Chương 747: Tư Cách
Lữ Hồng Y khóe mép cười lạnh, nàng ta mỉa mai nhìn nam tử lông vàng và nữ tử ngân bào: “Các ngươi muốn ta nói thế đúng không?!”
Tách!
Lữ Hồng Y búng tay.
“Động thủ!”
“Lên!”
Vài tên thủ hạ bên cạnh lập tức tấn công đội ngũ Hải Ma Cung và đoàn đạo phỉ Bách Thú.
Trong phút chốc, tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Đánh lén bất ngờ khiến mấy người Hải Ma Cung và đoàn đạo phỉ Bách Thú bị thương nặng.
Cùng lúc đó, vài tên thủ hạ mai phục bên ngoài cung điện vọt ra, lấp kín vòng vây!
“Lữ cô nương, ngươi!”
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến nam tử lông vàng chấn động!
Viu!
Lữ Hồng Y đột nhiên ra tay, một đạo chưởng quang đỏ thẫm kéo theo dải hồng quang lao tới!
Nam tử lông vàng hoàn toàn không phòng bị nên không kịp lui lại hay phản kích, chỉ có thể thúc giục chân nguyên ngưng tụ ra chân nguyên tráo.
Ầm!
Bùm!
Chưởng quang đánh lên chân nguyên tráo, chân nguyên tráo lập tức nứt ra rồi vỡ tan.
Chưởng quang đánh trúng ngực nam tử lông vàng, gã ngã xuống góc cung điện, sắc mặt tái nhợt, phun mấy ngụm máu tươi.
Trước đó gã đã bị Tam Sắc Điểu đánh lén trọng thương.
Hiện giờ lại bị Lữ Hồng Y đánh lén, thương thế càng thêm nặng, chiến lực vô cùng suy yếu.
Bá!
Nữ tử ngân bào vung kiếm, sau đó nàng ta hóa thành một đạo ngân quang chạy ra khỏi cung điện.
“Chạy đi đâu?!”
Tử Tinh Trường Tiên bên hông Lữ Hồng Y linh hoạt như trường xà nhanh chóng vươn ra ngoài, tiên ảnh tỏa ra tử quang nồng đậm.
Đinh!
Chiêu kiếm của nữ tử ngân bào bị tiên ảnh đập trúng, rơi vào thế yếu.
Công kích của Tử Tinh Trường Tiên có thể ảnh hưởng đến linh hồn.
Tinh thần ý thức của nữ tử ngân bào như bị nhốt trong cơn bão, toàn thân cảm thấy lạnh băng đau đớn, dường như toàn bộ thiên địa trong tầm mắt đều đang lay động.
Ầm!
Sau ba chiêu, nữ tử ngân bào bị Lữ Hồng Y quất trúng, ngã xuống mặt đất.
“Tiến vào đây thăm dò tầm bảo chỉ là mục tiêu phụ! Còn mục đích chính của ta chính là thu cả hai đội ngũ các ngươi vào thế lực của mình!”
Lữ Hồng Y lộ ra gương mặt thật.
Đây mới là mục đích thật sự của nàng ta, trước đó nàng ta giả vờ ôn hòa hiểu lý lẽ chỉ là để hai đội ngũ kia thả lỏng cảnh giác.
Giải quyết hai đội ngũ này vừa có thể giảm bớt đối thủ cạnh tranh vừa tăng cường thế lực bản thân!
“Thần phục ta, hoặc là chết!”
Lữ Hồng Y khí phách lãnh ngạo tuyên bố!
Thủ lĩnh hai đội ngũ đã thua, đây là đả kích lớn đối với đám đội viên.
Hơn nữa, một vài thủ hạ của nam tử lông vàng được mời chào bằng thủ đoạn bạo lực, không hề có lòng trung thành gì đáng nói.
“Ta đầu hàng!”
“Đừng giết ta!”
Có người ném binh khí xuống, có người giơ tay lên.
Chỉ còn lại vài người phản kháng ít ỏi, cuối cùng bọn họ đều dừng tay, khuất phục Lữ Hồng Y.
“Nuốt Ký Tâm Đoạn Trường Cổ thì có thể giữ mạng, không thì chết đi!”
