Ba chiêu phân thắng thua?
Toàn bộ quảng trường, song phương Thánh Phủ và Võ phủ đều xôn xao.
Các học viên của Trục Nhật Thánh phủ cùng trợn tròn mắt, các học viên đang hò hét reo hò đều há hốc mồm, giống như gà gỗ vậy.
- Tiểu tử này, thật sự là kiêu ngạo!
Mấy tên đạo sư lập tức nổi nóng, tâm tình vừa mới thả lỏng, vui vẻ lại lập tức treo lên đến cổ họng.
- Tiểu quỷ này thật sự là không khiến cho người ta bớt lo a. . .
Lâm Đạo sư mặc áo bào màu trắng dở khóc dở cười.
Trong lòng hắn cũng có chút căng thẳng.
Đối thủ lần này của La Thiên cũng không giống như các đối thủ trước đó.
Lúc trước, ngay cả Tiểu Hầu gia tu luyện Nộ Vân chưởng có lực bộc phát cực mạnh cũng bị Khổng Cương nghiền ép, người không bị tổn hại một chút nào!
- Ngay cả Khai Mạch thất trọng cũng không dám nói có thể đánh bại Khổng Cương trong vòng vài chiêu. . .
Trên mặt mỹ nữ đạo sư mặc váy dài có chút lo lắng, miệng than nhẹ một tiếng.
Nếu muốn nói, La Thiên có thể chiến thắng được Khổng Cương, các đạo sư sẽ tin bảy phần.
Nhưng nếu nói ba chiêu bại địch, quả thực tiểu tử này đã thổi da trâu quá lớn, quá xốc nổi.
- Ba chiêu chiến thắng? Thật sự là lớn lối!
- Thật là cuồng vọng! Không sợ gió lớn đau đầu lưỡi hay sao?
Bên Bàn Thạch Võ phủ, mấy tên học viên tức giận, sắc mặt khó coi, sau đó lại cười lạnh nói.
Khổng Cương bởi vì kiêm tu vũ kỹ luyện thể cho nên lực lượng thể phách rất là mạnh mẽ.
Nếu chỉ tính riêng lực phòng ngự và năng lực chịu đòn đơn thuần, có thể nói hắn là người mạnh nhất ở trong Bàn Thạch Võ phủ.
- Ba chiêu đánh bại ta?
Trên khuôn mặt lạnh lẽo của Khổng Cương hiện lên một tia dữ tợn, cố nén lửa giận trong lồng ngực.
Tiểu tử này khinh người quá đáng!
- Hừ! Muốn đánh bại ta trong vòng ba chiêu sao? Ngươi tìm nhầm người rồi.
Con ngươi của Khổng Cương co rút lại, toàn thân tản mát ra khí tức dã man và nguy hiểm.
Sưu ông!
Trên người hắn bộc phát ra một cỗ chân khí màu đen, kình phong gào thét, hình thành một cỗ áp bách rất là nặng nề.
Không chỉ có như thế, trên da của Khổng Cương còn có một tầng văn tự màu đen nhàn nhạt hiển hiện, hai tay bành trướng lên mấy phần, sáng bóng như là kim loại.
Từ phía xa xa nhìn lại giống như một đầu cự thú kim loại hình người, hung mãnh tàn bạo, làm cho người ta không rét mà run.
- Đỡ lấy!
Khổng Cương hét lớn một tiếng, nắm tay màu đen của hắn bành trướng, giống như sấm sét đen nhánh đánh tới chỗ La Thiên, tiếng sấm sét điếc tai tới mức làm cho khí huyết của người quan chiến bên cạnh sôi trào.
La Thiên bình thản cười một tiếng, vỏ kiếm trong tay chém ra một đạo kiếm ảnh rét lạnh, tinh mang lạnh lẽo bắn ra bốn phía.
Oanh Phanh!
Nắm tay và vỏ kiếm đụng vào nhau, bộc phát ra tiếng vang nặng nề, bụi bặm cuồn cuộn không thôi.
Đạp! Đạp! Đạp!
Thân thể giống như cự thú của Khổng Cương lùi về phía sau ba bước.
- Cái này. . . Sao lại thế được?
Khổng Cương thầm gầm nhẹ trong lòng, trên cánh tay như sắt xuất hiện một vết máu.
