Quả thực trong lòng La Thiên không quá thoải mái.
Tu vi của hắn vừa mới đột phá, còn chưa kịp củng cố thì đã bị các đạo sư coi như tráng đinh vồ tới để ra trận.
- La học trưởng, cố lên!
- Xử lý bọn hắn! Tranh một hơi cho tân sinh Thánh Phủ chúng ta.
Đi xuyên qua đám người, La Thiên nghe được một chút tiếng hò hét của các tân sinh thanh đồng, từng ánh mắt chờ mong ném tới chỗ hắn.
Đối với chiến tích của La Thiên, những học sinh mới này rất rõ, cho nên trong lòng tràn ngập chờ mong và sự tin tưởng.
- La Thiên, ngươi cần phải tranh khẩu khí cho tân sinh chúng ta!
Tay của Mục Vũ Yến che bụng dưới, trên mặt có vết máu, cố nén cảm giác đau đớn, phất tay cổ vũ cho hắn.
- La huynh, cẩn thận một chút.
Trần Hạo Phi thận trọng nói.
- Yên tâm. Những người này còn chưa uy hiếp được đến ta.
La Thiên gật đầu nói.
Thấy La Thiên không để ý tới những người kia, Đường Uy vừa mới thua trầm mặt xuống.
- La Thiên, đối thủ rất mạnh! Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như lại thua, Thánh Phủ sẽ mất hết mặt mũi đó.
Đường Uy trầm mặt nói.
Hắn ghi hận La Thiên, đương nhiên đây không phải là một lời nhắc nhở đầy thiện ý của hắn.
Trước khi La Thiên đến.
Ở trong hội giao lưu, Đường Uy là tân sinh mạnh nhất, đại biểu ưu tú của Thánh Phủ.
Kết quả, dưới sự chờ mong của mọi người hắn lại thất bại thảm hại.
Lần hội giao lưu này, nếu như Thánh Phủ thảm bại thì sẽ mất hết uy danh, sẽ làm cho hắn bị bêu danh, để lại ấn tượng cực kém trước mặt cao tầng Thánh Phủ và các đạo sư.
Hiện tại La Thiên đã tới.
Đường Uy có thể đẩy tội danh này cho đối phương, để đối phương cõng gánh nặng trên lưng.
Mà ta lại có ý tốt nhắc ngươi, nếu đến lúc đó lại thua thì sẽ không phải là trách nhiệm của ta nữa.
- Rất mạnh sao?
La Thiên dừng chân lại, hắn không quan tâm tới chút tính toán nhỏ này, hắn cười nhạt nói:
- Hội giao lưu uy nghiêm, trang trọng trong mắt ngươi, ở trong mắt ta chỉ như là trò trẻ con mà thôi.
Cái gì!
Thân thể Đường Uy chấn động, tức giận nhìn chằm chằm vào La Thiên không thôi.
Tiểu tử này đúng là cuồng vọng, xem ra mình đã nghĩ nhiều, chờ gia hỏa này khinh địch mà thua trận, chịu tiếng xấu muôn đời. Khi đó sẽ không liên quan tới hắn nữa.
Cũng không phải là La Thiên nói mạnh miệng.
So với tên sát thủ đáng sợ kia, động một tí có thể giết chết Khai Mạch thất bát trọng, hội giao lưu này giống như là nơi những đóa hoa trong nhà ấm ganh đua khoe sắc vậy, không có ý nghĩa gì cả.
Huống chi, quả thực hắn và học viên của Bàn Thạch Võ phủ đã luận bàn qua, tiêu chuẩn kia làm cho hắn rất là thất vọng.
Có thời gian tham gia hội giao lưu còn không bằng đề cao tu vi, tu luyện vũ kỹ thì hơn.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người.
La Thiên ra vẻ không quan tâm đi đến quảng trường luận võ.
- Chính là hắn!
Nghiêm Lỗi, một trong ba đại chủ lực của Bàn Thạch Võ phủ nhìn thấy La Thiên lập tức biến sắc, trong mắt tràn ngập vẻ oán hận.
