Trục Nhật Thánh phủ.
Trên đỉnh núi cao sương mù lượn lờ có một tòa phủ đệ u tĩnh rất khác biệt với những nơi khác.
- Đây là chỗ ở của đạo sư, rất rộng rãi.
La Thiên đi theo Lâm Đạo sư tới một mảnh đất trống giữa rừng núi.
Trên đất trống, Lâm Đông Phong để La Thiên thi triển vũ kỹ, gồm có vũ kỹ trụ cột, thân pháp, cùng với kiếm pháp.
- Kiến thức cơ bản không tệ, thân pháp miễn cưỡng không có gì trở ngại, nhưng kiếm pháp lại tương đối cứng nhắc, không có thành tựu gì cả.
Sắc mặt Lâm Đông Phong có chút nghiêm khắc nói, không hề nể tình một chút nào.
Dùng ánh mắt của hắn, có thể nhìn ra thân pháp và kiếm pháp của La Thiên bất phàm, có khả năng sau lưng còn có cao nhân khác truyền thụ, hoặc là có chỗ kỳ ngộ nào đó.
Đệ tử tiến vào Thánh Phủ, rất nhiều người đều có bối cảnh lớn, hoặc là đã có sư thừa.
Đối với chuyện này, các đạo sư cũng không quan tâm quá nhiều.
Giữa đạo sư và học viên cũng không phải là mối quan hệ có ý nghĩa sư đồ truyền thống, mà sẽ phai nhạt hơn rất nhiều.
- Lâm Đạo sư này, ánh mắt thật là sắc bén.
Trong lòng La Thiên thất kinh.
Hắn đã ngừng lại ở luyện thể cửu trọng hơn ba năm, đương nhiên kiến thức cơ bản phải vững chắc rồi.
Thân pháp đã được tu luyện một đoạn thời gian, còn có Du Thân bộ cấp viên mãn trước kia đặt nền tảng, thế nhưng ở trong mắt của đối phương lại chỉ có thể nói là tạm được.
Thiên Tinh kiếm pháp là thứ gần đây mới tu luyện, hỏa hầu không được tốt, còn chưa đủ mượt mà, ở trước mắt Lâm Đông Phong lại có vẻ khó coi.
Một lúc lâu sau.
Ở dưới sự chỉ điểm của Lâm Đông Phong, dù là bản thân tu hành, hay là vũ kỹ thì La Thiên đều có được lợi ích không nhỏ.
Nột ít chỗ không rõ trước đây cũng trở nên thông suốt rõ ràng.
- Được rồi, về sau cách mỗi mười ngày ngươi có thể tới nơi này một chuyến, mỗi lần một canh giờ.
Lâm Đông Phong khẽ gật đầu.
Nếu bỏ qua đẳng cấp võ mạch mà nói, kỳ thật thiên phú và ngộ tính mà La Thiên biểu hiện ra đã làm cho hắn rất là giật mình.
- Ngươi nên biết, Lâm Đông Phong ta thu đệ tử rất nghiêm khắc. Đối với mỗi một đệ tử, ta đều định ra mục tiêu cho họ.
Lâm Đông Phong lại nghiêm túc nói.
- Mời đạo sư nói.
La Thiên cũng không sợ hãi bất kỳ loại khiêu chiến nào.
- Làm đệ tử duy nhất trong hai mươi năm qua mà Lâm Đông Phong ta chủ động thu nhận, mục tiêu của ngươi sẽ cao hơn bình thường một chút.
- Đầu tiên, trong vòng nửa năm, ngươi phải trở thành học viên Hoàng kim, tiến vào ba mươi thứ hạng đầu trên Nhân bảng của Thương Vân quốc.
Lâm Đông Phong trầm giọng nói.
Vào ba mươi thứ hạng đầu trên Nhân bảng?
La Thiên có chút giật mình.
Trở thành học viên Hoàng kim vốn là mục tiêu của La Thiên, ít nhất cũng phải cần có chiến lực Khai mạch cửu trọng, xông qua tầng thứ sáu của Đấu Linh tháp thì mới được.
Mà ba mươi thứ hạng đầu trên Nhân bảng này thì độ khó lại càng lớn hơn nữa.
Nhân bảng tụ tập thiên tài tuyệt đỉnh dưới hai mươi tuổi của Thương Vân quốc, tổng cộng có một trăm người.
Trong một trăm thiên tài này có rất nhiều người xuất thân từ thế gia quyền quý, hoàng thất, đại tộc Võ đạo, trải rộng mười mấy quận trong Thương Vân quốc.
Nếu như chỉ vào Nhân bảng, không yêu cầu thứ bậc, học viên Hoàng kim bình thường đã là đệ tử trung tâm của Thánh Phủ, phần lớn đều có thể tiến vào Nhân bảng được.
Nhưng ba mươi thứ hạng đầu của Nhân bảng thì lại đặc biệt khó khăn!
