- A, cô cô... Sao cô cô lại tới đây?
Sắc mặt Vân Tú quận chúa đỏ lên, hai mắt nhìn qua mỹ nhân áo vàng trước mắt, trong lòng có chút bối rối.
Trước đó, khi trở về Vương đô, bởi vì tuân thủ ước định với La Thiên cho nên nàng đã giữ bí mật chuyện chữa bệnh, đồng thời còn mang một vị cao nhân thần bí ra làm bia đỡ đạn.
Chỉ là cô cô nàng và mấy vị danh y kia lại coi phương thuốc của La Thiên là tiên phương, cho nên mới không ngừng gặng hỏi.
Cô cô?
Trong lòng La Thiên kinh ngạc, lại nhìn về phía vị mỹ nhân lạnh lùng hai lăm hai sáu tuổi này.
Trên thực tế, vừa rồi Linh thức của hắn đã cảm ứng được có người tới gần, cho nên mới đưa ra ý cáo từ.
Cũng không nghĩ tới, người này lại là cô cô của Vân Tú quận chúa.
Dựa theo bối phận, nàng là muội muội của quốc chủ, thân phận được xem như làrưởng công chúa, thân phận bối cảnh rấ tlaf kinh người.
- Hai người các ngươi, đi vào cho ta.
Mỹ nhân áo vàng hung hăng trừng mắt nhìn La Thiên, lại bảo hai người đi vào, sau đó nàng nhanh chóng đóng cửa lại.
- Nói đi, các ngươi có loại quan hệ kia từ khi nào?
Vị trưởng công chúa này để gùi đựng thuốc trên lưng xuống, ánh mắt chán ghét lạnh như băng nhìn chằm chằm vào La Thiên, đồng thời lại ném ánh mắt hận không thể rèn sắt thành kim về phía cháu mình.
Nàng không tin tên thiếu niên trước mắt này sẽ là người có thể trị được bệnh nan y của Vân Tú quận chúa, đồng thời còn là người viết ra phương thuốc cổ xưa thâm sâu này.
- Cô cô, người đã hiểu lầm rồi, giữa con và hắn thực sự không có chuyện gì...
Khuôn mặt của Vân Tú quận chúa đỏ bừng.
Nàng và La Thiên mới từ trong khuê phòng ra ngoài thì đã bị vị trưởng công chúa này bắt gặp, cho nên rất khó giải thích được mọi chuyện rõ ràng.
Lại còn việc La Thiên và nàng đã giao hẹn với nhau, giữ bí mật đối với chuyện chữa bệnh.
Coi như nói ra chân tướng thì vị trưởng công chúa này cũng sẽ không tin tưởng, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi sao có thể trị được bệnh của quận chúa, lại còn tiện tay viết ra phương thuốc cao minh như vậy cơ chứ?
- Trưởng công chúa hiểu lầm rồi, ta vâng lệnh sư phụ tới chữa bệnh cho quận chúa thay người.
La Thiên dở khóc dở cười nói.
Lời này của hắn cũng không phải là nói dối toàn bộ. Chỉ là hắn đã coi Thiên Thư thành sư phụ của hắn mà thôi.
- Ồ? Ngươi là đệ tử của vị cao nhân kia sao?
Ánh mắt của mỹ nhân áo vàng lập lòe, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng, chợt lại có chút bán tín bán nghi nhìn về phía La Thiên.
- Phương thuốc kia của sư tôn ngươi không chỉ có cách phối hợp dược liệu mới lạ mà phương pháp luyện chế dược liệu trong đó lại ẩn chứa nhiều loại phương pháp luyện dược cổ xưa, cuối cùng mới tạo ra được dược hiệu đặc biệt...
- Chỉ riêng phương thuốc cũng có thể kéo dài tánh mạng của Vân Tú vài chục năm, ổn định lực lượng âm nhu trong cơ thể của nó.
Vị trưởng công chúa này nói, con mắt phương thì lại tập trung vào người La Thiên, dường như muốn nhìn ra chỗ sơ hở nào đó ở trên mặt hắn vậy.
La Thiên có chút ngoài ý muốn, không ngờ vị trưởng công chúa này lại là một vị Y sư.
- La học trưởng, cô cô ta tinh thông y thuật, học thức y đạo của người có thể đứng vào top năm trong Thương Vân quốc.
Vân Tú quận chúa có vẻ ngại ngùng giới thiệu.
- Đúng thế, trưởng công chúa quá khen, phương thuốc kia chỉ là thứ gia sư tiện tay viết ra mà thôi.
La Thiên bình thản nói.
- Tiện tay viết ra mà thôi?