Nhưng mà, vừa nghĩ tới tình trạng thê thảm khi bị roi da của La Thiên thu thập, hắn khẽ rùng mình một cái, sợ hãi và phẫn nộ xen lẫn nhau.
- Ta còn tưởng rằng là cao thủ gì đó, hóa là ra một tên gà mờ Khai Mạch ngũ trọng?
- Ta nhổ vào! Sao tân sinh khóa này của Trục Nhật Thánh phủ lại toàn là rác rưởi thế này?
Bên Bàn Thạch Võ phủ, mấy tên học viên khinh miệt cười nhạo.
Trong ba đại chủ lực, thiếu niên cương mãnh và thiếu niên vai rộng kia đều có chút thất vọng, không khỏi lắc đầu.
Đúng lúc này, La Thiên đứng ở trong sân rộng, mắt nhìn về phía đám người Bàn Thạch Võ phủ, vẻ mặt không chút kiên nhẫn nói:
- Thời gian của ta rất ít, gọi người mạnh nhất trong các ngươi ra đi, hoặc là tất cả cùng tiến lên cũng có thể.
Hắn muốn nhanh chóng giải quyết việc này, sau đó trở về củng cố cảnh giới tu vi, thời gian tu luyện trong Linh trì còn nửa ngày, hắn còn chưa dùng hết. Hắn phải tận dụng khoảng thời gian này để làm cho bản thân mạnh mẽ lên.
Lời vừa nói ra, toàn bộ người trên quảng trường ngơ ngác và kinh ngạc trong giây lát.
- Cái gì!
- Hắn vừa mới nói cái gì vậy? Ta có nghe lầm hay không!
Đông đảo học viên song phương, người thì giật mình, hoặc là trợn mắt há hốc mồm, dùng ánh mắt khó có thể tin được nhìn về phía La Thiên.
Rất nhiều người đang hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề.
Các đạo sư của Trục Nhật Thánh phủ cũng đều ngây ngẩn cả người.
Vị trưởng lão Thánh Phủ luôn nhắm mắt không nói gì cũng ngạc nhiên mở to mắt ra nhìn hắn.
La Thiên xuất hiện mang đến sự tự tin cho các đạo sư, chí ít dưới thất trọng có thể nói là vô địch, có thể giữ lại một chút mặt mũi cho Trục Nhật Thánh phủ.
Nhưng không nghĩ tới La Thiên lại không kiêng nể gì cả như vậy, quả thực là thổi da trâu lên trời, làm cho đám người bên Thánh Phủ đều cảm thấy chột dạ, xấu hổ.
Nếu như thảm bại, mặt mũi sẽ bị chà đạp rất là thảm hại.
- Ài! Tiểu tử này vẫn không để cho người ta bớt lo như vậy a. . .
Mấy vị đạo sư đều che mặt thở dài, trong lòng có một chút nhức răng khó hiểu.
Một bên khác.
Đám người Bàn Thạch Võ phủ, sau một khoảng thời gian ngây người ngắn ngủi, cả đám nhao nhao nhếch miệng cười ha hả.
- Ha ha! Buồn cười chết ta!
- Trục Nhật Thánh phủ không còn ai nữa thật sao? Phái một tên gà yếu ra làm trò cười để làm dịu không khí lúng túng, thua trận của các ngươi hay sao?
Mấy tên học viên bên này nhao nhao cười to.
Nhưng mà cũng có ba người không cười, sắc mặt còn rất là khó coi.
Ba người này, đương nhiên là Nghiêm Lỗi, thiếu niên tóc ngắn, thiếu nữ xinh đẹp đã bị La Thiên thu thập qua.
Lúc nhìn thấy La Thiên, vẻ mặt của ba người như gặp phải quỷ, tâm tình rất lộn xộn, vừa hận vừa sợ, còn không dám lên tiếng, sợ chuyện xấu ngày đó sẽ bị công khai.
- Ai lên? Thu thập con gà yếu này cho ta.
Thiếu niên cương mãnh kia tùy tiện nói, ánh mắt đảo qua mấy tên học viên.
