Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 81 - Chương 81: Một Người Cũng Đừng Hòng Chạy

Chương 81: Một người cũng đừng hòng chạy Chương 81: Một người cũng đừng hòng chạy

- Tiểu tử! Đây là kết quả của việc đắc tội ta!

Trên mặt Lệ Hải hiện lên vẻ tàn nhẫn, trong lòng hắn ghi hận thiếu niên da vàng cho nên lập tức dẫn đầu đánh tới.

Vù vù Sưu!

Chân khí trong cơ thể hắn cuồn cuộn, đánh ra một đạo chưởng ảnh tối tăm, cách không bổ về phía thiếu niên da vàng.

Ở dưới công kích cách không của Khai mạch thất trọng, Khai mạch ngũ trọng bình thường chỉ có thể đứng yên chịu chết mà thôi.

Nhưng thiếu niên da vàng lại là sát thủ lẻn vào Thánh Phủ.

Trong lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn không chút do dự bộc phát ra thực lực chân chính của mình.

Vù vù!

Bảy cái khí mạch trong cơ thể hắn dựng lên, chân khí màu xanh xám quanh quẩn giữa tay, sau đó đánh ra vài đạo trảo ấn.

Oành! Sưu sưu!

Thiếu niên da vàng mạnh mẽ đối chiến với Lệ Hải một chiêu, chưởng ấn tối tăm của người sau bị xé nát ra.

Không chỉ như thế.

Một vết cào màu xanh xám xuất hiện ở trên cánh tay của hắn, xé ra một vết thương, máu tươi bắn ra.

- A! Tiểu tử này thu liễm tu vi...

Lệ Hải kêu lên một tiếng buồn bực, hoảng sợ lui về phía sau, không khỏi kinh hô một tiếng.

- Thân phận của người này có vấn đề!

Sắc mặt của Quý Hành Quân và Đường Uy đằng sau cùng biến đổi.

Một tên học viên thanh đồng, đột nhiên bộc phát ra chiến lực mạnh như thế, gần như tới gần Khai mạch bát trọng.

Trong lòng Lệ Hải chủ quan, tăng thêm chưa dùng hết toàn lực, cho nên mới tạo ra kết quả vừa đối chiến thì cánh tay đã bị thương.

Thiếu niên da vàng thầm thở dài, nhiệm vụ lần này của hắn đã thất bại.

Việc cấp bách hiện tại là bảo toàn tính mạng, cùng lắm thì vứt bỏ nhiệm vụ.

Hắn đang chuẩn bị lùi lại thì...

- Thật sự là đồ vô dụng! Ám sát một tên Tiểu Hầu gia mà cũng không thành công! Lão phu rút lui trước...

Cách đó hơn mười thước, ở phía sau một gốc đại thụ truyền tới một đạo thanh âm trầm thấp khàn khàn.

Cái gì!

Ám sát Tiểu Hầu gia?

Sắc mặt Đường Uy đại biến, trong lòng lập tức cảnh giác.

Phụ thân Định Viễn Hầu của hắn chinh chiến bốn phương, đương nhiên tay cũng dính mạng của không ít người, có rất nhiều cừu địch.

Trước kia, Đường Uy đã từng gặp qua hai lần ám sát, có một lần suýt nữa đã bị mất mạng.

- Giết hắn cho ta!

Đường Uy rất là hận sát thủ, hắn gầm lên một tiếng.

Vốn ba người bọn hắn đã muốn giết người diệt khẩu, giờ phút này lại càng không chút do dự vây công thiếu niên da vàng kia.

- Nộ Vân chưởng!

Quanh thân của Đường Uy có mây lửa cuồn cuộn, tay đánh ra một đạo chưởng ấn màu đỏ thẫm, bộc phát ra tiếng nổ vang như là Yêu thú phẫn nộ.

Phanh... Sưu!

Quý Hành Quân rút bội kiếm ra, cách không bổ ra một đạo kiếm khí lạnh như băng, nhanh như sét đánh, so với công kích của Đường Uy còn nhanh hơn trước một bước.

- Đáng chết! Bị tiểu tử kia đùa bỡn...

Vẻ mặt thiếu niên da vàng âm trầm, thở hổn hển.

Đến giờ phút này, sao hắn còn chưa hiểu rõ mọi chuyện cơ chứ?

