Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 70 - Chương 70: Đây Chính Là Gà Con Tơ Trong Miệng Các Ngươi Sao?

Chương 70: Đây chính là gà con tơ trong miệng các ngươi sao? Chương 70: Đây chính là gà con tơ trong miệng các ngươi sao?

- Thật sự là ồn ào mà!

Thân thể của La Thiên trở lại nơi trước đó, tay giương chuôi kiếm trong tay lên.

Từ khi tu luyện Thiên Tinh kiếm pháp, hắn đã quen với việc luôn mang theo thanh trường kiếm chuẩn Bảo khí kia.

Đương nhiên.

Đối phó với loại mặt hàng tôm tép nhãi nhép này, hắn lười rút kiếm ra ngoài.

Động thủ?

Như vậy sẽ làm bẩn tay của hắn.

- Kiếm của ta a. . .

Nghiêm Lỗi đứng quan chiến đau xót, mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trong tay La Thiên, bên trên vỏ kiếm kia còn có vết máu dính vào, làm cho trong lòng hắn đang nhỏ máu.

Thanh kiếm chuẩn Bảo khí này, ngày đó đã bị La Thiên cướp đi.

Đối với việc La Thiên có thể nhẹ nhõm chiến thắng, bởi vì ba người Nghiêm Lỗi đã chuẩn bị tâm lý cho nên cũng không cảm thấy có gì là ngoài ý muốn cả.

Xoạt!

Nhưng học viên của hai bên thì lại chấn động.

Đại đa số người còn không thấy rõ được chi tiết.

Chỉ nghe một tiếng phanh thì thiếu niên mũi tịt kia đã bị vả nát miệng.

- Thân pháp của hắn thật là nhanh!

- Chỉ sợ tiểu tử này tu luyện thân pháp Linh cấp a.

Một đám học viên sợ hãi thán phục, sắc mặt của mấy tên học viên Bàn Thạch Võ phủ thì trở nên ngưng trọng.

Mấy tên đạo sư Trục Nhật Thánh phủ thì không hẹn mà cùng mỉm cười.

Lúc Thánh Phủ khảo nghiệm.

La Thiên gây ra náo động, cuối cùng mạnh mẽ đoạt vị trí quán quân của thứ nhất, làm cho các đạo sư cảm thấy nhức răng.

Về sau, tiểu tử này còn phế cả cánh tay của Đường Uy, còn làm cho Khai mạch thất trọng như Lệ Hải phải kinh ngạc.

Tóm lại, đây là một người rất là tà dị.

Mà bây giờ, để tiểu tử này đi đối phó với người bên ngoài, quả thực rất được hoan nghênh.

- A! Ngươi. . .

Lúc này, tên thiếu niên mũi tẹt kia đã kịp phản ứng,

- Tên đáng chết nhà ngươi, còn chưa nói bắt đầu vậy mà đã đánh lén…

Tên hiếu niên kia tức giận không thôi.

Bình thường, loại giao lưu luận bàn như thế này, trước khi song phương ra tay, vì giữ lễ tiết cho nên sẽ báo tên mình ra.

Sưu sưu!

La Thiên lười nói chuyện, lại đánh ra một đạo kiếm ảnh.

Thiếu niên kia đã mơ hồ nhìn thấy một cái vỏ kiếm đang gào thét đánh tới, thân thể xê dịch muốn tránh, thế nhưng lại không trốn thoát được vỏ kiếm.

- A!

Thiếu niên này lại kêu thảm một tiếng, răng bị đánh cho rơi mấy cái, cả khuôn mặt nở hoa.

Phanh!

La Thiên nhấc chân, đạp hắn về khu vực của Bàn Thạch Võ phủ.

- Ta không có thời gian, kế tiếp, hoặc là cùng tiến lên đi.

La Thiên lạnh nhạt nói.

Toàn trường yên tĩnh, sắc mặt của chúng học viên Bàn Thạch Võ phủ trở nên rất là khó chịu.

Loại luận bàn chính quy như thế này, đương nhiên bọn hắn sẽ không cùng nhau tiến lên được.

Huống chi, ba đại chủ lực của Bàn Thạch Võ phủ, nhất là thiếu niên vai rộng Khai Mạch thất trọng kia còn chưa động thủ.