Toàn bộ tân tú trong Thương Vân quốc có tới ngàn vạn, muốn đứng vào ba mươi thứ hạng đầu ở trên bảng, nói dễ vậy sao?
Không có chiến lực Khai mạch cửu trọng cao cấp trở lên thì rất khó có thể làm được điểm này.
Phải biết rằng, La Thiên không quá mười sáu tuổi, tu vi chỉ là Khai mạch ngũ trọng đỉnh phong, so với những thiên tài đỉnh cấp mười bảy mười tám tuổi, gần hai mươi tuổi kia, hắn có chênh lệch rất rõ ràng.
- Còn nữa! Trong một năm trở thành học viên Diệu Nhật, tiến vào ba thứ hạng đầu của Nhân bảng!
Thanh âm của Lâm Đông Phong lại tăng thêm.
Ba thứ hạng đầu trên Nhân bảng?
La Thiên hít vào một ngụm khí lạnh, bực này cùng với, muốn đứng ở Thương Vân quốc tất cả cùng thế hệ Võ giả đỉnh phong nhất.
Mục tiêu này, dù là đối với thiên tài Võ đạo bình thường cũng là mơ ước xa vời không thể chạm tới, ít nhất cần phải có chiến lực Linh Hải cảnh đặt nền tảng.
- Đạo sư, học viên Diệu Nhật này là sao?
La Thiên lên tiếng hỏi.
Ở bên trong Thánh Phủ.
Hắn chỉ nghe nói qua ba đẳng cấp đệ tử Thanh đồng, Bạch ngân, Hoàng kim.
Học viên Hoàng kim đã là học viên trung tâm của Thánh Phủ từ lâu.
- Học viên Diệu Nhật là đẳng cấp cao nhất Thánh Phủ, dùng tài nguyên lớn nhất để bồi dưỡng các học viên thiên kiêu, thậm chí còn được hoàng thất của Thương Vân quốc ban thưởng chức tước và tài nguyên.
Lâm Đông Phong khẽ mỉm cười nói.
- Có thể nói, chỉ cần trở thành học viên Nhật Diệu thì sẽ là rồng trong loài người, trở thành nhân vật cấp cao của Thương Vân quốc, thành tựu tương lai trở nên vô hạn.
Rồng trong loài người, nhân vật cấp cao?
Trong lòng La Thiên nhiệt huyết dâng trào, có chút mơ mộng.
Thân là một Võ giả bình dân, bản thân La Thiên được xem như là người ở tầng chót nhất trong thế giới Võ đạo.
Ba năm trước đây.
Phụ thân tìm kiếm phương pháp Khai mạch mà một đi không quay lại.
Trước đó không lâu.
Người La Thiên ái mộ trong lòng là Ninh Tuyết Dao, vị thiếu nữ tuyệt mỹ thanh mai trúc mã, bởi vì tị nạn, không muốn làm liên lụy tới hắn cho nên cũng đã đi không từ giã.
Tất cả mọi chuyện đều là bởi vì bản thân hắn hèn mọn và nhỏ yếu.
Nếu như hắn có thể trở thành rồng trong loài người, trở thành cường giả chân chính, đại nhân vật, như vậy có thể bảo vệ người thân, bảo vệ nữ nhân mà hắn yêu mến.
- Đạo sư! Nhất định ta sẽ trở thành học viên Diệu Nhật.
La Thiên nắm chặt hai nắm tay, trong lòng dâng lên ý chí chiến đấu và quyết tâm mạnh mẽ.
- Muốn trở thành học viên Diệu Nhật không đơn giản như vậy đâu.
Lâm Đông Phong khẽ lắc đầu.
- Muốn trở thành học viên Diệu Nhật, ít nhất phải xông qua tầng tám của Đấu Linh tháp, có được chiến lực của Linh Hải cảnh, thậm chí còn phải tấn chức lên Linh Hải cảnh. Đây chỉ là yếu tố thứ nhất.
- Thứ hai, bởi vì tài nguyên của Thánh Phủ có hạn, cho nên hàng năm nhiều nhất chỉ phê chuẩn cho một người trở thành học viên Diệu Nhật mà thôi.
Nghe xong những điểm này, La Thiên giật mình không thôi.
Điều kiện và yêu cầu để trở thành học viên Diệu Nhật thật sự quá hà khắc!
Thực lực chỉ là một mặt.
Quan trọng hơn là, muốn bồi dưỡng học viên Diệu Nhật sẽ phải tiêu hao tài nguyên khổng lồ, thậm chí còn cần Thánh Phủ và hoàng thất liên thủ với nhau.
Danh ngạch như vậy, hàng năm Trục Nhật Thánh phủ chỉ có một mà thôi.
- Thường ngày, học viên có thể xông qua tầng thứ tám của Đấu Linh tháp, hai ba năm mới xuất hiện một người trong Thánh Phủ, dù sao hạn mức tuổi cao nhất của học viên là hai mươi tuổi.
