Chương 749: Tịnh Nguyệt Liên
Ong ong!
Thiên Diệp Du Long Thảo trông như giao long phiêu phù giữa không trung, tản ra lam quang nhàn nhạt.
La Thiên hái xuống mấy cái lá rồi nuốt vào bụng.
Một cỗ dược lực bùng nổ trong cơ thể, nó như cơn sóng lan tràn bừa bãi, cảm giác đau nhức như toàn thân bị xé rách xuất hiện.
La Thiên nhận thấy gân mạch, cốt cách, huyết nhục bản thân đều đang hấp thu dược hiệu của Thiên Diệp Du Long Thảo, chậm rãi lột xác.
Grào!
U Long Thần Mạch truyền ra tiếng rồng ngâm, hấp thu từng sợi lam quang trong dược lực.
Quả nhiên Thiên Diệp Du Long Thảo có thể bồi bổ Võ Mạch.
Phẩm chất và niên đại của cây Thiên Diệp Du Long Thảo này rất tốt, bởi vậy dược hiệu của nó cũng rất mãnh liệt.
Sau nửa canh giờ, dược hiệu yếu bớt, La Thiên lại hái xuống vài miếng lá cây rồi ăn vào.
Cảm giác đau nhức lại xuất hiện.
La Thiên thúc giục Thiên Lô Bảo Thể tăng cường thể trạng, tăng mạnh việc hấp thu dược lực.
Hắn có thể cảm nhận được cỗ dược lực tinh thuần nồng đậm kia đang dung nhập từng tấc trong thân thể hắn, gân mạch, xương cốt và máu tươi đều toả ra lam quang sáng ngời!
3 ngày trôi qua, một gốc Thiên Diệp Du Long Thảo đã bị La Thiên dùng hết một nửa số lá cây.
Ong!
Thân thể màu bạc tựa thủy tinh của La Thiên tỏa ra ánh sáng lóng lánh, toàn thân như hóa thành một khối thủy tinh hoàn mỹ vô khuyết!
Rắc! Rắc!
Hắn cử động, tiếng xương cốt vang lên răng rắc, huyết nhục tản ra cảm giác áp bách vô cùng trầm trọng.
“Thiên Lô Bảo Thể tầng thứ năm viên mãn!”
La Thiên vui mừng.
Nhờ dược lực của Thiên Diệp Du Long Thảo, trong mấy ngày ngắn ngủi, công pháp luyện thể của hắn đã thuận lợi đột phá, tiến bộ rất lớn.
Ngoài ra, La Thiên cảm thấy thần mạch tàn khuyết của mình được bù đắp không ít nhờ dược lực của nửa cây Thiên Diệp Du Long Thảo, hình như hắn còn chạm đến bình cảnh nào đó nên mới khiến dược hiệu yếu bớt, tình huống cụ thể ra sao thì La Thiên không rõ lắm.
Không gian trong phòng quá hẹp, La Thiên không tiện thử nghiệm.
Hắn thu hồi Thiên Diệp Du Long Thảo, tạm dừng tu luyện.
Lúc này, hắn lấy ra bầu rượu gỗ.
“Uống một ngụm nhỏ, nguyên trì tự tu luyện một ngày!”
Đây là kết luận sau khi La Thiên thử nghiệm.
Hắn quan sát bầu rượu gỗ, phát hiện lượng nước bên trong nhiều thêm một chút!
“Tự khôi phục ư?”
La Thiên cảm thấy ngạc nhiên.
Đây là thứ tốt, mỗi ngày uống một ngụm nhỏ là có thể tự tu luyện, hơn nữa dung dịch trong đó còn có thể tự đầy lại.
Hiệu quả không nhiều nhưng tích lũy tháng ngày thì cũng rất khả quan.
“La Thiên!”
Ngoài cửa vang lên giọng của Hổ Dược Phong.
“Kim Mao tiểu đệ, phải gọi là đội trưởng.”
La Thiên quát.
“... Đội trưởng!”
Hổ Dược Phong cắn răng nói.
“Chuyện gì?”
La Thiên mở cửa đi ra.
“Phía trước có một hồ nước lớn, quanh đó tụ tập không ít võ giả, có lẽ ở đó có bí mật hoặc bảo vật nào đó!”
Nam tử lông vàng báo cáo.
“Đi xem đi!”
La Thiên gật đầu.
Hiện tại, nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là điều tra manh mối hoặc tình báo liên quan đến bảo tàng Đạo Vương, nhưng không có nghĩa là bọn họ phải bỏ qua kỳ ngộ khác.
