- . . . Học viên ta thu này thế nào, chỉ dựa vào một người đã có thể quét ngang tân sinh của Bàn Thạch Võ phủ các ngươi a.
Lâm Đạo sư thoải mái cười to, đương nhiên hắn sẽ không buông tha cơ hội chế nhạo phản kích lại đối phương.
Trước đó, lúc Bàn Thạch Võ phủ chiếm ưu thế áp đảo, lão giả mặt đỏ kia đã chế giễu hắn, những lời kia rất là khó nghe, tới bây giờ hắn vẫn nhớ rõ.
- Hừ! Ngươi chỉ may mắn thắng một trận mà thôi.
- Nhưng đừng cao hứng quá sớm, muốn có thành tựu chân chính thì còn phải đứng ở trên Nhân bảng.
Mặt của lão giả mặt đỏ đen lên, cố nén lửa giận mang theo mười tên học viên vội vàng rời khỏi nơi này.
Nghe đoạn đối thoại giữa hai người, La Thiên không khỏi sững sờ, hắn liếc mắt nhìn Lâm Đạo sư mặc áo bào trắng, trong lòng thầm nói:
- Ta trở thành học sinh của ngươi từ lúc nào vậy?
Cũng được, cứ để lão nhân này vui vẻ một chút đi.
La Thiên cũng lười so đo với đối phương, dù sao hắn cũng không có tổn thất gì cả.
Đúng rồi! Linh trì!
La Thiên nghĩ đến cái gì đó mà vội vàng thu kiếm lại.
- Cũng còn may không mất bao nhiêu thời gian, bên Linh trì còn gần nửa ngày chưa dùng hết a.
La Thiên thầm nói một tiếng, không để ý tới mọi người trong Thánh Phủ mà vội vã chạy ra ngoài.
Hắn đang làm gì vậy?
Các đạo sư, học viên của Thánh Phủ cùng sững sờ
Lần hội giao lưu này, La Thiên dùng lực lượng một người quét ngang Bàn Thạch Võ phủ, toàn bộ quá trình rất là nhẹ nhàng, có thể nói là phong quang vô hạn.
Mắt thấy, hội giao lưu sắp kết thúc, cao tầng Thánh Phủ còn chưa lên tiếng tổng kết mà nhân vật chính như hắn còn định chạy trước sao?
- Tiểu tử hỗn trướng này!
Trong lòng mấy vị đạo sư lộn xộn, từ trước cho tới nay bọn họ chưa từng thấy học viên nào như thế cả.
La Thiên vừa đi ra xa được mười mấy thước thì.
- Ừm, hội giao lưu giữa các tân sinh lần này rất thành công, các học viên có biểu hiện tốt sẽ được khen thưởng.
Vị trưởng lão luôn im lặng không nói chậm rãi mở miệng nói.
Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho người ở gần quảng trường đều có thể nghe thấy được.
Cái gì! Có khen thưởng sao?
Lỗ tai của La Thiên rất tinh, thân thể hắn lập tức dừng lại.
Sau đó, ở dưới ánh mắt của toàn trường, La Thiên ho nhẹ một tiếng, lặng lẽ đi về, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Toàn bộ quá trình, mặt không hề đổi sắc.
Từ sau khi tu luyện Thiên Mệnh Tạo Hóa Quyết, La Thiên phát hiện ra tố chất tâm lý của mình đã trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.
Sau khi La Thiên đi vào trong đám người.
Mấy vị đạo sư phát biểu một chút, đưa ra lời nhận xét, có tán dương, cũng có lời vạch trần chỗ không đủ đối với biểu hiện của một ít học viên.
Đối với chuyện này, La Thiên cũng không quan tâm.
- Trần huynh, hội giao lưu giữa các tân sinh lần này có ban thưởng gì vậy?
La Thiên hạ giọng nói.
- Trước đó ta cũng chưa nghe nói qua nha.
Trần Hạo Phi lắc đầu nói.
Hội giao lưu giữa các tân sinh lần trước, cũng chưa từng nghe nói qua có ban thưởng gì gì đó. Đối với các tân sinh mà nói, đây là một cơ hội để thể hiện bản thân, có thể được các đạo sư và cao tầng Thánh Phủ chú ý, đây chính là chuyện đáng để ngưỡng mộ.
