Chương 717: Chứng Thực
“Xem ra Lữ quản sự cũng là Hải tộc nằm vùng.”
Cuối cùng La Thiên cũng hiểu vì sao giữa mình và Lữ quản sự không oán không thù mà đối phương lại muốn ám hại mình.
“La Thiên, ngươi có chứng cứ thì lấy ra đi!”
Lão nhân râu đen bất mãn hét lớn.
“Ai có Tẩy Vân Hoa, Tịnh La Thảo, Thiên Hương Phấn Hoa... Ta thu mua với giá gốc!”
La Thiên nói ra vài loại dược liệu, có loại thường thấy, có loại hiếm lạ.
“La Thiên, đừng giả thần giả quỷ nữa, có chứng cứ thì trực tiếp lấy ra đi, ngươi muốn những dược liệu đó để làm gì?”
Nhan Ngọc Phong không kiên nhẫn quát.
Lão đang muốn động thủ bắt người.
“Ta có Tịnh La Thảo và Thiên Hương Phấn Hoa.”
Hồ trưởng lão Huyền Sương Môn lấy ra hai loại dược liệu.
Hiện tại La Thiên là sư tôn của Nghiêm Tiểu Hạ, ông còn biết rằng đám người Nghiêm Lập Huy, Trình Vạn Lý đều quen biết La Thiên, vậy nên hiện tại ông mới nguyện ý hỗ trợ.
“Ta có Tẩy Vân Hoa...”
Những người khác cũng lấy ra dược liệu.
Ở đây có hơn 100 người, bọn họ nhanh chóng gom đủ thứ hắn cần.
Sau đó La Thiên bắt đầu nghiền nát dược liệu.
Nhan Ngọc Phong nhếch miệng, rốt cuộc La Thiên muốn làm gì? Hắn có chứng cứ thì trực tiếp lấy ra đi, ở đây mài thuốc làm gì?
“Nhan trưởng lão, La Thiên đang muốn đánh lạc hướng của mọi người, trì hoãn thời gian bắt giữ.”
Lữ quản sự thấp giọng nói.
“Ừ!”
Nhan Ngọc Phong cũng mất kiên nhẫn, trầm ngâm một lát rồi mở miệng: “La Thiên, mau lấy chứng cứ ra, nếu không ta sẽ trực tiếp bắt nhốt ngươi vào thiên lao!”
“Đừng nóng vội.”
La Thiên đứng lên, trong 2 tay có 2 loại thuốc bột màu lam và màu bạc.
“Kế tiếp là thời khắc chứng kiến kỳ tích!”
La Thiên tay trái thúc giục hàn lực, tay phải thiêu đốt chân nguyên.
Viu viu!
Hai loại thuốc bột được hàn lực và ngọn lửa tác động, chậm rãi vẩy lên thi thể Đồ Cốt!
Trong ánh mắt của mọi người, thi thể Đồ Cốt xuất hiện biến hóa. Máu thịt, xương cốt hoàn toàn khác biệt với nhân loại!
“Hải tộc!”
Đám người cả kinh!
Nhan Ngọc Phong cũng sửng sốt!
Đúng là Hải tộc ư?
“Đáng chết, sao lại như thế này?”
Sắc mặt Nhan Ngọc Phong trầm xuống.
Nếu đã chứng thực việc Đồ Cốt là Hải tộc thì La Thiên giết y không những vô tội mà còn có công!
Sắc mặt Lữ quản sự tái nhợt!
“La Thiên, ngươi đã làm gì? Ngươi dùng vài loại thuốc bột hiếm lạ cổ quái khiến thi thể biến dạng để bôi nhọ Đồ Cốt là Hải tộc ư?”
Lữ quản sự lạnh lùng chất vấn.
Lão nhân râu đen Tuyệt Ảnh Đảo cũng gật đầu: “La Thiên, thủ đoạn của ngươi quá nham hiểm, chúng ta không biết biện pháp này của ngươi, điều này không thể chứng minh Đồ Cốt chính là Hải tộc nằm vùng!”
Tông môn bọn họ có nằm vùng, nếu chuyện này truyền ra thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của tông môn.
Đám người Tuyệt Ảnh Đảo cũng mở miệng, không thừa nhận “chứng cứ” của La Thiên.
“La Thiên, chứng cứ này không đáng tin!”
Nhan Ngọc Phong cũng gật đầu.
Thực ra lão đã tin vào chứng cứ nhưng lão muốn lợi dụng cơ hội này để diệt trừ La Thiên.
Chờ sau này điều tra rõ sự thật, dù Đồ Cốt có phải nằm vùng hay không thì La Thiên cũng đã không còn ở thế giới này nữa.
Đúng lúc này…
“Đồ Cốt thật sự là Hải tộc nằm vùng!”
Nơi xa truyền đến một thanh âm già nua.
Vèo!
