Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 85 - Chương 85: Lớn Lên Đẹp Trai!

Chương 85: Lớn lên đẹp trai! Chương 85: Lớn lên đẹp trai!

Nhìn một người một chim đang rất vui thích ở góc Tây Bắc, sắc mặt của ba người Nhạc Tĩnh trở nên rất khó coi.

Vốn ý của Nhạc Tĩnh là định hại La Thiên một lần, coi như đối phương không chết thì cũng phải chịu thiệt thòi lớn, thí dụ như trọng thương, tàn phế các loại.

Nhưng kết quả, quả thực là dâng cho đối phương một số điểm chiến công lớn, so với việc làm hắn mất mặt còn khó chịu hơn nhiều.

Tốc độ thu hoạch Yêu Hạch của La Thiên đủ để làm cho các học viên Bạch Ngân đỏ mắt, ngay cả học viên Hoàng kim cũng phải chú ý.

- Nhạc học trưởng, ta cảm thấy hiệu suất chém giết của La Thiên cao như vậy, quan trọng là do đầu chiến sủng kia.

Ánh mắt của thiếu nữ xinh đẹp kia lập lòe, nói.

- Không sai, năng lực của con quạ đen kia rất cổ quái, có thể hấp dẫn hỏa lực của phi cầm, làm cho La Thiên có thể thu hoạch mà không cần kiêng nể gì cả.

Thiếu niên tóc tím tán đồng, trên mặt hiện lên vẻ ghen ghét.

Tuy rằng tính cơ động của phi cầm mạnh mẽ, nhưng lực phòng ngự phổ biến không bằng tẩu thú đi ở dưới mặt đất.

Nếu như hắn cũng có một đầu chiến sủng như vậy thì cũng có thể trắng trợn thu hoạch, thậm chí còn có thể làm tốt hơn so với La Thiên.

- Đúng vậy, con quạ đen kia quả thực không đơn giản.

Trong mắt Nhạc Tĩnh hiện lên một tia lửa nóng, nhìn chằm chằm vào con quạ đen đang tỏa khói kia.

Một lát sau, Nhạc Tĩnh phái người tới góc Tây Bắc, gọi La Thiên trở về.

- La hiền đệ, ngươi từ bên ngoài bôn ba trở về, vừa rồi lại phải chém giết một lần, có lẽ rất mệt đúng không? Ta cho ngươi nghỉ nửa ngày, đi vào bên trong chiến bảo nghỉ ngơi và hồi phục một chút đi.

Trên mặt Nhạc Tĩnh nở một nụ cười, thanh âm rất là ôn hòa.

Hả?

Vẻ mặt La Thiên có chút cổ quái, sao vị đại lão Hoàng kim cao cao tại thượng này lại đột nhiên khách khí như vậy cơ chứ?

- Có chuyện gì vậy?

Sắc mặt La Thiên lãnh đạm, vô sự mà ân cần, không phải là kẻ gian thì cũng là kẻ trộm.

- Ha ha, đầu chiến sủng này của ngươi không tệ, không biết ngươi lấy được nó từ chỗ nào vậy?

Nhạc Tĩnh cười tủm tỉm dò xét con quạ đen trước mắt.

Lúc trước, hắn cảm thấy con quạ đen này rất xấu, coi như có thể nói được tiếng người thì cũng không có tác dụng gì cả.

Hiện tại xem ra, con quạ này xấu là xấu có phong cách, có phẩm vị, xấu độc nhất vô nhị.

Lại thêm, con quạ đen này có trí tuệ tương đối cao và năng lực kỳ lạ, nói không chừng chính là hậu duệ của dị thú thượng cổ nào đó.

- Nhặt được a.

La Thiên thuận miệng nói qua loa.

Trong lòng Nhạc Tĩnh không vui, đồng thời lại càng cảm thấy con quạ đen này bất phàm, La Thiên đang muốn giấu giếm lai lịch của quạ đen này.

- Ra một cái giá đi, bán chiến sủng của ngươi cho ta. Nhạc mỗ thiếu ngươi một phần nhân tình.

Nhạc Tĩnh thong dong nói.

Bản thân hắn là đại lão khu Hoàng kim, cháu ruột của Phó Phủ chủ, không có bất kỳ học viên Bạch Ngân nào lại đi cự tuyệt cơ hội giao hảo với hắn.

- La Thiên, bán quạ đen cho Nhạc học trưởng, vừa được tiền, lại được một phần nhân tình, sao lại không làm cơ chứ?