Trong mắt của Trưởng công chúa thoáng hiện lên vẻ khiếp sợ, chợt lại nổi giận, cười lạnh.
- Hừ! Chỉ sợ tiểu bối ngươi không biết, phương thuốc này đã làm cho mấy đại danh y của Vương đô chấn động, bội phục sát đất. Đồng thời còn phải nghiên cứu vài ngày mới có thể luyện chế được nó.
Trên khuôn mặt của trưởng công chúa hiện lên vẻ lạnh lẽo, có chút châm biếm nhìn về phía La Thiên.
Nàng thầm nghĩ, thiếu niên này có tướng mạo tuấn tú, không ngờ nói dối như cuội mà cũng có thể trấn định như thế, mặt không đỏ, tim không đập nhanh.
Riêng công phu lừa dối này cũng là nhất tuyệt, khó trách có thể lừa được Vân Tú, chỉ là không biết quan hệ của hai người đã phát triển đến bước nào rồi.
- Trưởng công chúa, loại phương thuốc này đối với sư tôn ta mà nói, quả thực là tiện tay a.
La Thiên không khỏi cười khổ.
Chuyện này, nếu như không giải thích rõ ràng mà cứ để cho trưởng công chúa nghĩ nhầm, nghĩ mình lừa quận chúa, như vậy thì phiền toái lớn.
Vị trước mắt này chính là thân muội muội của quốc chủ bây giờ a.
- Tốt! Nếu ngươi đã nhận cao nhân là sư tôn của ngươi, như vậy thì chắc hẳn ngươi phải học được một hai thành bản lĩnh của hắn. Mà chỉ riêng như vậy cũng đã đủ ngạo thị Thương Vân quốc rồi, chứng minh đi.
Trong lòng Trưởng công chúa tức giận, ngươi đúng là không thấy biển lửa nên chưa từ bỏ ý định mà.
Phanh~!
Trưởng công chúa phất tay, tay lấy ra một cuốn sách bằng da, cũ nát không trọn vẹn, lại vỗ vào trên mặt bàn.
- Đây là một phương thuốc cổ không trọn vẹn, quốc chủ bây giờ đã tốn rất nhiều tâm lực, muốn hiểu nó thấu đáo. Đồng thời cũng đã mời các vị đại danh y tới, thế nhưng tất cả đều là không công.
Sắc mặt Trưởng công chúa lạnh lẽo, dường như muốn vạch trần bộ mặt của La Thiên vậy.
- Ta cũng không cần ngươi hiểu thấu đáo nó, chỉ cần nói ra một hai điểm trong đó thì ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói, sau đó ta sẽ tự mình xin lỗi ngươi.
- Được rồi.
La Thiên cầm cuốn sách rách nát kia, ra vẻ nhìn một hồi, rồi sau đó hai mắt khẽ nhắm lại.
- Phương thuốc này...
Vẻ mặt La Thiên có chút cổ quái. Dùng Thiên Thư hoàn thiện cũng chỉ tốn non nửa lực lượng của một trang.
- Làm sao?
Trưởng công chúa lạnh nhạt nhìn hắn, chữ ở trên phương thuốc cổ này là một loại cổ văn hiếm thấy, quốc quân đã mời vô số người tới, thế nhưng cũng chỉ dịch được một phần năm mà thôi.
- Phương thuốc này, không cần gia sư thì tại hạ cũng có thể giải đáp, thậm chí còn hoàn thiện được nó. Chỉ là...
La Thiên khẽ thở dài, lại có chút khó khăn.
- Giả vờ giả vịt, muốn nói gì thì cứ nói.
Vẻ lạnh lẽo trên mặt Trưởng công chúa càng nặng thêm, trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét.
- Được rồi, cầm bút giấy tới đây.
La Thiên có vẻ bất đắc dĩ nói.
Vân Tú quận chúa ở bên cạnh đưa giấy bút lên, trong mắt có vẻ chứa chờ.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
La Thiên viết như rồng bay phượng múa, viết nội dung của phương thuốc cổ kia lên trên trang giấy.
Tư thế viết chữ của hắn mơ hồ dung nhập cảm giác mênh mông to lớn của Thiên Tinh kiếm pháp vào trong, làm cho chữ viết có vẻ rộng rãi.
Hả?
Trưởng công chúa hơi bất ngờ, nhìn bộ dáng trấn định của thiếu niên này, chẳng lẽ hắn thật sự là đệ tử của vị cao nhân kia?
Rất nhanh.
La Thiên đã viết ra nguyên vẹn phương thuốc cổ, sau đó lại đưa cho Trưởng công chúa.
- Nhanh như vậy đã viết xong rồi sao?
Trưởng công chúa có chút không tin nói.