Đối với bảo tàng chân chính của Đạo Vương, suy nghĩ của La Thiên là tùy duyên, có lẽ sẽ chẳng có ai lấy được bảo tàng, cơ duyên sẽ đến vào lần khác.
Hắn đi lên boong tàu, nhìn phương xa.
Quanh hồ nước lớn, linh khí thiên địa nồng đậm như mây khói bao phủ bốn phía.
La Thiên nhìn thấy trong hồ tràn đầy hoa sen và lá sen, đám người cạnh hồ đang hỗn chiến, một phe là võ giả ngoại giới tiến vào nơi đây, phe còn lại là yêu thú cường đại sinh tồn trong hồ - Ám Lân Song Đầu Mãng!
“La... Đội trưởng, chúng ta cũng tham gia chứ.”
Nam tử lông vàng nóng lòng muốn thử.
“Không vội.”
La Thiên bình tĩnh ngăn lại.
Gã lộ vẻ khinh thường.
La Thiên quá hèn nhát, không có Lữ Hồng Y, đến trận chiến thế kia mà hắn cũng không dám tham dự.
La Thiên nhìn chăm chú vào trung tâm hồ, khi khoảng cách dần rút ngắn, cuối cùng hắn cũng thấy rõ bảo vật bên trong.
Đó là một đóa sen trắng, mỗi cánh hoa đều như trăng non nở rộ.
“Tịnh Nguyệt Liên!”
La Thiên chấn động.
Đây là linh tài bốn sao đối ứng với Thiên Trì cảnh.
Linh tài này có thể gột rửa tâm thần ý thức, loại trừ tạp niệm dơ bẩn.
Tịnh Nguyệt Liên còn có thể trưởng thành trở thành linh tài năm sao, Tịnh Nguyệt Thánh Liên. Sau khi dùng sẽ tạo thành một tầng phòng ngự vô hình bên ngoài linh hồn, ngăn cản công kích nhắm đến linh hồn.
Tịnh Nguyệt Thánh Liên là bảo vật trong truyền thuyết, còn giá trị của Tịnh Nguyệt Liên kia cũng đủ quý giá để khiến đám võ giả Thiên cấp đỏ mắt.
La Thiên tiếp tục quan sát tình huống hồ nước.
Tổng cộng có sáu con Ám Lân Song Đầu Mãng, trong đó Mãng Vương đạt tới Thiên cấp!
Võ giả đang chiến đấu thuộc hai đội ngũ lớn là đoàn đạo phỉ Thiên Ca cùng với Thái Nguyên Tông, ngoài ra còn vài tên võ giả rải rác khác.
Kẻ dẫn đầu đội ngũ Thái Nguyên Tông là đệ tử chân truyền xếp hạng thứ năm Hạ Uyên, tu vi nửa bước Thiên Trì cảnh.
Thủ lĩnh của đoàn đạo phỉ Thiên Ca là một nam tử tuấn nhã cũng có thực lực nửa bước Thiên Trì cảnh, y cầm một cây trường tiêu bạch ngọc trong tay.
Hai người bọn họ liên thủ cùng với một tu giả nửa bước Thiên Trì cảnh khác chống lại Mãng Vương.
Đám võ giả còn lại giao phong với đám Ám Lân Song Đầu Mãng!
Quanh hồ nước vô cùng hỗn loạn.
La Thiên nhận ra hai người quen là Hà Vũ Không và Nguyệt Lâm Phỉ, bọn họ cũng đang chém giết với Ám Lân Song Đầu Mãng.
“Đội trưởng, bây giờ chúng ta ra tay thì cũng sẽ được phân chia chiến lợi phẩm!” Hổ Dược Phong nói.
“Đừng vội, Ám Lân Song Đầu Mãng đủ sức chiến thêm một lúc nữa.”
La Thiên quan sát rồi kết luận.
“Đội trưởng, ngươi thấy đồng môn nên không muốn động thủ ư?!”
Hổ Dược Phong cười lạnh.
Gã sẽ giám sát La Thiên, nếu La Thiên thoát khỏi đội ngũ của Lữ Hồng Y thì gã sẽ báo cho nàng ta.
“Lắm mồm như vậy là muốn nghe hát đúng không?”
La Thiên bực bội quát.
Nam tử lông vàng cười hắc hắc, cảm thấy La Thiên chột dạ, gã không nói thêm gì nữa.