Thiếu nữ xinh đẹp kia lên tiếng, thanh âm mềm yếu nhu hòa.

La Thiên vừa mới định cự tuyệt thì...

- Cạc cạc... Vị thiếu niên này, ánh mắt của ngươi thật sự là độc đáo, chẳng lẽ ngươi đã nhìn ra bản thần là đệ nhất thần thú Thái cổ hay sao?

Quạ đen đập cánh, vẻ mặt ngạo nghễ và đắc ý, chủ động bay đến bả vai của Nhạc Tĩnh.

Nghiễm nhiên, nó đã từ bỏ La Thiên, quyết định đi theo Nhạc Tĩnh.

- Ha ha ha...! Chim khôn biết chọn cây mà đậu! La Thiên ngươi có phục hay không?

Nhạc Tĩnh thoải mái cười lên ha hả.

Không hổ là chiến sủng có trí tuệ cao, có tư duy phán đoán độc lập, biết rõ đi theo mình mới có tiền đồ.

Nhạc Tĩnh quét sạch cảm giác không thoải mái lúc trước, lại dùng ánh mắt trêu tức nhìn về phía La Thiên.

Khóe miệng La Thiên nhếch lên, trao đổi ánh mắt với con quạ đen kia một cái.

- Được, ta muốn năm trăm Linh Nguyên tệ.

La Thiên ra vẻ bất đắc dĩ, đồng ý giao dịch.

Hắn hiểu rõ năng lực tra tấn người khác của con chim xấu này. Trước đó, cái thôn trang kia bị Thú triều quy mô lớn công kích, hơn phân nửa là do con chim xấu này đưa tới.

Hơn nữa theo con chim xấu nay nói, nó chỉ ngăn cách khí tức của một loại đồ vật nào đó trong giây lát, sẽ không bị Yêu thú cảm ứng được từ cự ly xa mà thôi.

Điểm quan trọng nhất là.

La Thiên có quyền khống chế đối với con quạ đen này, Nhạc Tĩnh không có khả năng cướp đi được từ trong tay hắn.

- Đây là một trăm Linh Nguyên tệ, số còn lại sau này hãy nói.

Vẻ mặt Nhạc Tĩnh có chút kinh ngạc và vui mừng, hắn không nghĩ tới khoản giao dịch này lại có thể dễ dàng hoàn thành được như thế.

Năm trăm Linh Nguyên tệ dùng để mua một đầu chiến sủng thần dị, tuyệt đối là mua bán có lời. Tạm thời Nhạc Tĩnh cũng không có ý định thanh toán toàn bộ khoản tiền, thậm chí còn không muốn để cho La Thiên còn sống trở về Trục Nhật Thánh phủ.

La Thiên thu một trăm Linh Nguyên tệ, sau đó trở về chiến bảo, định nghỉ ngơi và hồi phục một chút.

Ở trước tòa thành, Nhạc Tĩnh và vài tên học viên Bạch Ngân đều dùng ánh mắt nhu hòa nhìn về phía con quạ đen kia.

- Quạ đen, nói một chút cho ta nghe xem ngươi có năng lực hoặc là ưu điểm gì?

Nhạc Tĩnh dùng giọng tràn ngập mong đợi hỏi.

Ngoại trừ tính chất đặc biệt là hấp dẫn công kích của Yêu thú ra, hắn rất bức thiết muốn biết con quạ đen này còn có năng lực gì khác nữa không.

- Lớn lên đẹp trai!

Quạ đen ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói.

- ...

Bốn phía lập tức yên tĩnh không có lấy một tiếng động, Nhạc Tĩnh và mấy tên học viên Bạch Ngân cùng trợn tròn mắt.

Nếu như không phải con quạ đen này mù mắt thì chính là do có thẩm mỹ quan kinh thiên địa quỷ khóc thần sâu a.

- Trừ bản lĩnh này ra thì sao?

Khóe miệng Nhạc Tĩnh khẽ co giật, hỏi tiếp.

Dị thú kỳ lạ như thế, nhất định không chỉ có thủ đoạn đặc biệt hấp dẫn công kích từ Yêu thú, nếu không phải vậy thì quả thực là gân gà a.

- Ca hát!

- Tiếng ca của bản thần chính là tiên âm đầu tiên ở Thái cổ, không biết bao nhiêu cường giả đều tha thiết mơ ước nghe ta hát một khúc a.

Quạ đen càng tự tin nói.

- Ca hát? Chẳng lẽ sở trường của đầu chiến sủng này là âm đạo chi thuật?