Thanh âm khàn khàn ở phía sau đại thụ tất nhiên là do La Thiên phát ra.

Có lẽ ba người Lệ Hải cũng muốn giết La Thiên, kết quả bị mình cản trở, trở thành đối tượng mà bọn hắn muốn giết người diệt khẩu.

Chỉ sợ La Thiên đã sớm khám phá ra thân phận của hắn, còn lợi dụng mình để ngăn cản ba người Lệ Hải.

- Dừng tay! Các ngươi nghe lời ta...

Thiếu niên da vàng này kinh sợ, muốn giải thích nhưng lại không có cơ hội nào để mở miệng.

Ba gã học viên Bạch Ngân giết tới đây, chỉ cần có chút sai sót thì hắn sẽ phải bỏ mạng ở lại nơi này.

Oa!

Thiếu niên da vàng chật vật trốn tránh, vung chưởng chống cự, thế nhưng lại bị ba người cách không công kích đánh cho bị thương tới mức phun máu.

- Đi!

Thiếu niên da vàng lăn đến phía sau một gốc đại thụ, mặt hiện lên vẻ ngoan độc, tay ném ra ba cái phi tiêu.

SƯU...U...U! SƯU...U...U! SƯU...U...U!

Ba đạo hàn quang u ám nhanh như sấm sét, dùng góc độ quỷ dị xảo trá phân biệt đâm về phía ba người.

- Cẩn thận ám khí!

Quý Hành Quân biến sắc.

Tốc độ của ám khí kia quá nhanh, thậm chí quỹ tích còn tập trung vào hành động của bọn hắn, làm cho bọn hắn rất khó trốn tránh.

Thiếu niên da vàng là sát thủ chuyên nghiệp ở trong hắc thị, bản lĩnh mạnh nhất thật ra là ám khí.

Đinh!

Quý Hành Quân là người có phản ứng nhanh nhất, kiếm pháp như điện đánh ra, phi tiêu vừa mới tới gần hắn đã bị đánh rụng.

Nhưng tình huống của Lệ Hải và Đường Uy thì lại không được tốt như vậy.

Xùy!

Lệ Hải cố gắng trốn tránh, giáp da trên bờ vai đã bị phi tiêu xẹt qua tạo thành một vết rách, dọa ra cho hắn đổ mồ hôi lạnh.

Trong ba người, Đường Uy mới vào Khai mạch thất trọng, nội tình hơn kém một chút.

Đinh xùy!

Bắp đùi của Đường Uy bị phi tiêu chính diện đâm trúng, máu tươi màu đen chảy ra, hắn lập tức lảo đảo té ngã, đau đến mức kêu to lên.

Đây là dưới tình huống có Bảo khí hộ thể, nếu không một khi trúng chiêu, cả người sẽ sụp đổ.

- Ám khí có độc!

Sắc mặt Đường Uy đại biến, lập tức ăn vào một viên Linh Đan giải độc mà hắn dự trữ đã lâu.

Hắn khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển chân khí phối hợp với hiệu quả của Linh Đan để áp chế độc tố, nếu không thì cái chân này của hắn sẽ bị phế đi mất.

- Tên sát thủ này thật là âm hiểm!

Trong mắt hai người Quý Hành Quân và Lệ Hải hiện lên một tia kiêng kỵ và tức giận.

Nếu như chính diện chiến đấu, dưới tình huống có đề phòng, ám khí của sát thủ tuyệt đối không thể có được hiệu quả như vậy.

Sau khi ám khí công kích.

Đường Uy bị ép cho phải giải độc chữa thương tại chỗ, hai người Quý Hành Quân và Lệ Hải cũng bị chặn lại.

Hừ!

Khóe miệng thiếu niên da vàng nhếch lên, cười lạnh, cố nén thương thế hóa thành một đạo thân ảnh như là u linh, muốn trốn vào trong rừng rậm.

Đúng lúc này.

Sưu!

Một cái roi to dài màu đen, phần trên có một cái móc to lớn, giống như là u linh đánh tới.

- Cái gì?

Thiếu niên da vàng biến sắc, chỉ cảm thấy một cỗ khí tức lạnh lẽo đánh tới.

Bản năng sát thủ làm cho hắn vô thức di chuyển sang bên cạnh, nhưng bởi vì lúc trước bị thương cho nên hành động đã bị chậm đi ba phần.

