Chương 779: Mất Hết Mặt Mũi
“Được rồi, trở về đi!”
Đại trưởng lão phất tay, các đệ tử về khoang thuyền.
Thái Nguyên Chu khởi động, chuẩn bị trở về Thái Nguyên Tông.
“Đừng đi, đợi ta đã!”
Đột nhiên phía sau Thái Nguyên Chu truyền đến một tiếng hô to.
Thái Nguyên Tông, Hải Ma Cung và 4 đoàn đạo phỉ truyền kỳ đều quay lại nhìn.
Có 2 thân ảnh được truyền tống ra, trong đó có một nam tử áo xám...
La Thiên?
Mọi người lập tức hoảng sợ!
Hà Vũ Không lộ vẻ kinh hãi như gặp quỷ!
Bạch Anh ngây ngẩn.
Nguyệt Lâm Phỉ xoa xoa đôi mắt, ngay sau đó đã cười rộ lên: “Là La sư đệ, hắn cưa chết!”
“Chưa chết ư?”
“Tiểu tử kia còn sống?”
Không chỉ Thái Nguyên Tông bị kinh động mà các thế lực khác cũng thế.
Bọn họ đều biết chuyện đã xảy ra ở cửa ải cuối cùng trong cung điện Đạo Vương.
Theo lý thuyết, La Thiên phải bị Lữ Hồng Y giết rồi mới đúng!
“Tuyết Dao... Tiểu tử kia!”
Bà lão tóc bạc nhìn thấy Ninh Tuyết Dao, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, nhưng khi nhìn thấy La Thiên thì mày nhíu chặt lại.
Vèo!
La Thiên bước lên Thái Nguyên Chu.
“La Thiên, sao ngươi không chết?”
Hà Vũ Không cắn răng chất vấn.
Gia hỏa này là loại quỷ quái gì mà khó chết như vậy?
Đám đệ tử Thái Nguyên Tông tiến vào khảo nghiệm cuối cùng cũng vô cùng chấn động, không thể tin nổi.
“Ta còn sống, nhưng sao Hà sư huynh có vẻ không vui chút nào vậy?” La Thiên hỏi ngược lại.
Sắc mặt Hà Vũ Không trầm xuống, in lặng không nói gì.
“La Thiên, nói đi, ngươi đã gặp chuyện gì?”
Lỗ trưởng lão tức giận hỏi.
Uổng công ông tưởng rằng La Thiên đã chết, thương tiếc nửa ngày, kết quả tiểu tử này lại đột nhiên nhảy ra.
Các cao tầng còn lại cũng nhìn sang, đợi La Thiên giải thích.
Theo lời những đệ tử khác, La Thiên đã cùng Lữ Hồng Y tiến vào tàng bảo khố của Hư Không Đạo Vương!
“Ta và Lữ Hồng Y đã i vào một cung điện hoàng kim bí ẩn, lúc ấy đệ tử cũng cho rằng sẽ bị Lữ Hồng Y giết chết, nhưng ý niệm tàn lưu của Hư Không Đạo Vương ngăn cản nàng...”
La Thiên trấn định nói ra những lời biện hộ đã nghĩ ra từ trước.
“Tại sao tàn niệm Hư Không Đạo Vương lại ngăn cản hậu nhân của chính mình giết đệ tử Thái Nguyên Tông như ngươi?”
Nhan Ngọc Phong xen mồm.
Hư Không Đạo Vương là đạo phỉ, Thái Nguyên Tông là một trong những hung thủ giết chết lão, lời La Thiên nói khiến người ta khó có thể tin phục.
“Vấn đề này Nhan trưởng lão chỉ có hỏi Hư Không Đạo Vương mà thôi.”
La Thiên lạnh nhạt đáp.
Khóe miệng Nhan Ngọc Phong run run, Hư Không Đạo Vương đã chết, lão phải hỏi bằng cách nào?
La Thiên nói vậy thì khác gì bảo lão hãy chết đi.
“Tàn niệm Hư Không Đạo Vương nói rằng người có thể tiến vào đó đều là người có duyên với lão, có thể chia sẻ bảo tàng của lão...”
“Đệ tử đoán rằng có lẽ tàn niệm của Hư Không Đạo Vương không có nhận thức mà chỉ làm theo mệnh lệnh Đạo Vương lưu lại!”
La Thiên nói tiếp, giải thích cho nghi ngờ của Nhan Ngọc Phong.
