Chương 716: Chân Tướng
Chấp sự và trưởng lão Thái Nguyên Tông lộ ra sắc mặt khó coi.
Bọn họ nhìn về phía Lữ quản sự.
Lữ quản sự quản lý sườn phong, quyền vị cực cao, lão đã xuất hiện ở đây từ trước, có phải lão biết chuyện gì hay không?
Lão nhân râu đen cũng nhìn về phía Lữ quản sự!
“Phùng trưởng lão đừng nóng vội, hung phạm đang ở đây!” Lữ quản sự bình tĩnh mở miệng.
La Thiên lập tức nhìn về phía Lữ quản sự, Lữ quản sự muốn tự thú ư?
Không thể nào!
Tiếp theo, La Thiên có dự cảm không tốt!
“Hung thủ là La Thiên!”
“Ban nãy lão phu nghe được động tĩnh bên ngoài nên ra xem, không khéo lại phát hiện La Thiên đang chém giết cùng Đồ Cốt, khi muốn ngăn cản thì đã không kịp...”
Lữ quản sự lộ vẻ mặt tiếc hận.
Sau đó, sắc mặt lão lãnh lệ nhìn chằm chằm La Thiên, quát lớn: “La Thiên to gan, không ngờ ngươi lại dám mưu hại đệ tử thiên tài Tuyệt Ảnh Đảo, ngươi đã biết tội chưa?!”
Đồng thời, Lữ quản sự còn tỏa ra uy áp Thiên cấp!
Uy áp như một ngọn núi lớn trấn áp xuống, hư không quanh thân La Thiên ngưng đọng, bản thân hắn cũng không thể động đậy, thậm chí muốn nói chuyện cũng rất khó khăn!
Uy thế của võ giả Thiên cấp giống như thiên uy, trấn áp hết thảy!
“La Thiên, là ngươi ư?!”
Lão nhân râu đen căm tức nhìn hắn.
“Không ngờ lại là La Thiên!”
“Vì sao hắn muốn giết Đồ Cốt?”
“Có thể là trong trận luận bàn ban ngày, hai người đã kết ân oán nào đó!”
Bốn phía nghị luận sôi nổi, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ La Thiên, dường như đã chắc chắn tội danh giết người của hắn!
Bởi vì chuyện này có nhân vật cao tầng Thái Nguyên Tông tự mình đứng ra làm chứng, hơn nữa La Thiên và Đồ Cốt cũng có chút mâu thuẫn.
Vèo vèo vèo!
Nơi xa có ba đạo quang mang nhanh chóng lao đến, ba trưởng lão chủ phong hiện thân, Nhan Ngọc Phong cũng nằm trong số đó.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhan Ngọc Phong thấy thi thể Đồ Giai thì trầm giọng hỏi!
“Nhan trưởng lão, đệ tử quý tông hung ác tàn khốc, mưu sát đệ tử thiên tài của tông ta! Thái Nguyên Tông nhất định phải đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho chuyện này!”
Lão nhân râu đen bi phẫn lên án.
Sau khi biết hung thủ là La Thiên, lão ta sợ cao tầng Thái Nguyên Tông sẽ bao che cho hắn.
“Hung thủ là... La Thiên ư?”
Nhưng Nhan Ngọc Phong lại nhìn chằm chằm La Thiên, suýt nữa cười rộ lên!
Với tội danh mưu sát đệ tử Tuyệt Ảnh Đảo, dù giao La Thiên cho Tuyệt Ảnh Đảo tùy ý xử trí thì cũng chẳng có gì quá đáng!
“Ta không phải hung thủ!”
Sắc mặt La Thiên vô cùng lạnh lùng.
Giờ hắn đã hiểu vì sao Lữ quản sự muốn giết Đồ Cốt rồi.
Lão giết chết Đồ Cốt để vu oan giá họa, gián tiếp diệt trừ mình!
So với trực tiếp ra tay giết chết La Thiên để sau đó bị Thái Nguyên Tông đuổi giết thì thủ đoạn này có lợi hơn nhiều!
Quả là đa mưu túc trí!
“Không phải ngươi thì là ai?”
Nhan Ngọc Phong quát!
Việc hôm nay đủ để hủy diệt con đường võ đạo của La Thiên, vậy thì lão chắc chắn sẽ thắng trong ước định 5 năm kia!
“Lữ quản sự!”
La Thiên chỉ hướng Lữ quản sự.
Đám người quanh đó nhìn nhau.
Vì sao Lữ quản sự phải giết Đồ Cốt? Chuyện này chẳng hợp lý chút nào.
“Ha hả, một võ giả Thiên cấp như ta chẳng quen biết gì Đồ Cốt của Tuyệt Ảnh Đảo, cũng không oán không thù, vì sao phải giết hắn?”
Lữ quản sự khẽ cười.
