Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 777 - Chương 777: Được Ôm Người Thương...

Chương 777: Được Ôm Người Thương... Chương 777: Được Ôm Người Thương...

Chương 777: Được Ôm Người Thương...

“Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng! Lão tử không muốn so đo với ngươi mà thôi, ngươi cho rằng ta sợ ngươi chắc?”

Nam tử hắc giáp nổi giận.

La Thiên không nhiều lời vô nghĩa với gã mà là dùng hành động thực tế để chứng minh tất cả!

Hắn đuổi theo nam tử hắc giáp, truy sát không bỏ.

Dù có thiên tài Hải Ma Cung khác chi viện, thậm chí là vây công La Thiên nhưng La Thiên có Ngự Phong Quyết viên mãn, còn được đôi giày và Thiên Bạc Vũ Y tăng phúc, thân pháp vô cùng linh hoạt tránh né.

Ngoài ra, Thiên Lô Bảo Thể tầng thứ năm gần viên mãn và Thiên Bạc Vũ Y giúp khả năng phòng ngự của hắn cực kỳ mạnh.

La Thiên đã nổi sát ý, càng đánh càng mạnh mẽ, khiến đám đệ tử Hải Ma Cung vô cùng kinh hãi.

Lúc này, đám người nữ tử bạch y và Tề Vân Thiên cũng đến chi viện.

Phe Hải Ma Cung khí thế giảm mạnh, bị mọi người áp chế.

“Trảm!”

La Thiên một chiêu chém đầu một người, vừa tinh chuẩn vừa nhanh chóng.

Sau đó, trừ nam tử hắc giáp ra thì những đệ tử Hải Ma Cung còn lại đều đã chết dưới kiếm của La Thiên.

Nam tử hắc giáp kiệt lực bỏ chạy.

La Thiên đuổi theo, đám người Tề Vân Thiên đuổi không kịp chỉ đành từ bỏ.

Nhưng không đến mười tức sau La Thiên đã trở về, trong tay có thêm một không gian trữ vật.

“Cạc cạc cạc, sao trong không gian trữ vật này không có Tam Nguyên Quả?”

Quạ đen kêu to.

Hóa ra vừa rồi nó đã đi nhặt không gian trữ vật của nam tử lục bào.

“Có lẽ hắn dùng rồi.”

La Thiên trấn định trả lời.

Hắn chắc chắn sẽ không thừa nhận chuyện này, cứ để nam tử lục bào đã chết gánh tội đi.

“Đa tạ các hạ cứu giúp!”

Thanh y kiếm khách tiến lên ôm quyền bái tạ dù y biết người La Thiên muốn cứu là Tề Vân Thiên và nữ tử bạch y, còn y chỉ là nhân tiện cứu giúp.

Nhưng kiếm đạo kỳ tài như thế khiến y vô cùng khâm phục, có ý muốn kết giao.

“La Thiên, sao ngươi không... Ngươi còn sống ư?”

Tề Vân Thiên kinh ngạc hỏi.

Vũ Dao chậm rãi đi tới trước mặt La Thiên, trong đôi mắt nổi lên gợn sóng, cảm xúc phức tạp khó có thể miêu tả.

La Thiên cũng nhìn nàng.

Không ngờ sau khi bà lão tóc bạc cưỡng chế mang Ninh Tuyết Dao rời khỏi Đông Thần đại lục, La Thiên lại được gặp lại nàng trong chuyến hành trình đến không gian Đạo Vương lần này.

May mà lúc trước La Thiên cố gắng lấy được danh ngạch tới bảo địa của Đạo Vương, nếu không chắc chắn hắn sẽ hối hận.

Tề Vân Thiên và thanh y kiếm khách nhìn hai người kia thâm tình đối diện, cảm thấy chính mình như một ngọn nến chói mắt, vô cùng xấu hổ lui ra phía sau vài bước.

“Cái này… Tề huynh, chúng ta tiếp tục chia tài liệu đi.”

“Đi thôi!”

Hai người thức thời rời đi, không muốn quấy nhiễu đôi chim cu kia.

“Tuyết Dao...”

La Thiên nhẹ giọng mở miệng.

Người kia nhào vào lòng hắn.

La Thiên sửng sốt, trái tim đập thình thịch, đầu óc mờ mịt.

Hắn từng vô số lần ảo tưởng cảnh tượng được ôm người thương vào trong lòng.

