Chương 859: Rút Lui
“La Thiên cẩn thận!”
“Mau lui lại!”
Tông chủ và đám người đại trưởng lão kêu gọi!
La Thiên là tuyệt thế thiên tài của Đông Thần, còn cứu vớt Vân Tiêu Tông ở thời khắc nguy cấp, tuyệt đối không thể để hắn gặp nguy hiểm!
Nhưng tông chủ Vân Tiêu Tông cách quá xa, trước đó đại trưởng lão bị Chu Ngọc Tuyền đánh lén đả thương, căn bản không thể ngăn cản người trung niên mặc hắc giáp.
Hai người đặt hy vọng lên trưởng lão Mộ gia, nhưng bọn họ khó tin chứng kiến hai vị trưởng lão Mộ gia không hề nóng vội hốt hoảng, cũng không cứu giúp La Thiên.
“Đáng chết, sao bọn họ có thể như vậy. Vì sao không cứu La Thiên?”
Tông chủ Vân Tiêu Tông vô cùng tức giận.
Đột nhiên, một cỗ kiếm ý kinh thiên sắc bén ngập trời cùng từng trận gió xoáy phóng lên cao, cộng minh với linh khí thiên địa!
Ngay sau đó, một đạo kiếm quang xán lạn bùng nổ!
Tầng tầng gió xoáy quấn quanh kiếm khí, kích động đại thế thiên địa, kiếm pháp phiêu dật lộ ra khí thế cuồng bạo!
Viu viu!
Bàn tay khổng lồ xuất hiện một vết rách, sau đó nó nứt ra vỡ nát!
“Này...”
Tông chủ Vân Tiêu Tông trợn tròn mắt!
Ông không nhìn lầm chứ? Một chiêu kiếm của La Thiên đánh tan công kích của người trung niên kia ư?!
“Cái gì?”
Kẻ giật mình nhất là người trung niên mặc hắc giáp.
Cứ tưởng rằng chuyện này sẽ dễ như trở bàn tay, kết quả lại khiến người ta sợ hãi!
Tên kia quả thực là yêu quái!
Cuối cùng người trung niên cũng hiểu vừa rồi La Thiên cố ý lao đến làm “mồi”, dụ gã cắn câu.
“Nhận lấy cái chết đi!”
Lão giả mặt đỏ và phụ nhân trung niên cùng nhau vây công.
Ầm!
Người trung niên bị đánh cho trở tay không kịp, áo giáp vỡ ra vài khối!
Gã phun ra mấy ngụm máu tươi, hốt hoảng chạy trốn!
Giờ phút này, người trung niên không dám có ý đồ nào khác, gã bất chấp tất cả để chạy trốn! Nhưng gã đã bị thương quá nặng, truy binh phía sau vô cùng hung mãnh, có vẻ không còn hy vọng nào nữa.
Đúng lúc này, người trung niên nhìn thấy nơi xa có một mảnh mây đen kéo đến!
Đó là viện quân!
Người trung niên cảm nhận được khí tức đồng tộc và khí tức võ giả Thiên cấp!
Giờ khắc này, trong lòng gã lại thắp lên niềm hy vọng! Chỉ cần hội hợp cùng viện quân thì gã sẽ có thể sống sót!
“Ngươi đừng nên nghĩ quá nhiều.”
La Thiên quát.
Bá! Bá! Bá!
Hắn lao lên, lưu lại vài đạo tàn ảnh mơ hồ khiến người hoa cả mắt.
Thậm chí ánh mắt người trung niên còn không theo kịp tốc độ của La Thiên!
Trong chớp mắt, La Thiên đã tới gần, kiếm chém xuống!
“Không!”
Người trung niên hoảng sợ hét lớn!
Hy vọng đã ở ngay trước mắt nhưng La Thiên bỗng nhiên bộc phát ra tốc độ không thể tưởng tượng được, bóp chết hy vọng của gã!
Trong mắt người trung niên, kiếm quang phiêu dật nhanh chóng phóng đại!
Viu!
Giữa mày gã lộ ra một vết nứt nhỏ, toàn thân bị chia thành 2 nửa, rơi xuống xuống dưới.
Thống soái đã chết! Toàn bộ đại quân Thanh Giáp tộc trở nên hỗn loạn, điên cuồng chạy trốn!
Chu Ngọc Tuyền lộ vẻ phẫn hận.
Lão cứ tưởng rằng mình đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất, Vân Tiêu Tông sẽ không còn tồn tại nữa, Thanh Giáp tộc sẽ trở thành bá chủ nơi đây.
