẽ tiến vào chủ phong, ít nhất có thể nằm trong 10 người đứng đầu...”
Nữ đệ tử bàng thính lập tức nói một tràng dài.
“Xem ra thực lực người này rất mạnh.” La Thiên lên tiếng.
“Đương nhiên, Công Tôn sư huynh là Địa Nguyên Cảnh lục trọng đỉnh!” Nữ đệ tử bàng thính nói.
“Chúng ta cũng đi nhìn xem sao.”
Ba người La Thiên đi theo phía sau đám người Tôn Diệp.
Trong tình huống bình thường, dù La Thiên có hứng thú với sư huynh đồng môn cường đại thì cũng không tích cực như vậy.
Nhưng hắn cảm ứng được trên đường trở về tông môn có tồn tại nguy hiểm.
Nếu có thể đi cùng đám người Công Tôn Long thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Chốc lát sau, mấy người đi vào một tửu lầu.