Hơn nữa, tốc độ của cái roi da kia quá nhanh, gần như vô thanh vô tức.

Dưới tình huống bị công kích bất ngờ, cho dù trạng thái của hắn còn ở đỉnh phong thì cũng không dám bảo đảm mình có thể tránh thoát được.

Trong chốc lát, cơ thể của thiếu niên da vàng bị cuốn lấy, bóng roi lóe lên, hắn lập tức biến mất trước mắt ba người Lệ Hải.

Sưu!

Cơ thể của thiếu niên da vàng bị lôi tới nơi cách đó hai mươi thước, tới trước mặt một vị thiếu niên tuấn tú mặc áo bào màu trắng.

- La Thiên!

Ba người Quý Hành Quân nghẹn ngào, con mắt tràn ngập sát ý lạnh như băng tập trung lên trên người thiếu niên này.

- Không... Xảy ra chuyện gì vậy?

Sau khi thiếu niên da vàng bị móc đi, khí huyết toàn thân cứng lại, không thể động đậy, chỉ có thể sợ hãi kêu lên trong lòng mà thôi.

Rốt cuộc đây là bảo vật gì vậy?

Mới không cẩn thận một chút mà hắn đã bị bắt giữ rồi!

Thiếu niên da vàng không phát ra được một chút thanh âm nào, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ và bất lực.

Phanh!

La Thiên vỗ một chưởng trúng cơ thể của thiếu niên da vàng, chưởng lực bá đạo và lạnh lẽo thẩm thấu vào trong cơ thể, đánh nát võ mạch của hắn.

Võ mạch vừa vỡ, bảy cái khí mạch tức thì tán loạn.

Một chưởng này xem như đã phế đi thiếu niên da vàng, người sau phải chịu đựng đau nhức rất là kịch liệt, làm cho hắn ngất đi tại chỗ.

Giữ lại cho sát thủ một mạng là bởi vì La Thiên muốn tìm ra người thuê đối phương.

- Đến phiên các ngươi.

La Thiên quấn cây roi vào bên hông, vẫn ung dung nhìn về phía ba người Quý Hành Quân.

Cây roi này rất thích hợp để đánh lén, cũng không thích hợp để chính diện quần chiến với đối thủ.

- Ngươi nói cái gì?

Quý Hành Quân và Lệ Hải liếc mắt nhìn nhau, trên mặt hiện lên vẻ đùa cợt, khuôn mặt dần dần trở nên tàn nhẫn.

Ngay cả Đường Uy đang ngồi xếp bằng để chữa thương đằng sau cũng sững sờ.

Đối mặt với ba người bọn họ, chẳng những La Thiên không chạy trốn mà còn dám phát ngôn bừa bãi?

Chẳng lẽ hắn định dựa vào cây roi cổ quái kia?

Nhưng vật này tương tự với ám khí, thích hợp xuất thủ bất ngờ, một khi có tâm đề phòng, hiệu quả sẽ giảm bớt đi rất nhiều.

Coi như bắt được một người thì cũng sẽ phải chịu sát chiêu của hai người khác.

- Giết chết hắn!

Quý Hành Quân và Lệ Hải đồng loạt bắn thẳng về phía La Thiên.

Hai người này đều là học viên Bạch Ngân lâu năm, Quý Hành Quân có tu vi thất trọng đỉnh phong, hai người liên thủ lại, ngay cả Khai mạch bát trọng cũng có thể chống lại được.

Sưu sưu oành!

Lệ Hải bổ ra một đạo chưởng ảnh màu đen âm u như biển, kình khí cuộn sạch đám lá rụng trên đất.

Tật Điện Kiếm pháp!

Quý Hành Quân chém ra một đạo kiếm khí nhanh chóng như lôi điện, lá cây trên những cành cây gần đó liên tục bị cắt ra làm đôi.

- Truy Tinh Cản Nguyệt!

La Thiên bình thản không sợ hãi, trong nháy mắt trường kiếm trong tay đã chém ra ba đạo kiếm quang cấp độ Tinh Mang, bộc phát ra ánh sáng chói lòa rực rỡ lạnh như băng.

Sưu sưu! Leng keng!

Ba cỗ lực lượng va chạm vào nhau, cùng biến mất, sau đó lại nhanh chóng gặp nhau ở một chỗ.