Khóe miệng La Thiên nhếch một cái, chẳng lẽ lại mắc lừa rồi?
Vị trưởng lão lên tiếng trước đó lại nhắm mắt lại, trầm mặc không nói gì nữa.
- Tất cả mọi người tản đi đi.
Mãi đến khi xong chuyện, mấy vị đạo sư đều không nói tới chuyện ban thưởng.
Trong lòng La Thiên lập tức khó chịu, như vậy không phải là trêu đùa người khác sao?
- La Thiên ở lại.
Nữ đạo sư váy dài kia khẽ cười, mở miệng nói.
Mọi người tản đi.
Lúc này chỉ còn lại trưởng lão Thánh Phủ và ba vị đạo sư ở lại nơi này.
- Trưởng lão, đạo sư, chuyện ban thưởng kia, liệu có thật không?
La Thiên hỏi.
- Đương nhiên là thật rồi.
Trưởng lão Thánh Phủ và Lâm Đạo sư nhìn nhau, trong lòng hai người đều có chút buồn cười.
- Sư huynh, chỗ này cứ giao cho chúng ta là được rồi.
Lâm Đạo sư nói.
- Ngươi đó, sợ ta đoạt học sinh của ngươi.
Lão giả này khẽ thở dài một cái, nói.
Nghe vậy, La Thiên không khỏi cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ vị trưởng lão Thánh Phủ này có quan hệ sư huynh đệ với Lâm Đạo sư hay sao?
Sưu!
Trước mắt hắn trở nên mơ hồ, vị trưởng lão Thánh Phủ này đã hóa thành một điểm đen, biến mất trong tầm mắt của hắn.
- Thật là mạnh mẽ!
Trong chớp mắt kia, La Thiên đã cảm nhận được một cỗ khí tức hít thở không thông.
Từ sau khi tiến vào Thánh Phủ, cường giả Linh Hải cảnh cũng không được coi là khó gặp.
Bởi vì, mỗi một vị đạo sư ở đây, tu vi thấp nhất cũng là Linh Hải cảnh, thực lực kém tới mấy thì cũng tương đương với Phó Phủ chủ Võ phủ.
Linh Hải cảnh cũng có phân chia cao thấp.
Giống như là vị Phó Phủ chủ của Lăng Vân Võ phủ kia, tu vi ít nhất cũng là Linh Hải cảnh nhất nhị trọng.
Ba vị đạo sư trước mắt hắn, khí tức trên người của bất kỳ một vị nào cũng đủ để nghiền ép vị Phó Phủ chủ ngày đó.
- La Thiên, ngươi cũng đến Thánh Phủ cũng được một ít ngày rồi. Ngươi đã có ý định lựa chọn một vị đạo sư nào đó truyền đạo thụ nghiệp hay chưa?
Lâm Đạo sư không còn nghiêm túc như trước đây mà dùng vẻ mặt ôn hoà nói.
- Chọn đạo sư?
Trong lòng La Thiên bừng tỉnh, ánh mắt đảo qua ba vị đạo sư trước mắt.
Lâm Đạo sư, trung niên béo mập, mỹ nữ đạo sư mặc váy dài.
Ba vị đạo sư này đều là người phụ trách tân sinh khóa này.
Rất hiển nhiên, biểu hiện hôm nay của La Thiên đã làm cho ba vị đạo sư cảm thấy kinh diễm, đều muốn thu hắn làm học sinh.
- La Thiên, ngươi và ta đều có họ La, nếu như trở thành học sinh của ta, La mỗ sẽ dùng quyền hạn lớn nhất để bồi dưỡng ngươi.
Vị đạo sư trung niên béo mập kia cười nói.
- La mập mạp, chuyện này không tới phiên ngươi đâu.
Mỹ nữ đạo sư mặc váy dài hừ nhẹ một tiếng, bộ ngực sữa kiêu ngạo ưỡn lên, trong đôi mắt đẹp bắn ra vẻ mê hoặc nhìn về phía La Thiên.
