Chương 714: Bái Kiến Sư Tôn!
Viu! Viu viu!
Nghiêm Tiểu Hạ thi triển kiếm pháp!
Từng đóa kiếm quang đỏ đậm nở nộ, kiếm khí hỏa diễm tung hoành bát phương, khí thế bá đạo bễ nghễ thiêu đốt vạn vật!
Vô số người bị hấp dẫn ánh mắt, thanh âm ồn ào dần dần biến mất, cuối cùng trở nên yên tĩnh!
“Xong rồi.”
Nghiêm Tiểu Hạ nhanh chóng diễn luyện xong, trên gương mặt tràn đầy vui sướng và tự hào.
“Chuyện gì vậy? Uy lực kiếm pháp tăng lên quá lớn, giống như thay đổi thành môn kiếm pháp khác vậy!”
“Đây thật sự là kiếm pháp do La Thiên chỉ điểm cải thiện sao? Sao có thể như vậy? Uy lực đã mạnh hơn trước ít nhất sáu thành!”
“Quá khó tin!”
Vô số thanh âm kinh ngạc, cảm thán, nghi ngờ vang lên!
Chỉ nhìn kiếm pháp của Nghiêm Tiểu Hạ vài lần mà có thể chỉ điểm, còn tăng cường uy lực đến mức này!
Nếu không tận mắt chứng khiến thì chắc không có bất kỳ kẻ nào tin tưởng!
Thập trưởng lão Thái Nguyên Tông nhăn mày, dù là lão thì cũng khó làm được đến mức này.
Vẻ phong khinh vân đạm biến mất, khuôn mặt Nhan Ngọc Phong cứng đờ, nói không nên lời.
Trong lòng lão tràn đầy nghi ngờ!
Không thể như vậy được? Nhất định là giả! Sao La Thiên có thể làm được đến mức này?
“La Thiên, ngươi và Nghiêm Tiểu Hạ đã thông đồng từ trước đúng không, màn diễn này giả quá đấy.”
Nghiêm Sơn cười lạnh châm chọc.
Hắn ta vẫn luôn ghi hận La Thiên.
Trong hoạt động giao lưu hôm nay, hắn ta chỉ chiến một trận duy nhất mà còn thảm bại trong khi La Thiên lại thắng áp đảo tất cả, chuyện này càng khiến Nghiêm Sơn ghen ghét.
“Không sai, nhất định là như thế.”
“Bọn họ đã thông đồng từ trước rồi.”
Lời Nghiêm Sơn nói được rất nhiều người tán đồng.
“La Thiên, Nghiêm Tiểu Hạ, sao các ngươi có thể công nhiên lừa bịp mọi người như vậy được?”
Nhan Ngọc Phong nghiêm khắc hét lớn, trực tiếp định tội cho La Thiên và Nghiêm Tiểu Hạ.
La Thiên không để ý đến Nhan Ngọc Phong, hắn nhìn Hồ trưởng lão của Huyền Sương Môn.
“Hồ trưởng lão, chắc là ngươi cũng có hiểu biết nhất định về Nghiêm Tiểu Hạ, chúng ta có thông đồng hay không, chắc ngươi phải rõ ràng chứ?”
La Thiên trấn định thong dong lên tiếng.
“... Không sai, uy lực kiếm pháp của Nghiêm Tiểu Hạ đã tăng lên hơn sáu thành!”
Hồ trưởng lão lộ ra sắc mặt ngưng trọng, sau khi trầm ngâm một lát, ông mới mở miệng nói ra sự thật.
Trước khi đến Thái Nguyên Tông, Huyền Sương Môn đã tiến hành một lần luận võ, Nghiêm Tiểu Hạ xuất chiến mười mấy lần, Hồ trưởng lão nắm rõ thực lực Nghiêm Tiểu Hạ như lòng bàn tay.
Không chỉ mình ông mà những đệ tử Huyền Sương Môn tham gia luận võ lần đó đều có thể làm chứng cho La Thiên!
Cục diện xoay chuyển.
Trưởng lão Huyền Sương Môn làm chứng cho La Thiên!
Thanh âm nghi ngờ dần dần biến mất, chỉ còn lại sự an tĩnh và ánh mắt khiếp sợ!
Lúc này, La Thiên mới nhìn chăm chú vào Nhan Ngọc Phong, bình tĩnh hỏi: “Xin hỏi Nhan trưởng lão, hiện tại ta có tư cách làm sư tôn của nàng chưa?”
Sắc mặt Nhan Ngọc Phong cứng đờ, trong đôi mắt vẩn đục đen nhánh lóe lên hàn quang!
Lão không thể phủ định!
Dù sao kết quả chỉ điểm của hai người đã rõ ràng ngay trước mắt, La Thiên thắng tuyệt đối!
Nhưng chính vì thế nên Nhan Ngọc Phong mới tức giận!
Lão thua một tiểu bối Địa Nguyên Cảnh, thua đệ tử của Mộ Vân Thạch.