La Thiên cười mà không nói, ra hiệu cho Trưởng công chúa nhìn.
Vân Tú quận chúa cũng tò mò nhìn lại.
- Thật là hạ lưu!
Mới nhìn đến một nửa, khuôn mặt của Trưởng công chúa và Vân Tú quận chúa đã đỏ bừng lên.
- Ngươi... Ngươi xác nhận, đây là nội dung nguyên vẹn của phương thuốc cổ kia chứ?
Trưởng công chúa cố nén ý xấu hổ, xem hết toàn bộ phương thuốc, vẻ mặt đỏ như máu, xinh đẹp như là đóa hoa đào chớm nở vậy.
Lúc ói xong lời cuối cùng, thanh âm của nàng có chút rung động, có chút ngại ngùng.
Bởi vì, nàng biết rõ một phần năm nội dung không trọn vẹn của phương thuốc cổ này.
Nội dung mà La Thiên viết ra, ít nhất đã phù hợp với một phần năm nội dung mà các nàng phiên dịch ra.
- Khục! Đây chính là một phương thuốc giúp cường tráng, dương cương, cùng với thuật giường chiếu...
La Thiên có chút lúng túng nói.
- Im miệng cho ta!
Khuôn mặt Trưởng công chúa hồng hào, quát lớn. Vân Tú quận chúa ở bên cạnh thì mắc cỡ không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của La Thiên.
Giờ phút này Trưởng công chúa đã xác nhận phương thuốc mà La Thiên phiên dịch là thật.
Ai có thể nghĩ đến, phương thuốc cổ mà đương kim quốc quân không tiếc một cái giá lớn để phiên dịch lại là thuật cường tráng, dương cương, cùng với thuật giường chiếu của nam nữ.
- Trưởng công chúa, tại hạ có thể đi rồi chứ?
La Thiên cảm giác bầu không khí trong phòng có chút xấu hổ, cho nên hắn lên tiếng nói.
- Chậm đã, tiểu nữ tử Lý Mạn Thanh biểu đạt sự áy náy vì hành động vô lễ vừa rồi.
Trưởng công chúa hít sâu một hơi, vẻ ửng hồng trên mặt còn chưa hết.
- Trưởng công chúa không cần...
La Thiên vừa mới mở miệng thì…
- Y thuật của La Đại Sư vượt xa tiểu nữ tử, lại là người cứu mạng Vân Tú, không cần khách sáo như thế.
Trưởng công chúa vội vã ngăn hắn lại, trong ánh mắt nhìn về phía La Thiên có thêm một loại kính trọng ngưỡng mộ và khuất phục.
La Đại Sư?
La Thiên bị trưởng công chúa gọi như vậy, toàn thân lâng lâng, chính bản thân hắn cũng cảm thấy ngại ngùng.
Nhưng ở trong suy nghĩ của trưởng công chúa.
Chỉ riêng việc phiên dịch và hoàn thiện phương thuốc này cũng đã có thể nhìn ra y thuật và học thức của La Thiên vượt xa nàng không chỉ mười lần.
Y thuật bực này, so với các đại sư mà nàng đã gặp, không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Cuối cùng, ở dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của trưởng công chúa, danh hiệu trưởng công chúa được thay bằng Lý cô nương, xem như là đối đãi ngang hàng với nhau.
Mà danh hiệu của Vân Tú quận chúa, cũng đổi thành Vân Tú hoặc là Lý Vân Tú.
- Lý cô nương, Vân Tú, không cần tiễn nữa, ta đây còn có chút chuyện cần phải làm.
La Thiên được nhị nữ đưa ra đến ngoài phủ đệ.
- Đại sư đi thong thả.
Trưởng công chúa Lý Mạn Thanh tươi cười nói.
Cảnh này làm cho người ở gần phủ đệ trợn mắt há hốc mồm.
Trưởng công chúa có mỹ danh Băng Tiên y trong Thương Vân quốc mà lại có thể nở nụ cười như vậy, chuyện này quả thực giống như là sông băng vạn năm tan chảy a.
- Vân Tú, ngươi nhất định phải tạo quan hệ tốt với La Đại Sư.
Lý Mạn Thanh trịnh trọng nói với Vân Tú quận chúa.
- Vâng cô cô.
Hai má lúm đồng tiền của Vân Tú quận chúa nở rộ, nếu để cho trưởng công chúa biết rõ, người gọi là sư tôn kia chính là La Thiên thì không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì.
...
Ở bên trong chiến bảo.
La Thiên mang theo hơn một nghìn Linh Nguyên tệ quyết định nghỉ ngơi một phen.
- Có nhiều Linh Nguyên tệ như vậy, ta hoàn toàn có thể đổi một thanh bội kiếm Bảo khí a.