Giờ phút này, ảo giác bỗng nhiên trở thành hiện thực khiến hắn không biết phải làm sao.

La Thiên cứng đờ người, hai tay giơ lên giữa không trung... Cuối cùng đặt trên lưng Ninh Tuyết Dao.

Còn chưa hưởng thụ được bao lâu, Ninh Tuyết Dao đã chủ động thoát ra, ánh mắt nàng hàm chứa nhu tình, có chút né tránh.

“Ta cứ tưởng rằng ngươi đã chết.”

Ninh Tuyết Dao nhẹ giọng nói.

“Về sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, biết không?”

Ninh Tuyết Dao bĩu môi nhỏ giọng nói.

La Thiên bật cười, khẽ gật đầu.

Tình cảnh lúc này khiến hắn hoài niệm quãng thời gian sớm chiều làm bạn cùng Ninh Tuyết Dao ở Thanh Xương Thành, được nàng dốc lòng chăm sóc, bị nàng thuyết giáo dặn dò.

“Tuyết Dao, sao ngươi lại ở đây?”

La Thiên hỏi.

...

Tề Vân Thiên và đám người thanh y kiếm khách thu hoạch xong tài liệu, nhìn hai người bên vách núi nơi xa vẫn còn đang tình chàng ý thiếp.

Bốn người lộ vẻ bất đắc dĩ, cuối cùng quyết định tách ra hành động. Bọn họ muốn sưu tầm thêm bảo bối trong hai ngày cuối cùng.

“Các ngươi đợi đã, mang bản thần theo với!” Quạ đen cạc cạc kêu to, vỗ cánh rời đi.

Giờ phút này Đạo Vương đảo không hề bình tĩnh.

Đám người chạy thoát khỏi cung điện Đạo Vương dưới đáy biển quyết tâm triệu tập nhân thủ, chiến một trận với Lữ Hồng Y trong ngày cuối cùng để tranh đoạt bảo tàng.

Nhưng cuối cùng bọn họ phát hiện Lữ Hồng Y đã rời khỏi Đạo Vương đảo, vậy nên tất cả chỉ đành từ bỏ.

Trong ngày cuối cùng, mọi người cũng lần lượt rời khỏi Đạo Vương đảo.

...

Bên cạnh hải đảo, La Thiên kể lại chuyện mình rời khỏi Đông Thần đại lục, những chuyện xảy ra ở Thiên Sơn giới, Thái Nguyên Tông và trong cung điện dưới đáy biển cho Ninh Tuyết Dao nghe.

“Ngươi lừa tất cả mọi người, ngươi thật xấu xa.”

Ninh Tuyết Dao che miệng cười nói.

Mọi người cho rằng La Thiên cúc cung tận tụy vì Thái Nguyên Tông, làm gương cho mọi người, cuối cùng chết trong tay Lữ Hồng Y, ai ngờ ngay từ ban đầu La Thiên đã liên thủ với nàng ta để chiếm đoạt bảo tàng Đạo Vương.

Tiếp đó La Thiên mở không gian trữ vật ra cho Ninh Tuyết Dao chọn lựa.

Ninh Tuyết Dao thiên tư phi phàm, còn có được truyền thừa của Bích Thanh Võ Tôn, căn cơ vững chắc, tu vi tiến triển nhanh chóng.

Nếu có đủ tài nguyên thì nàng có thể tiến bộ nhanh hơn.

Dù sao cũng phải giao một phần cho tông môn, vậy nên La Thiên không hề keo kiệt, bảo Ninh Tuyết Dao đừng khách khí mà chọn nhiều một chút.

Ninh Tuyết Dao kinh ngạc cảm thán vì lượng tài phú mà La Thiên đang có, sau đó không khách khí nghiêm túc chọn lựa.

“Nơi đây sắp đóng lại rồi.”

La Thiên lấy Liên Không Châu ra, bên trong lóe lên quang mang màu bạc.

“Có thể nán lại chốc lát nữa.” Ninh Tuyết Dao cúi đầu nhẹ giọng nói.

Mãi đến thời khắc cuối cùng, quang mang trong Liên Không Châu lấp lóe dồn dập, La Thiên mới bóp nát nó, cùng Ninh Tuyết Dao rời khỏi Đạo Vương bí cảnh.

- - -

Truyện cùng dịch giả, mong được các huynh đệ, tỷ muội ủng hộ: Vô Thượng Sát Thần (Dịch) - Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn <3

Bình Luận (0)
Comment