- Tiểu tử, đừng có càn rỡ! Chỉ là đánh lén rồi chiến thắng mà thôi, có gì mà phải lớn lối như vậy chứ?

Một thiếu niên có thân thể khôi ngô trong đội ngũ của Bàn Thạch Võ phủ bay vọt ra.

Tên thiếu niên khôi ngô này, tu vi cũng là Khai Mạch lục trọng, khí tức trên người nồng hậu và dày đặc hơn người trước mấy phần.

Sưu!

Hắn giơ chân lên đá ra một đạo cước ảnh mạnh mẽ như roi thép, trong không khí truyền đến tiếng nổ vang.

Uy lực của một cước này, trong đám Võ giả Khai Mạch lục trọng có thể xem như là khó có được, so với Nộ Vân chưởng của Đường Uy chỉ yếu hơn một bậc mà thôi.

Luận thực lực, thực lực của người này gần với ba đại chủ lực của Bàn Thạch Võ phủ.

- Cút về cho ta!

Sắc mặt La Thiên lạnh nhạt, vỏ kiếm trong tay chém ra một đạo hư ảnh rét lạnh, tiếng rít gào điếc tai vang lên, hư ảnh lập tức giống như quang mang nở rộ.

Phanh phốc!

Cái vỏ kiếm kia vừa vặn đánh trúng chân của thiếu niên khôi ngô, người sau lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Một cỗ lực lượng lạnh lẽo mà bá đạo đập vào trên xương đùi của hắn.

Phanh! Bịch!

Toàn bộ chân của hắn tê rần, sau đó lập tức cảm nhận được cảm giác đau đớn, người bị vỏ kiếm của La Thiên quét về khu vực của Bàn Thạch Võ phủ.

Một chiêu đã bị đánh bại!

Toàn trường lập tức xôn xao.

- Đánh thật hay!

Các học viên Trục Nhật Thánh phủ mừng rỡ, phất cờ hò reo.

Sắc mặt của mấy tên học viên Bàn Thạch Võ phủ thì nặng nề, có mấy phần kiêng kị.

Thiếu niên khôi ngô vừa mới thua là người mạnh nhất dưới ba đại thiên tài bên này.

Cho dù là hắn cũng bị một chiêu của La Thiên đánh bại, ngay cả kiếm còn chưa rút ra.

- Có chút thú vị.

Khóe miệng của thiếu niên vai rộng Khai Mạch thất trọng kia khẽ nhếch lên.

Đương nhiên, ở trong mắt hắn, thực lực mà La Thiên thể hiện ra chỉ miễn cưỡng có thể lọt vào trong mắt hắn mà thôi.

- Nghiêm Lỗi! Đây chính là gà yếu trong miệng các ngươi hay sao?

Sắc mặt của thiếu niên cương mãnh rất là khó coi, hắn nhìn về phía ba người Nghiêm Lỗi.

Trước đó hắn đã cảm giác ba người này có điểm gì đó là lạ, chỉ sợ ba người này đã biết một chút nội tình của La Thiên.

Đối mặt với lời chất vấn của thiếu niên cương mãnh, Nghiêm Lỗi cũng cười khổ bất đắc dĩ.

Hắn cũng có nỗi khổ mà không thể nói ra được.

- Không bằng, giao con gà yếu này cho ngươi tới thu thập a?

Thiếu niên cương mãnh kia bức bách không tha.

Vô số ánh mắt dừng lại trên người Nghiêm Lỗi.

Nghiêm Lỗi có tâm lên đài, thế nhưng sau khi nhìn thấy bên hông La Thiên buộc roi da thì trong lòng đã có bóng ma không hiểu.

Huống chi, trong chiến đấu vừa rồi La Thiên đã thể hiện ra tạo nghệ thân pháp và kiếm pháp kinh người, so với trong tưởng tượng của hắn còn lợi hại hơn không chỉ một lần.

Coi như không dùng cái roi da kia thì hắn cũng không có được bao nhiêu phần thắng.

Nếu như tăng thêm cái roi da tà dị kia, hắn lên đài thì cũng chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

- Khổng Cương, ngươi lên đi, hắn không phải là đối thủ.

Lúc này, một đạo thanh âm lạnh lẽo bá đạo truyền đến.

Người lên tiếng chính là thiếu niên vai rộng Khai Mạch thất trọng.