Lúc quét qua mọi người hắn mới phát hiện ra biểu lộ của ba người Nghiêm Lỗi không bình thường.
- Nghiêm Lỗi, dường như hôm nay ngươi chưa lên đài, ngươi có muốn đi hạ con gà yếu này không?
Thiếu niên cương mãnh ra vẻ tùy ý nói.
- Ta sao. . .
Trong lòng Nghiêm Lỗi hơi hồi hộp một chút, thầm nghĩ không tốt.
Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
- Quên đi, tốt xấu gì ta cũng là một trong ba đại chủ lực của Bàn Thạch Võ phủ, bắt nạt con gà yếu như vậy cũng không vẻ vang gì?
Nghiêm Lỗi ho nhẹ một tiếng, cố gắng ra vẻ trấn định.
- Đúng.
Thiếu niên cương mãnh cảm thấy lời này có lý, ánh mắt hắn lại quét về phía thiếu niên tóc ngắn và thiếu nữ xinh đẹp sau lưng Nghiêm Lỗi.
Hai người này có tu vi Khai Mạch lục trọng, thực lực và tu vi đều yếu hơn Nghiêm Lỗi một bậc.
Còn không đợi hắn mở miệng.
- Cương ca, ta cũng lười động thủ, đánh thắng hắn, người khác sẽ cảm thấy ta tìm quả hồng mềm để bóp nha.
Thiếu niên tóc ngắn lắc đầu nói.
Cuối cùng, đến phiên thiếu nữ xinh đẹp kia.
- Thiếu niên này lớn lên hơi giống đệ đệ ta. Nhìn khí mạch và chân khí của hắn tiết ra ngoài, rõ ràng là vừa đột phá, cảnh giới bất ổn, sao ta có thể nhẫn tâm xuất thủ cơ chứ?
Thiếu nữ xinh đẹp thở dài, dáng vẻ có chút không đành lòng.
Nghiêm Lỗi trợn to mắt, trong lòng có cảm giác thất bại.
Nhìn kỹ năng diễn xuất của hai người này, vẻ mặt và động tác kia, rõ ràng còn sinh động hơn so với mình.
- Dường như tất cả nói đều đúng nha?
Thiếu niên cương mãnh có chút cổ quái, hắn luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.
- Thật sự là nhăn nhăn nhó nhó, các ngươi không lên thì cứ để cho ta tới đi!
Tên thiếu niên kia có chút không kiên nhẫn nói.
Trước đó chính là thiếu niên mũi tẹt này đánh bại và làm nhục Mục Vũ Yến.
Thực lực của hắn yếu hơn nửa trù so với thiếu niên tóc ngắn và thiếu nữ xinh đẹp kia, gần đây vừa mới đột phá Khai Mạch lục trọng.
Đối mặt với lời nói bất thiện của thiếu niên này, ba người Nghiêm Lỗi không chút khách khí, ra vẻ chúng ta đại nhân đại lượng, không chấp ngươi.
Người để tâm thì có thể phát hiện ra một việc.
Ánh mắt ba người Nghiêm Lỗi nhìn về phía thiếu niên mũi tẹt kia mang theo vẻ thương hại, dường như là cảm giác ưu việt khi mình thông minh hơn đối phương.
- Tiểu quỷ! Ngươi thật là mạnh miệng mà không biết thẹn, cuồng vọng vô tri.
Thiếu niên mũi tẹt kia ra sân, liếc mắt xem thường nhìn về phía La Thiên.
- Một lát nữa luận bàn, đừng trách ta vả nát miệng của ngươi ra, a…
Thiếu niên kia vừa mới nói xong thì đã hét thảm một tiếng.
Phanh!
Một tiếng giòn giã vang lên.
Trước mặt hắn xuất hiện kiếm ảnh, nhoáng cái một cái vỏ kiếm cứng rắn đã đánh vào bên trên miệng của hắn.
A!
Một tiếng rên vang lên, miệng, cái mũi của thiếu niên này nở hoa, máu tươi ứa ra.
- Thật sự là ồn ào!
Một đạo thanh âm không chút kiên nhẫn vang lên bên lỗ tai của hắn