- Ngay cả Nam Cung Ngọc cũng là học sinh của Tô Nguyệt ta. Nếu như ngươi trở thành học sinh của ta, về sau tiền đồ sẽ không nhỏ.
Tim của La Thiên lập tức đập thình thịch.
Một mặt, chọn mỹ nữ làm lão sư, chí ít cũng có cảnh đẹp nhìn thường xuyên.
Một mặt khác, Tô Nguyệt đạo sư này đã mơ hồ ám chỉ, ngay cả Nam Cung Ngọc cũng bái vào làm môn hạ của nàng, từ đó có thể thấy được nhân mạch và bối cảnh bất phàm của nàng.
- Lão phu Lâm Đông Phong, hai mươi năm qua, đây là lần thứ nhất chủ động thu học sinh.
Lâm Đạo sư mặc áo bào màu trắng cũng phát ra lời mời.
Nói một cách tương đối, hai vị đạo sư trước đó rất nhiệt tình, mà Lâm Đạo sư thì lại có vẻ cao ngạo.
- Chọn ai đây?
La Thiên có chút do dự.
Ba vị đạo sư, tất nhiên chỉ được lựa chọn một người. Nếu cự tuyệt hết, làm bọn họ mêch lòng, về sau sao hắn có thể lăn lộn trong Thánh Phủ được chứ?
Ở bên trong cảm ứng của La Thiên.
Khí tức của Lâm Đông Phong là người hùng hồn thâm sâu nhất.
Tô Nguyệt đạo sư và La mập mạp kia thì xấp xỉ như nhau.
La Thiên không cần suy nghĩ, lập tức loại bỏ La mập mạp trước tiên.
Sau đó, hắn chọn giữa hai người mỹ nữ đạo sư và Lâm Đạo sư.
Theo bản năng, La Thiên vận dụng thuật quan khí.
Trên đỉnh đầu của mỹ nữ đạo sư có một cây cột sáng, còn có hào quang nhàn nhạt vờn quanh.
Trên đỉnh đầu của Lâm Đông Phong có một cột sáng rất tráng kiện, ít nhất cũng phải gấp mười mỹ nữ đạo sư kia.
Thật là mạnh mẽ!
La Thiên có chút ngoài ý muốn.
Khi quan khí, cột sáng trên đỉnh đầu mỗi người đều đại biểu cho mệnh cách và tiền đồ của người đó.
Chỉ là, mặc dù cây cột trên đỉnh đầu của Lâm Đông Phong rất khổng lồ, nhưng từ giữa đi lên lại hoàn toàn bị một loại khí tức u ám quấn quanh.
Lại nghĩ lại.
Vị Lâm Đạo sư này lại là sư huynh của trưởng lão Thánh Phủ, La Thiên có thể lập tức đoán ra được, đối phương là một người có chuyện xưa .
- Duyên phận cho phép, cũng là vận mệnh đã định sẵn, ta lựa chọn Lâm Đạo sư.
La Thiên bỗng nhiên cười một tiếng, lập tức đưa ra lựa chọn trong lòng mình.
Hắn tu luyện Thiên Mệnh Tạo Hóa Quyết, hắn có một loại trực giác, quả thực giữa mình và Lâm Đạo sư có một phần duyên phận sư đồ.
Giờ khắc này, trong lòng ba vị đạo sư bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, thiếu niên ở trước mắt như là núi cao ở bên trong sương mù vậy, còn có một tia khí tức thần bí và cơ trí.
- Ha ha! Hay cho một câu duyên phận cho phép.
Vẻ mặt Lâm Đông Phong có chút khuây khoả.
Tô Nguyệt đạo sư và La mập mạp khẽ than nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn hai người rời đi.
- La Thiên này, mặc dù làm cho người ta đau đầu, không bớt lo, thế nhưng ánh mắt không kém. . .
La mập mạp lẩm bẩm.
- Đúng vậy a.
Ánh mắt Tô Nguyệt đạo sư có chút mê ly, dường như nhớ lại cái gì đó mà có chút cảm khái nói.
- Rất nhiều người đã quên, ba mươi năm trước Lâm lão là kỳ tài võ đạo chói mắt nhất trong Thương Vân quốc, thậm chí. . .