Kết quả La Thiên xuất hiện trực tiếp điên đảo cục diện, khiến đại quân Thanh Giáp tộc chạy trối chết!
Từ khi chiến tranh bắt đầu, trên chiến trường Đông vực, Thanh Giáp tộc chưa từng thua trận chật vật như thế!
“Này...”
“Đã chết rồi ư?”
Đám người tông chủ Vân Tiêu Tông cực kỳ chấn động.
Người trung niên kia đã giết không biết bao nhiêu võ giả Đông Thần, đến thái thượng trưởng lão cũng bị gã đánh trọng thương.
Kết quả vừa đụng phải La Thiên thì gã đã trực tiếp ngỏm củ tỏi.
Vân Tiêu Tông bỗng nhiên giành được thắng lợi trong trận chiến đã kéo dài mấy năm, bọn họ có cảm giác không hề chân thật.
Nơi xa, đại quân Thanh Giáp tộc từ Bắc Vực đến chi viện chứng kiến cảnh người trung niên bị chém giết, bọn họ hoảng sợ, trong lòng tràn đầy lo lắng bất an!
“Phù trưởng lão!”
Một bà lão tóc xanh hô to.
Vừa rồi Phù trưởng lão còn đáp lại bà ta, nói rằng bản thân vẫn ổn.
Vậy mà chỉ một lát sau, Phù trưởng lão đã chết!
Bà lão tóc xanh quan sát địch quân.
Nếu địch nhân hao tổn nghiêm trọng thì bà sẽ tiêu diệt Vân Tiêu Tông, báo thù cho Phù trưởng lão!
Dù sao hiện giờ đại quân Thanh Giáp tộc tại Đông vực và Bắc Vực đều đang hội tụ tại đây, chỉ cần chiến lực cao cấp không thua kém quá nhiều thì muốn thắng lợi sẽ dễ như trở bàn tay.
“Xử lý lão thái bà này!”
La Thiên nhìn thấy bà lão tóc xanh, hắn quát to một tiếng!
Bà lão tóc xanh nghe vậy thì lửa giận lập tức nổi lên.
Một tên nhóc con mà dám dõng dạc nhục mạ bà ta!
Bà lão tóc xanh cũng nhận ra La Thiên là hung thủ giết ngũ nhi tử của Thanh Giáp tộc trưởng!
“Toàn quân nghe lệnh, huỷ diệt Vân Tiêu Tông!”
Bà lão tóc xanh hét lớn!
Bà ta suất lĩnh đại quân hội hợp cùng quân đội Thanh Giáp tộc Đông vực, sau đó lao về phía Vân Tiêu Tông!
“Tới đây rồi thì đừng chạy.”
Khóe miệng La Thiên nhếch lên!
Vèo! Vèo!
Hai vị trưởng lão Mộ gia lao về phía bà lão tóc xanh, khí tức tu vi hoàn toàn tản ra, 2 đạo chưởng pháp uy thế mãnh liệt tấn công!
“Hai cường giả Thiên Trì cảnh!”
Bà lão tóc xanh mí mắt run rẩy, biết mình đã rơi vào bẫy!
Bà ta chỉ là Địa Nguyên Cảnh nhất trọng đỉnh, nhưng đối phương có một người là Thiên Trì cảnh nhị trọng, hơn nữa thái thượng trưởng lão Vân Tiêu Tông còn chưa hiện thân.
Giờ này còn đánh cái gì nữa.
“Lui lại!”
Bà lão tóc xanh lại hét lớn.
Toàn quân ngây người, bà ta mới vừa kêu xông lên giết địch, thế mà ngay sau đó lại ra lệnh lui lại.
Tiếp đó, quân đội Thanh Giáp tộc liền nhìn thấy bà lão tóc xanh bị hai vị trưởng lão Mộ gia và La Thiên đuổi đánh.
“Mau rút lui!”
“Má ơi, sao Vân Tiêu Tông lại hung mãnh như vậy?”
Đại quân Thanh Giáp tộc mới từ Bắc Vực tới cảm thấy vô cùng kinh hãi, cuống quít lui lại.
“Đáng chết, Nhân tộc các ngươi thật xảo trá!”
Bà lão tóc xanh vừa bỏ chạy vừa mắng.
Bà ta tính ra bên phía Phù trưởng lão sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nên mới đến chi viện, nhưng bà ta không tính được rằng mình cũng sẽ xảy ra chuyện.