Trong lúc va chạm vừa rồi, vỏ kiếm kia đã bộc phát ra uy lực mạnh mẽ, còn có một cỗ lực lượng lạnh lẽo chính diện đánh lui, đồng thời còn gây ra thương tích cho hắn.
- La Thiên này, không ngờ lại mạnh như thế!
Các học viên quan chiến song phương kinh hãi nghẹn ngào, cảm xúc của các học viên Thánh Phủ thì lại bành trướng.
Trên quảng trường, La Thiên đột nhiên khẽ ồ lên một tiếng, nhìn về phía vỏ kiếm trong tay.
Răng rắc!
Bên trên vỏ kiếm kia hiện lên vết rạn, sau đó đột nhiên nổ tung, chia năm xẻ bảy.
- Chính diện đánh lui Khổng Cương? Có chút bổn sự, thế nhưng kiếm pháp chưa thuần thục, cũng chỉ đạt tới giới hạn như vậy mà thôi.
Mặt của Ngô Thu không chút biểu tình nói.
Lão đầu mặt đỏ của Bàn Thạch Võ phủ khẽ vuốt râu, âm thầm thả lỏng người.
Quả thực La Thiên mạnh hơn Khổng Cương, nhưng mạnh tới mấy thì cũng có hạn.
Nếu như không có thực lực mạnh mẽ thì bình thường rất khó có thể chiến thắng trong vòng mấy chiêu được.
Huống chi, Khổng Cương lại lấy phòng ngự mà nổi danh.
- Ha ha, chỉ còn hai chiêu nữa mà thôi.
Khổng Cương nhếch miệng cười một tiếng, ánh mắt tràn ngập vẻ trào phúng liếc qua vỏ kiếm đã vỡ vụn.
La Thiên coi như không thấy, ánh mắt liếc về phía Nghiêm Lỗi trong đám người Bàn Thạch Võ phủ, trong lòng bất mãn, khóe miệng khẽ động, nói:
- Thanh kiếm chuẩn Bảo khí, không ngờ vỏ kiếm lại bị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu!
Vẻ mặt Nghiêm Lỗi có chút ngây ngốc, trách ta sao? Sau đó hắn lại tức giận, cửa hàng gian trá kia, không ngờ lại dùng tàn phẩm để lừa ta.
Sở dĩ vỏ kiếm kia vỡ vụn chủ yếu là do lực lượng giao phong quá mạnh, lại thêm chất liệu của vỏ kiếm rất kém cỏi.
Còn nữa, Thiên Tinh kiếm pháp của La Thiên chỉ được tu luyện tới sơ bộ, quả thực không đủ mượt mà.
Nếu không phải như thế thì một kích vừa rồi Khổng Cương không chỉ lui ba bước, đồng thời chỉ chịu chút tổn thương ngoài da đơn giản như vậy được.
- Phải dùng kiếm sao?
Mặt ngoài Khổng Cương đang giễu cợt, nhưng trong lòng lại rất là chấn động.
La Thiên dùng một cái vỏ kiếm thấp kém đã có được uy lực như thế, nếu như hắn ta dùng kiếm thật. . .
Nhưng điều nằm ngoài dự liệu của hắn chính là, La Thiên vẫn không dùng kiếm.
Trên ngón trỏ tay trái của hắn ngưng tụ ra chân khí, trong nháy mắt đã có một đạo kiếm quang màu lam phun ra nuốt vào, dài chừng một hai xích.
Phanh!
Thân thể La Thiên tới gần, kiếm chỉ trong tay bỗng nhiên đâm ra, bắn ra một đám hàn mang lạnh lẽo.
Mặc dù thi triển kiếm chỉ, thế nhưng trên đó lại có vận dụng cấp độ Tinh mang của Thiên Tinh kiếm pháp.
- Quá nhanh!
Khổng Cương giật nảy cả mình, văn tự u ám màu đen trên nắm tay bộc phát, giống như cái chùy lớn đánh tới.
Sưu! Oanh!
Một đạo kiếm quang giống như hoa nở rộ, quyền ấn màu đen của Khổng Cương vỡ vụn như tờ giấy mỏng.
Sau một khắc đã có một bông hoa máu xuất hiện.
- A!
