Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 687 - Chương 687: Lĩnh Ngộ Kiếm Ý

Chương 687: Lĩnh Ngộ Kiếm Ý Chương 687: Lĩnh Ngộ Kiếm Ý

Chương 687: Lĩnh Ngộ Kiếm Ý

Chân Võ Bích là cấm địa của Thái Nguyên Tông.

Dù là đệ tử chủ phong thì cũng không phải muốn vào là vào.

La Thiên cầm lệnh bài hình vuông trong tay, khi tới gần kết giới kim sắc, lệnh bài tản ra ánh sáng nhàn nhạt, kết giới nổi lên gợn sóng dao động, xuất hiện một lối vào hình tròn.

Đi xuyên qua kết giới, La Thiên nhìn thấy hình ảnh cực kỳ đồ sộ chấn động!

Trước mắt hắn là những thân ảnh vĩ ngạn đứng lặng cao ngất trong mây, quan sát chư thiên.

Vô số pho tượng có cái toàn thân, có cái nửa người, có cái chỉ có một khuôn mặt.

Ở chính giữa là một bức tượng khuôn mặt vô cùng uy nghiêm, đôi mắt như ánh mắt thần linh cao cao tại thượng, khiến người ta không nhịn được muốn quỳ bái!

“Đó là tổ sư khai sơn của Thái Nguyên Tông ư?”

La Thiên đứng lặng tại chỗ, tâm thần chấn động mãi không bình tĩnh lại nổi.

Nghe nói vách núi này vốn chỉ điêu khắc gương mặt uy nghiêm của tổ sư khai sơn.

Sau đó Thái Nguyên Tông có thêm một vị đại năng ngang ngửa tổ sư khai sơn, người đó cũng điêu khắc mình lên vách đá.

Sau này các đại năng khác cũng noi theo.

Dần dà, mục tiêu cuối cùng của tất cả thành viên Thái Nguyên Tông chính là để mình được tạc tượng trên Chân Võ Bích, lưu danh muôn đời.

Ngoài ra Chân Võ Bích còn có ý nghĩa đặc thù và công dụng phi phàm.

Đa số tượng đá do bản thân cường giả lưu lại, trên đó còn võ đạo chân ý tàn lưu của các đại năng tiền bối.

Dù trải qua năm tháng lâu dài, dần dần phai nhạt nhưng vẫn có ích lợi lớn đối với đệ tử trong tông môn.

La Thiên nhìn chăm chú một tượng đá cao 10 mét trong số đó.

Trong phút chốc, hắn như nhìn thấy một thân ảnh khôi ngô, ngón tay huy động trên hư không khắc ra bộ dáng chính mình trên vách đá.

Chỉ pháp kia vô cùng sắc bén, phiêu dật như mây, cộng minh với lực lượng thiên địa, bắn ra từng đạo cực quang lộng lẫy.

“Lực lượng chân ý thật mạnh!”

La Thiên cả kinh.

Ánh mắt đảo qua tất cả tượng đá, hắn cảm nhận được từng luồng võ đạo hàm ý thần bí cộng minh với thiên địa, hình thành nên sức mạnh to lớn vô hình bao phủ toàn bộ Chân Võ Bích.

“Ta muốn lĩnh ngộ... Kiếm ý!”

Từ hai năm trước, La Thiên đã lĩnh ngộ kiếm ý sơ thức, sau đó tiến bộ thong thả dù đã được Thiên Kiếm Quyết phụ trợ.

Một phương diện là vì bị tu vi của La Thiên ảnh hưởng, về phương diện khác, đó là hắn không có tài nguyên phụ trợ tương ứng.

Hiện giờ, Chân Võ Bích này khiến La Thiên thấy được hy vọng!

“Không biết, kiếm ý sơ thức tiến thêm một bước thì sẽ ra sao...”

Sau một phen tìm kiếm, La Thiên dừng trước tượng đá tổ sư khai sơn!

Hắn cẩn thận nhìn chăm chú, đôi mắt bức tượng như đang sống lại, ẩn chứa sự uy nghiêm vô thượng, ánh mắt như hai thanh thần kiếm vô cùng sắc bén xuyên thủng hết thảy, trảm phá vạn vật!

Tượng đá của tổ sư khai sơn có tuổi đời xa xăm nhất nhưng kiếm đạo chân ý ẩn chứa trong đó vẫn vô cùng cường đại.

La Thiên cảm thấy thể xác và tinh thần mình như bị đâm thủng, đôi mắt sắp bị chọc mù, ép hắn lui lại!