“Nhan trưởng lão, ta tận mắt nhìn thấy La Thiên đánh nhau cùng Đồ Cốt, sau đó giết chết hắn!”
Lữ quản sự nói với Nhan Ngọc Phong.
Lão ta nhìn ra Nhan Ngọc Phong không thích La Thiên.
Chắc chắn Nhan Ngọc Phong sẽ nắm chắc cơ hội này để trừng trị La Thiên!
Hiện tại, nhân chứng Lữ quản sự và Nhan Ngọc Phong - trưởng lão cao tầng có quyền lên tiếng cấu kết với nhau, nhận định La Thiên là hung phạm!
Cho dù La Thiên vô tội thì cũng bị cưỡng ép gán tội giết người!
“Nhốt hắn vào thiên lao, chờ đợi xử lý!”
Nhan Ngọc Phong hạ lệnh!
“Đợi đã! Ta có chứng cứ!”
La Thiên quát!
Chứng cứ?
Lữ quản sự không tin, chắc chắn La Thiên đang muốn kéo dài thời gian!
“Đồ Cốt chính là Hải tộc đến nằm vùng!”
Lời La Thiên nói ra khiến tất cả mọi người cả kinh.
Sắc mặt Lữ quản sự thay đổi, hô hấp trở nên dồn dập!
Đồ Cốt là Hải tộc nằm vùng ư?
“La Thiên, đừng nói hươu nói vượn!”
Lão nhân râu đen Tuyệt Ảnh Đảo giận dữ hét lớn.
Đệ tử nhà mình bị giết, La Thiên còn vu hãm Đồ Cốt là Hải tộc nằm vùng. Nếu nơi này không phải là Thái Nguyên Tông thì lão ta đã động thủ bắt lấy La Thiên rồi.
“Nhan trưởng lão, La Thiên nói hươu nói vượn, vũ nhục người chết để thoát tội.”
Lữ quản sự nóng nảy lên tiếng.
“La Thiên, nói chuyện cũng cần phải có chứng cứ, ngươi nói Đồ Cốt là Hải tộc nằm vùng thì hắn chính là Hải tộc nằm vùng ư?”
Nhan Ngọc Phong lạnh giọng chất vấn.
Nếu xác thực La Thiên đang vu hãm thì tội danh của hắn sẽ càng nặng thêm, trong lòng Nhan Ngọc Phong càng thêm vui vẻ.
“Đương nhiên là ta có chứng cứ!”
La Thiên trấn định nói.
“La Thiên, ngươi đừng hòng lừa dối cho qua, Nhan trưởng lão đã nhìn thấu chân tướng, ngươi không lừa được hắn đâu!”
Lữ quản sự quát.
“Lữ quản sự, ngươi nóng vội như vậy làm gì? Nếu Đồ Cốt thật sự là Hải tộc nằm vùng, hành vi vội vã định tội ta của ngươi có vẻ vô cùng khả nghi đấy.”
La Thiên cười nhạt.
Có mấy người bất giác nhìn về phía Lữ quản sự, La Thiên nói vậy bọn họ mới nhận ra một vài hành vi vừa rồi của Lữ quản sự quả thật có hơi cổ quái.
“Đừng nói nhảm nữa, ngươi vu hãm Đồ Cốt còn muốn vu hãm lão phu, ngươi thật ác độc!”
Lữ quản sự quát lớn, thái độ hiên ngang thẳng thắn tỏ vẻ chính mình rất trong sạch, nhưng trong lòng lão hiện tại đang rất lo lắng.
Theo lý thuyết, La Thiên không thể phát hiện ra điều gì mới đúng, sao hắn biết Đồ Cốt là Hải tộc?
Lão và Đồ Cốt không hề để lộ nhược điểm nào, La Thiên lấy chứng cứ từ đâu ra?
Chắc chắn hắn chỉ đang hư trương thanh thế, nói hươu nói vượn mà thôi!
La Thiên thản nhiên tới gần thi thể Đồ Cốt.
Ong!
Giữa mày hắn xuất hiện vết nứt màu lục, dựng đồng hiện lên.
Thiên Nhãn có thể khám phá hư vô, nhìn thấu bản chất.
La Thiên thúc giục Thiên Nhãn, hắn nhìn thấu ngụy trang trên thi thể Đồ Cốt, thấy rõ bộ dáng y.
“Quả nhiên là Hải tộc!”
Lúc trước, khi gặp phải nguy cơ, La Thiên đã suy đoán biện pháp hóa giải nguy cơ, kết quả suy tính ra Đồ Cốt là Hải tộc nằm vùng!
Hiện tại, hắn sẽ tự mình xác nhận.
“Xem ra Lữ quản sự cũng là Hải tộc nằm vùng.”
Cuối cùng La Thiên cũng hiểu vì sao giữa mình và Lữ quản sự không oán không thù mà đối phương lại muốn ám hại mình.