Một lão giả bạch y râu dài phá không lao đến.
“Lỗ trưởng lão?”
La Thiên nhận ra người này.
Khi hắn mới tới Thái Nguyên Tông, bị đệ tử chính thức vu hãm ở giảng đường, cuối cùng hóa nguy thành an, được Lỗ trưởng lão khen ngợi, còn nhận được 1000 điểm cống hiến.
Sau đó Ứng Long tới gây sự với hắn, Lỗ trưởng lão còn giúp hắn một phen.
“Lỗ trưởng lão?”
Đám người Nhan Ngọc Phong, Lữ quản sự đều nhìn về phía Lỗ trưởng lão.
Lỗ trưởng lão rất nổi danh về tri thức trong phương diện linh quặng trân tài thần bí tại Thái Nguyên Vực. Cũng bởi vậy mà ông còn là một giám định sư. Thường xuyên có cường giả đại năng mời Lỗ trưởng lão đi phân biệt một ít đồ vật hiếm lạ cổ quái, một vài hội đấu giá lớn cũng sẽ mời ông đi giám định và thưởng thức bảo vật.
Các cao tầng tông môn ở đây hoặc nhiều hoặc ít đều từng nghe nói đến đại danh của Lỗ trưởng lão.
“Phương pháp La Thiên vừa sử dụng là phương pháp bài trừ bí thuật biến ảo đặc thù!”
Lỗ trưởng lão nghiêm nghị nói.
Ông nhìn La Thiên, trong ánh mắt lộ vẻ thưởng thức.
“Lỗ trưởng lão, sao ta chưa từng nghe nói đến phương pháp này?”
Nhan Ngọc Phong hỏi.
“Bài trừ bí thuật biến ảo cần dùng phương pháp tùy theo tình huống, còn có yêu cầu riêng, ngươi không biết cũng là chuyện bình thường!”
Lỗ trưởng lão đáp lại không chút khách khí khiến Nhan Ngọc Phong nghẹn họng.
Trên thực tế, Lỗ trưởng lão chỉ mới thấy thủ pháp của La Thiên trên sách cổ, thao tác cụ thể như thế nào thì ông cũng không rõ.
“Nếu Lỗ trưởng lão đã làm chứng thì xem ra đây thật sự là gương mặt thật của Đồ Cốt!”
Hồ trưởng lão gật đầu.
“Không ngờ tông môn của ta lại bị Hải tộc xâm nhập!”
Lão nhân râu đen thở dài.
Có Lỗ trưởng lão làm chứng, trưởng lão Tuyệt Ảnh Đảo cũng phải chấp nhận kết quả, chứng thực thân phận Hải tộc nằm vùng của Đồ Cốt!
La Thiên từ hung thủ giết người trở thành anh hùng đánh chết nằm vùng!
“Không ngờ Đồ Cốt thật sự là nằm vùng, may mà có La Thiên ở đây. Lão phu cảm thấy rất có lỗi, suýt nữa đã hiểu lầm oan uổng La Thiên.”
Lữ quản sự xin lỗi rất chân thành.
“Ngươi không cần xin lỗi đâu!”
La Thiên lạnh nhạt ngắt lời.
“Thâm minh đại nghĩa, khoan hồng độ lượng, ngươi là đệ tử xuất sắc nhất mà lão phu từng gặp trong mười mấy năm qua.”
Lữ quản sự cười nói.
“Ta còn chưa nói xong, ngươi gấp cái gì?”
La Thiên liếc Lữ quản sự một cái: “Ngươi không cần xin lỗi ta, bởi vì ngươi cũng sẽ chết sớm thôi!”
“La Thiên, ngươi có ý gì?” Lữ quản sự nhăn chặt mày.
“Nhan trưởng lão, sao không bắt lấy tên Hải tộc nằm vùng này?”
La Thiên quát lên với Nhan Ngọc Phong.
Nhan Ngọc Phong lạnh lùng nhìn hắn, khẩu khí ra lệnh của La Thiên khiến lão vô cùng khó chịu.
Nhưng lão không phải thằng ngốc, biểu hiện vừa rồi của Lữ quản sự quả thực rất khả nghi!
Vài vị trưởng lão Thái Nguyên Tông cũng di chuyển, bao vây Lữ quản sự phòng ngừa lão chạy trốn.
“Lữ quản sự, đi theo chúng ta một chuyến đi.”
Nhan Ngọc Phong lạnh lùng nói.
Lữ quản sự không nhúc nhích, lão đột nhiên bật cười.
“Ha ha ha! Không ngờ lão phu ẩn núp 80 năm trong Thái Nguyên Tông mà hôm nay lại thua trong tay một tên nhãi nhép!”
Lữ quản sự ngửa đầu cười to, trong giọng nói tràn đầy sự không cam tâm.
Vèo!
Sắc mặt La Thiên khẽ biến, hắn lao về phía sau.