Lữ Hồng Y lấy ra một cái bình ngọc trông có vẻ bên trong không có gì cả, nhưng nếu dùng linh thức thì có thể cảm nhận được rằng bên trong có rất nhiều cổ trùng trong suốt tí hon.
“Đáng chết, lão tử nhìn nhầm rồi, ngươi là nữ nhân tâm địa rắn rết.”
Nam tử lông vàng căm giận.
Nếu từ đầu gã đã cảnh giác Lữ Hồng Y thì tuyệt đối không gặp phải kết cục này.
Nam tử lông vàng không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn nuốt một con Ký Tâm Đoạn Trường Cổ.
Nữ tử ngân bào Hải Ma Cung là kẻ tâm cao khí ngạo, không muốn phục tùng đạo phỉ, nàng ta nhân cơ hội chạy trốn lúc Lữ Hồng Y hạ cổ cho nam tử lông vàng!
“Chỉ có người chết mới có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta!”
Lữ Hồng Y đuổi theo!
Nam tử lông vàng thấy Lữ Hồng Y rời đi thì ánh mắt dao động.
“Chư vị, chỉ cần các ngươi thả ta thì tại hạ chắc chắn sẽ dùng lễ lớn để cảm tạ!”
Nam tử lông vàng thấp giọng nói.
Thủ hạ của Lữ Hồng Y hầu như đều là người bị bắt lại rồi dùng thủ đoạn ác độc để khống chế, không có kẻ nào thật sự trung tâm với nàng ta.
Nam tử lông vàng nhắm vào điều này, cho rằng mình có cơ hội chạy thoát!
Chỉ cần có thể thoát khỏi đây, giữ khoảng cách nhất định với Lữ Hồng Y thì đối phương sẽ khó có thể lợi dụng Ký Tâm Đoạn Trường Cổ để uy hiếp đến mạng sống của gã.
Nam tử lông vàng có thủ đoạn để hóa giải loại cổ trùng này, chỉ là cần có thời gian.
“Kim Mao huynh ngoan ngoãn thần phục đi, đừng giở thủ đoạn, nếu không ta sẽ mời ngươi nghe một khúc đấy!”
La Thiên nhếch mép.
“Nghe khúc?”
Nam tử lông vàng không hiểu ý hắn, nhưng đám thủ hạ của Lữ Hồng Y thì lập tức lộ vẻ sợ hãi, nhanh chóng lắc đầu.
“Quạ đen, lên đi.”
La Thiên vẫy tay.
Quạ đen bay quanh trên đỉnh đầu nam tử lông vàng, dù thanh âm nó đang nghẹn ngào nhưng vẫn hưng phấn hát lên: “Cạc cạc cạc, ngươi đừng... Mê luyến ca, ca chỉ là... truyền thuyết...”
Thanh âm nghẹn ngào càng khó nghe hơn mọi khi.
Nam tử lông vàng cảm thấy da đầu tê dại, bực bội khó chịu, khí huyết hỗn loạn, nhưng sâu trong nội tâm gã lại sinh lòng sùng kính cúng bái với quạ đen, muốn nghe nhiều thêm.
Sự mâu thuẫn giữa thân thể và tâm linh dày vò gã, khiến gã thống khổ không nguôi, hận không thể rút kiếm tự vẫn.
Chốc lát sau, Lữ Hồng Y trở lại, tay cầm đầu của nữ tử ngân bào.
“Lữ lão đại, Lữ thuyền trưởng, cứu ta!”
Nam tử lông vàng đang dùng tư thái cung kính để nghe quạ đen hát, khuôn mặt thê thảm cầu xin Lữ Hồng Y.
Đám người thấy nam tử lông vàng thê thảm như vậy thì khiếp sợ hãi hùng, nhanh chóng chủ động nuốt xuống Ký Tâm Đoạn Trường Cổ.
Lữ Hồng Y thấy vậy thì càng thêm coi trọng quạ đen.
“Hay là sau này ngươi cứ đi theo ta đi?”
Lữ Hồng Y tươi cười đề nghị.
“Ngươi phải đi theo bản thần mới đúng, tuy rằng ngươi chẳng đẹp đẽ gì nhưng chỉ cần phụng dưỡng ta thật tốt thì cũng có tư cách làm thị thiếp của ta.”
Lữ Hồng Y nhăn nhó, ngẫm lại rồi bỏ qua vấn đề này.