- Sao tiểu tử này có thể mạnh như vậy như vậy được chứ?

Quý Hành Quân và Lệ Hải cùng chấn động.

Vân Du Bộ! Di Tinh Hoán Ảnh!

Thân thể của La Thiên nhẹ như lông vũ xuyên qua hai người, trường kiếm trong tay huyễn hóa ra từng đạo kiếm ảnh cấp độ Tinh Mang, hư thực khó lường.

Thân pháp nhẹ nhàng phối hợp với kiếm pháp quỷ dị thay đổi liên tục, càng là như hổ thêm cánh.

Leng keng! Oanh Oanh!

Người của Quý Hành Quân và Lệ Hải lui về phía sau, mơ hồ bị áp chế.

Hai người bị thân pháp của La Thiên nắm mũi dẫn đi, kiếm ảnh cấp độ Tinh Mang hư hư thực thực càng làm cho bọn hắn mệt mỏi ứng phó.

- Khà khà! Thật là thống khoái!

La Thiên thoải mái cười to.

Ở trong rừng rậm, hắn không cần phải băn khoăn quá nhiều, có thể toàn lực bộc phát hai môn vũ kỹ Linh cấp trung phẩm.

Vù vù sưu sưu!

Trường kiếm La Thiên trong tay xuất ra Tinh Mang, mơ hồ vẽ ra từng đạo chỉ ngấn như lưu tinh, uy lực càng ngày càng mạnh.

Thiên Tinh kiếm pháp cấp độ Tinh Mang của hắn đã đạt tới cực hạn.

Giờ phút này đã đụng chạm đến cấp độ Tinh Ngân cao hơn.

Thiên Tinh kiếm pháp chính là tồn tại cao cấp nhất trong đám vũ kỹ Linh cấp trung phẩm, lực công kích gần đạt tới kiếm pháp Linh cấp thượng phẩm.

Một khi tấn chức cấp độ Tinh Ngân, uy năng sẽ tăng mạnh, làm cho mỗi một đạo kiếm khí sẽ giống như tinh ngân ở trong vũ trụ vậy.

- Không tốt! Không đỡ nổi rồi…

Quý Hành Quân và Lệ Hải liên tục lui về phía sau, thậm chí trên người còn xuất hiện vài đạo vết máu.

- Ta đến đây!

Đường Uy hóa giải kịch độc, thương thế ổn định, miệng hắn hét lớn một tiếng rồi đánh tới.

Nộ Vân Quyền!

Hai tay của Đường Uy đánh ra một đạo chưởng lực nóng bỏng, uy lực so với các Võ giả Khai mạch thất trọng khác cũng khá là mạnh mẽ,

Trong khoảnh khắc, La Thiên từ thế một đánh hai biến thành một đánh ba, bị thế công cuồng bạo của ba người áp chế.

- Hừ! Ba người chúng ta liên thủ, coi như là Khai mạch bát trọng cũng có thể chiến một trận, đồng thời còn có thể dễ dàng chiến thắng được.

Quý Hành Quân nhe răng cười lớn.

- Ba đánh một thì thế nào chứ? Hôm nay... Một người trong các ngươi cũng đừng mong chạy thoát khỏi tay ta!

La Thiên lãnh đạm nói, sắc mặt càng thêm lạnh lùng, trong thanh âm tràn ngập sát cơ lạnh lẽo.

Ô...ô...n...g Xoạt!

La Thiên toàn lực thúc giục Thần mạch, phần lưng có lân phiến màu lam lan tràn, xung quanh có một tầng sương mù lạnh lẽo lan tràn ra, mơ hồ có hình bóng dữ tợn của rồng xoay quanh.

Một cỗ uy áp lạnh lẽo tới từ Thái cổ làm cho ba người Quý Hành Quân rùng mình một cái.

- Không tốt!

- Đó là… dị lực võ mạch!

Sương mù lạnh lẽo tối tăm đột nhiên tản ra chung quanh chừng sáu bảy thước, trên mặt đất tràn ngập sương lạnh đóng băng, bốn phía như rơi vào trong thế giới bị đóng băng vậy!

Ba gã học viên Bạch Ngân bị bao phủ chỉ cảm thấy cơ thể của mình phát lạnh, máu chảy như muốn ngừng lại, tốc độ và lực hành động giảm mạnh hơn ba thành!

Bình Luận (0)
Comment