Người biết chân tướng chỉ có La Thiên và Lữ Hồng Y, những người còn lại không thể chứng thực.
“Hả?”
Nhan Ngọc Phong cảm thấy không thích hợp, dường như đã bỏ qua điều quan trọng gì đó.
“Đợi đã!”
Lỗ trưởng lão bỗng nhiên hét lớn, sau đó kích động nhìn chằm chằm La Thiên: “Ngươi nói rằng ngươi cũng được chia bảo tàng của Đạo Vương ư?”
Bốn phía lập tức an tĩnh!
Vô số đôi mắt nhìn chằm chằm La Thiên, tất cả đều lộ vẻ khẩn trương, kích động, chờ mong!
“Không sai!”
La Thiên gật đầu.
Oanh!
Trong nội tâm đám cao tầng và đệ tử đều nổi lên sóng to gió lớn!
Không ngờ La Thiên cũng lấy được bảo tàng Đạo Vương!
Sau một loạt tin tức xấu, tin tức này tựa như cái bánh từ trên trời rơi xuống, khiến tất cả mọi người ngạc nhiên ngơ ngác!
Bạch Anh chấn động.
Hà Vũ Không nghẹn họng nhìn trân trối!
“Tốt lắm! La Thiên, ngươi quả là phúc tinh của tông môn chúng ta, bổn trưởng lão nhất định sẽ khen thưởng cho ngươi!”
Vẻ âm trầm trên mặt đại trưởng lão biến mất, chỉ còn lại vui sướng.
Nhan Ngọc Phong mờ mịt sững sờ đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn Hà Vũ Không lộ ra chút hận ý!
Không phải ngươi nói rằng tiểu tử này đã chết sao?
Kết quả thì sao?
Tiểu tử này không chỉ không chết mà còn nhận được bảo tàng Đạo Vương!
Đó là bảo tàng Đạo Vương đấy!
Trong tương lai, La Thiên nhất định sẽ một bước lên trời!
.
La Thiên trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Các đệ tử thiên tài khác đều trở nên tầm thường, kể cả đại đệ tử chân truyền Bạch Anh.
Đám cao tầng vô cùng vui mừng, cảm thấy La Thiên thuận mắt hơn hẳn.
Chỉ có sắc mặt Nhan Ngọc Phong là âm trầm.
La Thiên không chỉ không chết mà còn nhận được bảo tàng Đạo Vương.
Dù cho chỉ là một phần thì cũng vô cùng kinh người, đủ cho con đường sắp tới của La Thiên bằng phẳng hơn, tiến bộ vượt bậc!
Trong tình huống như vậy, lão dần dần không còn tự tin trong vụ cá cược 5 năm nữa.
Còn Hà Vũ Không thì không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào.
“La Thiên, tứ trưởng lão vừa nghe nói về hành vi anh dũng của ngươi trong cung điện Đạo Vương... May mà ngươi vẫn sống sót, nếu không thì đây sẽ là một tổn thất lớn của tông môn ta.”
“Không sai, đệ tử lòng mang đại nghĩa giống ngươi đã càng ngày càng ít.”
Hai vị trưởng lão mở miệng.
Trước đó không ai hỏi về sự hy sinh của La Thiên.
Hiện giờ La Thiên mang theo bảo tàng trở về, hành động của hắn trước đó liền được coi trọng và khen ngợi.
“Bạch Anh, lần này ngươi gây ra sai lầm lớn, may mà La Thiên đã bổ cứu giúp ngươi!”
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng: “Lần này trở về, ngươi diện bích tư quá ba tháng cho ta, đừng đi đâu cả.”
Bạch Anh sửng sốt.
Sao mình lại bị trừng phạt nặng hơn rồi?
Rõ ràng hành động này của đại trưởng lão là để cho La Thiên xem.
Vì một đệ tử bàng thính mà nghiêm trị đại đệ tử chân truyền, nếu chuyện này nói ra thì chắc sẽ chẳng có ai tin, nhưng hiện tại nó lại đang xảy ra!
Sắc mặt Bạch Anh trầm xuống, cảm thấy mất hết mặt mũi, ánh mắt âm trầm liếc La Thiên!
- - -
Truyện cùng dịch giả, mong được các huynh đệ, tỷ muội ủng hộ: Vô Thượng Sát Thần (Dịch) - Tác giả: Tà Tâm Vị Mẫn <3