Nếu Mộ Vân Thạch biết được việc này thì e rằng ông ta có thể cười đến mấy năm!
“Có!”
Nhan Ngọc Phong nghiến răng nghiến lợi phun ra một chữ.
“Hì hì.”
Nghiêm Tiểu Hạ vui sướng cảm kích gật đầu với Nhan Ngọc Phong.
Nàng cảm thấy nếu không có Nhan Ngọc Phong cố tình gây sự thì có lẽ La Thiên đã không nhận nàng làm đồ đệ.
Nhan Ngọc Phong cảm nhận được ánh mắt của Nghiêm Tiểu Hạ, trong lòng lão càng thêm tức giận nhưng chỉ có thể kiềm nén.
“Đệ tử bái kiến sư tôn.”
Nghiêm Tiểu Hạ trịnh trọng bái lạy La Thiên.
Đây là lần đầu tiên nàng chính thức bái kiến sư tôn.
...
Đại hội giao lưu học tập của các tông môn kết thúc.
Thái Nguyên Tông vẫn giữ được uy nghiêm của đệ nhất tông.
Mọi người dần dần giải tán, La Thiên cũng chuẩn bị rời đi.
Lúc này, có bốn người vội vàng chạy tới.
La Thiên quen biết hai người trong số đó, đó là con cháu Mộ gia cùng tới Thái Nguyên Tông với hắn.
“La huynh, hôm nay biểu hiện của ngươi khiến chúng ta vô cùng khâm phục, đến Nhan trưởng lão cũng không có lời nào để nói!”
Mộ Trạch lộ ra ý cười nịnh hót.
“La sư huynh, hiện giờ ngươi chính là tấm gương trong lòng ta.” Nữ tử Mộ gia nói.
Hai người còn lại là con cháu Mộ gia đã gia nhập Thái Nguyên Tông từ lần trước.
Mộ Trạch đã đầu phục hai vị đệ tử cũ này từ đầu, còn nghĩ La Thiên sẽ phải tìm đến gã để nhờ che chở. Nhưng giờ phút này, gã lại mang theo hai gã đệ tử cũ tới nịnh bợ La Thiên.
La Thiên vẫn giữ vẻ thản nhiên trấn định. Hắn không có chút hảo cảm cảm với 2 người Mộ gia này.
Lúc trước, sau khi vào Thái Nguyên Tông, Mộ Trạch và nữ tử này không thèm nói một câu với hắn. Vậy mà hiện tại lại tới đây xum xoe vuốt mông ngựa, điều này chỉ khiến La Thiên càng thêm phản cảm.
Sau khi chào hỏi đơn giản xong, La Thiên liền rời đi.
Mộ Trạch và nữ tử kia hối hận đứng nguyên tại chỗ.
“Hừ, các ngươi không biết nắm lấy cơ hội, lại còn đắc tội với La Thiên!”
“Để xem các ngươi giải thích thế nào với gia tộc.”
Hai gã đệ tử Mộ gia cũ quở trách Mộ Trạch và nữ tử kia, sau đó giận dữ rời đi.
...
La Thiên không trở lại chủ phong, hắn đi đến chỗ Diệp Phong và Dịch Tĩnh Văn.
Từ sau khi chia tay ở Ngọc Hà Giới, đến bây giờ giờ bọn họ mới có cơ hội gặp lại, không khí vô cùng thân thiết, mọi người đều lộ ra ý cười.
“Không ngờ La huynh lại chạy tới Thái Nguyên Tông, còn trở thành đệ tử chủ phong.”
Trình Vạn Lý cảm thán.
“Nếu biết sớm thì có phải ngươi sẽ không đi theo tổ gia gia nữa đúng không?”
Diệp Phong trêu ghẹo.
“Không sai! Đi theo La huynh sẽ được ăn sung mặc sướng!” Trình Vạn Lý cười đáp.
“Sau hoạt động giao lưu lần này, hẳn là Huyền Sương Môn cũng có không ít danh ngạch đệ tử bàng thính, các ngươi cũng có cơ hội tới Thái Nguyên Tông.”
“Được, ta nhất định phải tranh thủ cướp lấy một danh ngạch, đến lúc đó La huynh phải bảo vệ ta, ta nghe nói đệ tử bàng thính Thái Nguyên Tông có địa vị rất thấp, thường xuyên bị bắt nạt...”
“Đúng rồi, La Thiên, khi nào ngươi mới nhận Tiểu Hạ làm đồ đệ?”
Nghiêm Lập Huy bỗng nhiên xen mồm.
Sau màn trình diễn trên quảng trường vừa rồi, y đã không còn phản cảm với việc này nữa.
Trong phòng, mọi người chuyện trò vui vẻ.
Mãi đến đêm khuya tĩnh lặng, mọi người mới giải tán, La Thiên trở về chủ phong.
Trăng sáng sao thưa, gió lạnh nhẹ phất.