Trong lòng La Thiên thầm tính toán.
Hắn tu luyện Thiên Tinh kiếm pháp, yêu cầu đối với kiếm hơi cao một chút.
Phẩm chất của kiếm cao thì uy lực của kiếm pháp sẽ càng mạnh.
Ở bên trong chiến bảo cũng có Võ thị, tuy rằng quy mô không lớn bằng Cực Sơn Võ thị, nhưng cấp bậc cũng không thấp.
Đi dạo cả buổi ở bên trong Võ thị, La Thiên dừng lại ở một cửa hàng tên là Thiên Binh các.
- Thanh kiếm này bán thế nào?
La Thiên hỏi.
Trước mắt hắn là một thanh bảo kiếm dài ba xích, trắng như tuyết, trên thân kiếm toả ra một cỗ hàn ý lạnh thấu xương.
- Công tử có ánh mắt rất tốt. Thanh trường kiếm này tên là Phong Tuyết kiếm, ở trên được dung luyện ba đạo minh văn, có thể tăng phúc tốc độ, ẩn chứa Hàn lực, cùng với gia tăng độ sắc bén. Trong các Bảo khí, nó thuộc loại cực hạn a.
Một gã chưởng quầy nói.
- Ba đạo minh văn?
Khuôn mặt La Thiên có chút động. Bảo kiếm bình thường, ngoại trừ chất liệu quý giá, có hiệu quả thông linh ra thì còn có thể dung luyện minh văn.
Minh văn ẩn chứa một tia huyền cơ của đại đạo, cũng có thể được coi như là một loại trận pháp cỡ nhỏ.
Dung nhập càng nhiều minh văn thì uy lực bảo binh cũng sẽ càng lớn. Đương nhiên, bản thân chất liệu cũng có số lượng minh văn có thể thừa nhận, cũng có cực hạn của riêng mình.
- Giá cả bao nhiêu?
La Thiên hỏi. Hắn đã nhìn qua vài cửa hàng, lại âm thầm để Thiên Thư so sánh, cho nên hắn mới lựa chọn thanh Phong Tuyết kiếm này.
- Bốn trăm tám mươi Linh Nguyên tệ.
Chưởng quầy mỉm cười nói.
- Sao ngươi không đi cướp đi? Bảo khí hạ phẩm phổ thông cũng chỉ có một trăm trên dưới Linh Nguyên tệ mà thôi.
Thiếu chút nữa La Thiên đã chửi ầm lên.
- Xin công tử thứ lỗi, bây giờ là giai đoạn chiến sự, bảo binh hộ giáp đều tăng giá. Bảo khí hạ phẩm phổ thông, chỉ có một đạo minh văn ngày bình thường bán một trăm, hiện tại đã bán tới một trăm năm mươi, thậm chí còn tăng lên tới một trăm tám mươi Linh Nguyên tệ a.
- Huống chi loại bảo kiếm ba đạo minh văn như thế này, bình thường cũng có thể bán với cái giá ba trăm Linh Nguyên tệ trở lên một cách nhẹ nhõm.
Chưởng quầy vội vã giải thích nói.
La Thiên kỳ kèo mãi, lại đưa chuẩn Bảo khí của mình lên, cuối cùng mới dùng bốn trăm Linh Nguyên tệ mua được Phong Tuyết kiếm.
- Thanh kiếm này rất phù hợp với Thần mạch và chân khí của ta, minh văn tăng tốc cùng với minh văn sắc bén có thể phối hợp tốt với Thiên Tinh kiếm pháp.
Trong lòng La Thiên rất là vui mừng.
Phẩm chất của thanh kiếm này so với thanh đao Bảo khí hạ phẩm của Tề Hồng còn muốn trân quý hơn vài lần, bởi vì thanh đao kia chỉ có một đạo minh văn mà thôi.
Có thanh kiếm này trợ giúp, lại thêm Thần mạch chi lực vừa mới được tăng lên.
La Thiên tin tưởng, một khi mình toàn lực bộc phát, coi như là đấu với Khai mạch cửu trọng phổ thông thì hắn cũng có thể chống lại được một ... hai ....
- La Thiên! Nhạc Tĩnh học trưởng tìm ngươi...
Vừa đi ra ngoài Võ thị thì một đạo thanh âm tức giận truyền đến, là của tên thiếu niên tóc tím Khai mạch bát trọng.
Người này là một trong hai đại tâm phúc của Nhạc Tĩnh.
- Thế nào, chiến sủng kia của ta bán cho Nhạc sư huynh có dùng được không?
Nhìn thấy bộ dáng căm tức của thiếu niên tóc tím, La Thiên ngạc nhiên hỏi một câu.