Lâm Đông Phong bổ sung thêm một câu.
- Nhưng thế hệ các ngươi, thiên tài xuất hiện lớp lớp, không thiếu người có võ mạch Địa giai, cạnh tranh càng lớn hơn so với thế hệ trước.
- Ta có lòng tin.
Trong giọng nói của La Thiên để lộ ra sự tự tin rất mạnh mẽ.
- Rất tốt, rất có phong phạm của ta trước kia.
Lâm Đông Phong hài lòng gật đầu.
Với tư cách là một Võ giả, nếu không có tín niệm và quyết tâm mạnh mẽ thì sẽ rất khó trở thành cường giả chân chính.
- Đạo sư, trước kia ngươi đã là học viên Diệu Nhật rồi sao?
La Thiên tò mò hỏi.
- Mười sáu tuổi ta đã trở thành học viên Diệu Nhật.
Lâm Đông Phong bình tĩnh nói.
Mười sáu tuổi đã là học viên Diệu Nhật?
La Thiên không khỏi líu lưỡi, trong lòng rất là rung động.
Nói cách khác, khi Lâm Đông Phong bằng tuổi so với La Thiên hiện tại, hoặc là hơi lớn hơn một chút thì đã trở thành học viên Diệu Nhật, có được chiến lực ngang với Linh Hải cảnh.
Đương nhiên, La Thiên dậm chân ở Luyện thể cảnh hơn ba năm, làm chậm trễ thời gian, so sánh như thế sẽ không công bằng.
Mặc dù như thế, thế nhưng tư chất trước kia của Lâm Đông Phong cũng quá là kinh khủng.
- Vậy thì thành tựu của Lâm Đạo sư không nên bị hạn chế như vậy mới đúng chứ?
Trong lòng La Thiên có chút nghi hoặc.
Hắn vô thức lại vận hành thuật quan khí.
Trên đỉnh đầu của Lâm Đông Phong có một cây cột tráng kiện xông thẳng lên trời, mệnh cách vốn là một mảnh bằng phẳng, thành tựu cực cao, hơn xa không như bây giờ.
Chỉ là, nửa khúc trên của cây cột kia lại bị một mảnh khí tức u ám quấn quanh, không thể nào đạt đến thành tựu chính thức của mệnh cách.
- Đạo sư, không phải đạo sư bị bệnh gì đó chứ? Đệ tử hiểu sơ một chút y thuật, có thể xem giúp đạo sư.
La Thiên có ý tốt nói.
Tình huống của Lâm Đông Phong làm cho hắn nghĩ đến Vân Tú quận chúa.
- Bệnh sao?
Lâm Đông Phong khẽ giật mình, chợt nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt lập tức trở nên tối tăm phiền muộn.
- Tà môn ma đạo! Nói năng bậy bạ! Lão phu thân thể cường tráng, vài chục năm qua chưa từng có bệnh.
Lâm Đông Phong tức giận quát lớn.
La Thiên lập tức cảm nhận được một cỗ áp bách nặng nề như núi, như vừa mới chạm phải nghịch lân của đối phương vậy.
- Quả thực là không tôn trọng sư trưởng, cút ra ngoài!
Vẻ mặt Lâm Đông Phong rất kém, tức giận quát lớn.
Bỗng nhiên hắn nhớ tới ba mươi năm trước, bởi vì lần kinh nghiệm thê thảm đau đớn kia đã làm cho căn cơ của hắn bị hao tổn, tu vi tổn hao đi nhiều, khó tiến thêm một bước được nữa.
Chuyện này luôn là vết sẹo ở chỗ sâu trong lòng hắn.
Coi như là đạo sư của Thánh Phủ thì cũng không dám hắn nhắc tới chuyện này ở trước mặt.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
La Thiên phiền muộn đi ra ngoài.
Đúng lúc này, trong phủ đệ lại truyền ra âm thanh của Lâm Đông Phong, có vẻ bình tĩnh hơn chút, hắn nói:
- Lần này ngươi đã lập công trên hội giao lưu, vì thế ta đã xin một nghìn điểm cống hiến giúp ngươi.
Một nghìn điểm cống hiến?
La Thiên đại hỉ, một trăm điểm cống hiến có thể tu luyện một ngày ở trong Linh trì. Điểm cống hiến còn có thể đổi được vũ kỹ, bao gồm cả một ít đan dược khí cụ nữa, cho nên rất là trân quý.
Trước đây, hội giao lưu giữa các tân sinh đều không có ban thưởng rõ ràng, dù sao hội giao lưu chỉ giới hạn ở trong vòng tân sinh, cấp độ không cao.
Lần này, bởi vì tình huống đặc thù, lại thêm Lâm Đông Phong tranh thủ cho nên mới có thể có được thu hoạch như thế.
Có một nghìn điểm cống hiến này, trong thời gian ngắn La Thiên muốn tấn chức lên Khai Mạch lục trọng cũng thừa sức.