Hắn hạ quyết tâm, ngồi xếp bằng xuống đối diện cùng tượng đá!

La Thiên chịu đựng áp lực cường đại khó có thể tưởng tượng được, bắt đầu lĩnh ngộ.

Hắn nghiền ngẫm, tham khảo kiếm đạo chân ý tượng đá tản ra, tham chiếu với chân ý sơ thức bản thân đã lĩnh ngộ, đối lập, thăm dò, tự hỏi.

Trong đầu, bóng kiếm màu bạc lập loè quang huy, bốn phía hiện lên từng bóng kiếm nhỏ.

La Thiên nhận được rất nhiều lĩnh ngộ mới, kiếm ý sơ thức bắt đầu hoàn thiện, lột xác.

La Thiên cảm thấy hiện giờ hắn có hy vọng giúp kiếm ý sơ thức tiến thêm một bước!

Chân Võ Bích chìm trong tĩnh lặng.

Đã có ba người đến đây trước La Thiên, bọn họ hoàn toàn đắm chìm trong đó, không chú ý tới tình huống khác.

Lúc này, có hai người từ bên ngoài đi đến.

“Sư muội, đây là cơ hội hiếm có, ngươi muốn lĩnh ngộ chân ý gì, sư huynh có thể giúp ngươi tìm ra thứ thích hợp nhất để tiết kiệm thời gian.”

Một nam tử văn nhã tươi cười ấm áp nói.

“Sư huynh, ta muốn lĩnh ngộ kiếm pháp chân ý.”

Một nữ tử ngũ quan tú khí, dáng người ngạo nhân lên tiếng đáp lại.

Ánh mắt nam tử văn nhã thường liếc hướng ngực nàng.

“Kiếm pháp chân ý tốt nhất chắc chắn là tổ sư khai sơn, nhưng võ đạo chân ý của lão nhân gia quá bá đạo, đệ tử chính thức muốn lĩnh ngộ cũng sẽ khiến bản thân bị thương.”

Nam tử văn nhã từ từ kể ra.

“Sư huynh nhất định có thể lĩnh ngộ được kiếm pháp chân ý của tổ sư khai sơn đúng không?” Nữ tử tú khí hỏi.

“Miễn cưỡng thôi, ta có thể lĩnh ngộ ở khoảng cách 50 mét trước tượng đá tổ sư gia.”

Nam tử văn nhã lộ vẻ kiêu ngạo.

“Ngô sư huynh, ngươi thật lợi hại.”

Nữ tử tú khí lộ vẻ sùng kính.

Nhưng ngay sau đó, nàng phát hiện sắc mặt Ngô sư huynh bỗng nhiên cứng đờ.

Nữ tử tú khí nhìn lại, chỉ thấy trước tượng đá tổ sư khai sơn có một thanh niên đang nhắm mắt lĩnh ngộ.

Mà khoảng cách là... 40 mét!

“Ha hả, kỳ thật khoảng cách 50 mét là giới hạn lần đầu tiên của ra, hiện tại ta có thể cảm ngộ cách tượng đá tổ sư gia 40 mét.”

Nam tử văn nhã cười xấu hổ, lên tiếng biện hộ.

“Sư huynh, hình như hắn là... Đệ tử bàng thính.”

Ánh mắt nữ tử tú khí lộ vẻ nghi hoặc.

Nam tử văn nhã cũng chú ý tới phục sức của La Thiên.

Trong chủ phong, không có nhiều đệ tử bàng thính làm được điều này, mà diện mạo La Thiên rất xa lạ, hoàn toàn không quen biết.

“Đệ tử bàng thính ư? Cùng lắm là kiên trì một canh giờ mà thôi, sau đó hắn sẽ không chịu nổi, thậm chí khiến chính mình bị thương.”

“Bình thường đám đệ tử bàng thính đó hưởng thụ tài nguyên không bằng chúng ta. Vậy nên bọn họ đặc biệt quý trọng cơ hội, chỉ vì cái trước mắt, có đôi khi trở thành tự hại chính mình.”

Trong giọng nói của nam tử văn nhã lộ vẻ khinh thường.

“Sư muội, ngươi đến trước tượng đá kia lĩnh ngộ đi, ta muốn tu luyện tại đây.”

Nam tử văn nhã nhìn La Thiên chăm chú.

Ở trước mặt nữ tử mình thương, sao hắn ta có thể bị một tên đệ tử bàng thính vượt mặt được!

Bình Luận (0)
Comment