Chương 778: Số Mệnh
Trong hư không ngoại giới tăm tối, một quang đoàn màu lam được không gian loạn lưu bao quanh, khi thì bành trướng khi thì co rút, tản ra khí tức nguy hiểm.
Thái Nguyên Tông, Hải Ma Cung và năm đoàn đạo phỉ truyền kỳ đều lui về phía sau một khoảng, lẳng lặng chờ đợi.
Bá!
Một đạo quang mang màu bạc bắn ra từ trong quang đoàn, bên trong có một thân ảnh, đó là đệ tử Hải Ma Cung.
“Ra rồi!”
Đám cao tầng Hải Ma Cung chấn động.
Tên đệ tử kia nhanh chóng trở về trận doanh Hải Ma Cung, ngay sau đó đã bị các bị cao tầng tra hỏi.
Sau đó, từng đạo thân ảnh truyền tống ra từ bảo địa của Đạo Vương.
Cao tầng các thế lực lớn đều có tâm tình ngưng trọng.
Bảo tàng Đạo Vương nguy cơ tứ phía, chắc chắn sẽ tổn thất một vài thiên tài tinh anh.
Ngoài ra, bảo tàng Đạo Vương đã rơi vào tay ai?
“Lữ Hồng Y!”
“Là nàng ư?”
“Đoàn đạo phỉ Tử Linh!”
Tin tức lập tức truyền ra.
Khi các thế lực nhìn về phía đoàn đạo phỉ Tử Linh thì phát hiện ra bọn họ đã mất dạng!
Hóa ra khi thiên tài các thế lực lớn truyền tống ra, đoàn đạo phỉ Tử Linh đã lặng lẽ trốn đi, bọn họ thật sự rất giảo hoạt.
“Đoàn đạo phỉ Tử Linh đã chạy thoát!”
“Đáng chết, Lữ Hồng Y là hậu nhân của Đạo Vương, bảo tàng Đạo Vương bị nàng kế thừa rồi!”
Phe tức giận nhất chắc là Thái Nguyên Tông và Hải Ma Cung!
Đạo Vương bí cảnh vốn bị bọn họ khống chế. Ai ngờ vào ngày nó mở ra, năm đoàn đạo tặc bỗng nhiên đánh tới, mạnh mẽ cướp đi một ít danh ngạch!
Cuối cùng bảo tàng Đạo Vương quý trọng nhất còn bị đạo phỉ cướp đi!
4 đoàn đạo phỉ truyền kỳ còn lại đều thất vọng, đố kỵ với kết quả này nhưng sau đó nhanh chóng nguôi ngoai, dù sao như thế cũng tốt hơn là bị hai đại tông môn lấy được.
“Haizz, đó là số mệnh rồi!”
Đại trưởng lão Thái Nguyên Tông cảm thán.
Các đệ tử Thái Nguyên Tông trở về, gần như một nửa số người không trở về.
Không gian Đạo Vương vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là ba khảo nghiệm trong Đạo Vương bảo điện và cửa ải Băng Giao Long cuối cùng, nơi đó có tỉ lệ tử vong cực cao.
Sắc mặt cao tầng tông môn càng ngày càng khó coi.
Không lấy được bảo tàng Đạo Vương thì thôi, thiên tài còn tổn thất nghiêm trọng như thế, thậm chí có bốn gã đệ tử chân truyền đã ngã xuống trong đó!
Đương nhiên tình huống của Hải Ma Cung và Võ Thị Linh Điện cùng với đoàn đạo phỉ cũng không tốt hơn.
Bên phe Võ Thị Linh Điện, bà lão tóc bạc đứng lặng lẽ, đôi tay bà nhẹ nhàng run run, ánh mắt nhìn chằm chằm quang động không dám rời đi.
“Tuyết Dao, ngươi đừng xảy ra chuyện gì...”
...
Trên thuyền Thái Nguyên Tông.
“Bạch Anh, nói đi, lần này Lữ Hồng Y lấy được bảo tàng Đạo Vương bằng cách nào?”
Đại trưởng lão đạm nhiên hỏi.
Đệ tử Thái Nguyên Tông và Hải Ma Cung rất đông, theo lý thuyết thì bọn họ chiếm ưu thế mới đúng, sao lại để Lữ Hồng Y đoạt mất bảo tàng.
“Sư tôn, Lữ Hồng Y quá mức xảo trá, lừa bịp mọi người. Nàng là hậu nhân của Đạo Vương, trong ải cuối cùng của bảo tàng Đạo Vương, nàng có ưu thế cực lớn...”
Bạch Anh quy tất cả nguyên nhân cho sự xảo trá và ưu thế của Lữ Hồng Y.
Còn chuyện La Thiên đã cho hắn ta biết biện pháp lấy được ưu thế thì không hề nhắc tới.