Khổng Cương kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, vai và trên cánh tay đều bị khoét đi một khối thịt, máu tươi chảy xuôi.
Một màn này làm cho trong lòng người của Bàn Thạch Võ phủ trở nên khẩn trương.
- Dùng chỉ thay kiếm. . . Thứ này không giống như là vũ kỹ Linh cấp!
Sắc mặt của lão giả mặc đỏ kia trở nên ngưng trọng.
Môn kiếm pháp mà La Thiên thi triển ra, uy lực thật là đáng sợ, chỉ vẻn vẹn dùng chỉ thay kiếm mà đã có thể nghiền ép được Khổng Cương.
- Một chiêu cuối cùng, tới đi!
Khổng Cương gầm lên một tiếng, khóe miệng nở nụ cười của người chiến thắng.
Hai chiêu đã qua, La Thiên chỉ mang đến cho hắn một chút ngoại thương, không được tính là quá nghiêm trọng.
- Đánh bại ngươi kỳ thật chỉ cần một chiêu mà thôi.
La Thiên cười nhạt một tiếng, hai người đứng cách xa nhau mấy thước, tay áo của hắn theo gió mà động.
Sưu ông!
Đầu ngón tay hắn có kiếm mang màu lam âm u hiện lên, kéo dài ra chừng hơn một thước, tản mát ra hàn khí sắc bén vô song.
- Cỗ lực lượng này. . .
Trong lòng Khổng Cương đột nhiên sinh ra một cỗ cảm giác tim đập nhanh.
- Chém!
Đạo kiếm mang dài chừng một thước phá không chém đến, sắc bén mà mạnh mẽ.
Chiêu này vừa ra.
- Không được!
Sắc mặt của lão giả mặt đỏ bên Bàn Thạch Võ phủ đại biến.
- Phá Không Kiếm khí?
Toàn bộ quảng trường xôn xao, nhất là mấy người của Bàn Thạch Võ phủ, cả đám trợn to mắt, trong lòng nổi lên sóng to gió lớn.
- Không… Phá Không Kiếm khí?
Thân thể Khổng Cương run rẩy, miệng hoảng hốt nghẹn ngào, hắn chỉ có thể dùng hết toàn lực thôi động chân khí và vũ kỹ luyện thể để toàn lực phòng thủ.
Sưu phốc!
Đạo kiếm quang sắc bén chói lọi kia chém lên trên thân Khổng Cương, bộc phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
A! Bịch!
Khổng Cương kêu thảm một tiếng, thân thể ngã xuống mặt đất, trên ngực xuất hiện một miệng vết thương sâu hơn tấc, ruột như sắp rớt ra, máu tươi bắn ra tung toé.
- Khổng Cương thua sao?
- Tiểu tử kia chỉ là Khai Mạch ngũ trọng, sao có thể phát động ra Phá Không Kiếm khí được chứ. . .
Các học viên của Bàn Thạch Võ phủ thất hồn lạc phách, hoảng sợ lại có chút nghi hoặc.
- Còn không mau khiêng hắn xuống!
Lão giả mặt đỏ tức giận không nhẹ, lập tức quát lớn.
Một vị đại biểu chủ lực của Bàn Thạch Võ phủ lại bị đánh bại trong vòng ba chiêu, chuyện này khiến cho ưu thế và uy danh thật vất vả có được từ trước đó tan thành mây khói.
- La Thiên thắng!
Bên Trục Nhật Thánh phủ, chúng học viên im lặng và rung động trong ngắn ngủi, sau đó đồng loạt phát ra tiếng reo hò, có cảm giác sảng khoái như vừa phun ra một ngụm ác khí vậy.
- Ba chiêu, hắn thắng thật rồi sao?
Mấy vị đạo sư cũng kinh hỉ, đồng thời còn cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
- Kẻ này rất được!
Vị trưởng lão Thánh Phủ vẫn luôn trầm mặc kia nở một nụ cười khen ngợi, đúng lúc các học viên Thánh Phủ đang hoan hô.
- Rất tốt!
Bên Bàn Thạch Võ phủ, thiếu niên vai rộng đi ra ngoài, ánh mắt lạnh lùng như băng, trên người có bảy đầu khí mạch ba động phun trào ra chân khí.