- Vâng, Ngô Thu học trưởng.

Thiếu niên cương mãnh tên là Khổng Cương kia khẽ gật đầu.

Mặc dù, lúc trước hắn cường thế chiến thắng Đường Uy, thế nhưng so với vị Ngô Thu học trưởng này vẫn còn kém xa.

- Khổng Cương, đứng thứ hai trong các tân sinh của Bàn Thạch Võ phủ, xin mời.

Thiếu niên cương mãnh chậm chạp đi đến quảng trường.

Mỗi một bước của hắn đều rất nặng nề, trên thân phát ra một cỗ khí tức dã man tàn bạo.

- Chính là hắn!

Bên Trục Nhật Thánh phủ, đám người Đường Uy cùng biến sắc.

Lúc trước Khổng Cương này đã chính diện chiến thắng Nộ Vân chưởng của Đường Uy trong lúc luận bàn, chiến lực cơ hồ tương đương với Khai Mạch thất trọng.

Linh thức của La Thiên quét qua, thu lại mấy phần khinh thị trong lòng.

Từ trên người của Khổng Cương hắn đã cảm ứng được một cỗ lực lượng khí huyết mạnh mẽ, cường độ thể phách và bắp thịt hơn xa người thường những mấy lần.

Loại thể phách trải qua luyện thể cường hóa này, xem như Thần mạch chi thể như La Thiên cũng phải kém hơn mấy phần.

- Ngươi có tư cách biết tên của ta. La Thiên, hạng nhất tân sinh Trục Nhật Thánh phủ.

La Thiên mở miệng nói.

Hạng nhất tân sinh Thánh Phủ?

Nghe vậy, chúng học viên của Bàn Thạch Võ phủ cùng rung động.

Hạng nhất?

Khí tức cường hãn trên người Khổng Cương đang đi tới trì trệ, con ngươi co rụt lại.

Người của Bàn Thạch Võ phủ, mặc kệ trước đó cuồng ra sao, thế nhưng đối đầu với tam đại Thánh Phủ, trong lòng vẫn còn có chút kiêng kị.

Có thể trổ hết tài năng, đoạt được vị trí thứ nhất từ trong mười quận thành.

Đây tuyệt đối là thiên tài hàng đầu siêu quần bạt tụy!

- Hóa ra, hắn chính là đệ nhất nhân của Thánh Phủ, khó trách. . .

Ba người Nghiêm Lỗi ra vẻ bừng tỉnh, bóng ma trong lòng cũng giảm bớt đi được mấy phần.

Bị nhân vật như vậy thu thập, có thể nói là tuy thua nhưng vinh quang.

- Hắn, không ngờ lại là quán quân tân sinh của Thánh Phủ!

Sắc mặt thiếu niên vai rộng tên là Ngô Thu bỗng nhiên biến đổi, khó có thể tin được.

Biên độ sắc mặt biến hóa không dưới Khổng Cương là bao.

- Lần này ta đến Thánh Phủ, vốn là muốn tới để khiêu chiến Nam Cung Ngọc, không ngờ lại đúng lúc hắn đang bế quan.

- Nhưng không nghĩ tới, đệ nhất nhân Thánh Phủ lại không phải là Nam Cung Ngọc, mà là người này!

Ngô Thu hít sâu một hơi, lệ mang trong mắt lóe lên.

Hắn lập tức dùng chân khí truyền âm cho Khổng Cương, nói:

- Cẩn thận! Người này tuyệt không đơn giản!

- Ừm.

Khổng Cương khẽ gật đầu, sau khi La Thiên báo ra danh hiệu quán quân Thánh Phủ thì hắn đã hoàn toàn không dám khinh thường đối phương nữa.

Bỗng nhiên, thiếu niên tuấn tú ở phía đối diện hắn cười nhạt, mở miệng nói:

- Ta là đệ nhất nhân Thánh Phủ mà lại luận bàn với người đứng thứ hai Võ phủ, liệu như vậy có được coi là ỷ mạnh hiếp yếu hay không?

Hả?

Khổng Cương nhướng mày.

- Như vậy đi, chỉ cần ngươi có thể chống được ba chiêu trong tay ta thì coi như ngươi thắng!

La Thiên chắp tay mà đứng, từ từ nói.

Bình Luận (0)
Comment