Hắn ta không nói, những đệ tử khác cũng không chủ động nhắc tới, bọn họ không muốn đắc tội với đại đệ tử chân truyền.
“Sư tôn, La Thiên đã chết.”
Hà Vũ Không kiềm nén niềm vui sướng, ép bản thân phải bình tĩnh lại.
“Đã chết rồi ư?”
Nhan Ngọc Phong cũng lộ ra ý cười.
Chuyện này vốn nằm trong dự đoán của lão.
Bảo địa của Đạo Vương nguy hiểm như thế, tỉ lệ tử vong của đệ tử Thái Nguyên Tông đạt tới 50%, La Thiên yếu như vậy thì chẳng có lý do gì mà không chết.
Như vậy, lão đã không chiến mà thắng ván cược với Mộ Vân Thạch!
“Đồ nhi, chuyến này thu hoạch thế nào?”
Lỗ trưởng lão nhìn nam tử hàm hậu.
Ông không chỉ nhờ La Thiên thu thập bảo bối hiếm thấy tuyệt tích giúp mình mà cả đệ tử của ông cũng được nhờ.
Đương nhiên Lỗ trưởng lão coi trọng đệ tử của mình hơn, còn La Thiên thì ông chẳng trông cậy vào.
“La Thiên đâu?”
Lỗ trưởng lão nhìn thoáng qua, không thấy bóng dáng La Thiên thì thở dài một tiếng.
Ông đã giao Thiên Bạc Vũ Y của mình cho La Thiên mà vẫn không thể bảo vệ được tính mạng cho hắn sao?
Cái chết của La Thiên chỉ có Lỗ trưởng lão và Nhan Ngọc Phong chú ý, các vị cao tầng còn lại không hỏi gì, dù sao hắn cũng chỉ là đệ tử bàng thính.
Lần này có bốn đệ tử chân truyền chết trong không gian Đạo Vương, chuyện này còn đáng chú ý hơn hắn gấp trăm lần.
“Sư tôn, La sư đệ hắn...”
Nam tử hàm hậu băn khoăn, kể lại tình huống trong cửa ải cuối cùng.
Sau khi Lỗ trưởng lão nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn Bạch Anh chăm chú.
“Lỗ trưởng lão, làm sao vậy?”
Đại trưởng lão hỏi.
“Bạch Anh, trong cửa ải cuối cùng, La Thiên đã tiết lộ phương pháp cho ngươi, thế nhưng ngươi gây ra sai lầm lớn, để Lữ Hồng Y đoạt được bảo tàng, còn khiến La Thiên hy sinh vô ích!”
Lỗ trưởng lão than thở, giọng nói có chút trách cứ!
Ông vốn không thích xen vào việc của người khác, nhưng Bạch Anh lại chẳng nhắc đến sai lầm của mình và nỗ lực của La Thiên, điều đó khiến ông cảm thấy thất vọng.
Ông vạch trần chân tướng, hy vọng Bạch Anh biết sai thì sửa, tương lai trở thành trụ cột chân chính của Thái Nguyên Tông.
Bạch Anh nghe vậy thì lập tức hoảng loạn.
“Bạch Anh, rốt cuộc là sao?”
Đại trưởng lão nhăn mày, uy nghiêm hỏi!
“Sư tôn, lần này là đệ tử sai lầm...”
Bạch Anh quỳ xuống nhận sai, cũng nói rõ mọi chuyện, lần này không còn che giấu bất cứ chuyện gì.
Đám cao tầng nghe xong thì sắc mặt cũng xấu đi.
Vốn dĩ Thái Nguyên Tông là hy vọng lấy được bảo tàng cực lớn nhưng lại bị Bạch Anh chôn vùi!
Nếu Bạch Anh không phải đệ tử của đại trưởng lão thì bọn họ đã tức giận mắng cho một trận!
Sắc mặt đại trưởng lão âm trầm, thân là sư tôn của Bạch Anh, ông cảm thấy mình đã mất hết thể diện.
“Lần này trở về, ngươi hãy suy ngẫm sám hối cho ta!”
Đại trưởng lão mắng.
“Thương thay La Thiên, hắn nói phương pháp cho Bạch Anh, cuối cùng Lữ Hồng Y lợi dụng tranh đoạt bảo tàng, hắn bất chấp tất cả muốn ngăn cản thì... Haizz!”
Lỗ trưởng lão liên tục thở dài, cảm thấy tiếc thương cho La Thiên.
Đám cao tầng ở đây chỉ chú ý đến bảo tàng và sai lầm của Bạch Anh, không ai để ý đến sự hy sinh anh dũng của La Thiên.
“Tuy rằng La Thiên anh dũng nhưng không tự biết thân biết phận, chỉ biết đâm đầu đi chịu chết.”
Nhan Ngọc Phong cười lạnh nói.
“Được rồi, trở về đi!”
Đại trưởng lão phất tay, các đệ tử về khoang thuyền.