- Đây chính là năng lực đặc thù cực kỳ hiếm thấy a!

Mấy tên học viên Bạch Ngân ở gần đó đều nghị luận.

Nhạc Tĩnh cũng nở một nụ cười, ánh mắt rất là kỳ vọng nhìn về phía quạ đen, ra hiệu cho nó làm mẫu một chút.

- Cạc cạc cạc! Cạc cạc...

Một trận tiếng kêu kì quái giống như kim loại va chạm vang lên, tràn ngập ma tính.

Uy lực của tiếng kêu kì quái tràn ngập ma tính kia hơn xa lúc khảo hạch ở Võ phủ.

- A! Quá là khó nghe...

Ở trước tường thành, da đầu của cả đám đệ tử run lên, tâm phiền ý muộn, từng người một đều không tự chủ được phát điên lên, miệng khẽ gầm nhẹ.

...

La Thiên vừa mới tiến vào chiến bảo, từ phía xa hắn đã nghe được tiếng ca của quạ đen. Tuy rằng cách nhau khá xa, thế nhưng cũng làm cho hắn nổi da gà một trận.

La Thiên không khỏi lắc đầu, cứ để những người này chịu tội thay hắn đi vậy.

Ở bên trong chiến bảo, ngoại trừ đệ tử của các Võ phủ ra còn có binh tướng tinh nhuệ của Thương Vân quốc canh giữ ở nơi này.

La Thiên đi tới cứ điểm của Trục Nhật Thánh phủ trước, tay cầm Yêu Hạch, đổi toàn bộ thành điểm cống hiến tương ứng.

Những Yêu Hạch kia, phần lớn đều là của Yêu thú cấp thấp, Yêu thú cao giai chỉ có bảy tám cái.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc của vị Phàn Chấp sự kia, La Thiên đổi được hơn một nghìn sáu trăm điểm cống hiến.

- La học trưởng.

Một đạo thanh âm mềm mại dễ nghe của nữ nhân truyền đến, có chút quen thuộc.

Hắn nghiêng người qua, một vị thiếu nữ dáng vẻ cao quý xinh đẹp, nho nhã đi tới, thu hút ánh mắt của các Võ giả, học viên ở gần đó.

- Vân Tú quận chúa?

La Thiên khẽ giật mình, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh kiều diễm khi hắn chữa bệnh cho Vân Tú quận chúa.

Đối mặt với La Thiên, dường như Vân Tú quận chúa cũng nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt lập tức ửng đỏ.

- Nhiều ngày không gặp, bệnh tình của quận chúa ra sao rồi?

La Thiên cười nói.

- Từ sau ngày đó, bệnh tình của ta đã tốt hơn nhiều, hơn nữa phương thuốc của La học trưởng cực kỳ hiệu quả, còn làm cho mấy vị danh y ở Vương đô rất thán phục.

Vân Tú quận chúa nở nụ cười, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt.

Phương thuốc?

La Thiên hơi giật mình, rất nhanh hắn đã nhớ tới, ngày ấy, sau khi chữa bệnh cho Vân Tú quận chúa, hắn đã suy diễn cho nàng một toa thuốc, dùng để tăng tốc việc điều trị và ngăn chặn lực lượng âm nhu ở trong cơ thể của nàng.

Trên thực tế, Vân Tú quận chúa vì gom góp dược liệu của phương thuốc kia cho nên mới chậm trễ, mãi không trở lại Thánh Phủ như vậy.

- La học trưởng, ở bên trong Linh Tệ tạp này có một nghìn Linh Nguyên tệ, là thù lao trị liệu của học trưởng.

Vân Tú quận chúa cười cười, đưa ra một tấm linh tệ màu xám.

Linh Tệ tạp là thứ do liên minh thương hội của Võ thị cùng mấy siêu cấp thế lực liên thủ phát hành ra ngoài, thông dụng ở trên toàn bộ đại lục này.

Chỉ riêng việc có được nó cũng có giá một trăm Linh Nguyên tệ, Khai Mạch cảnh phổ thông cũng không dùng nổi.

- Linh Tệ Tạp?

Hai mắt La Thiên sáng ngời.

Đây cũng là lần đầu hắn nhìn thấy vật này, như vậy, về sau tất cả Linh Nguyên tệ dư thừa, hắn có thể gửi ở trong thương hội liên minh của Võ thị.

- Cái kia, La học trưởng…

Vân Tú quận chúa có chút ngượng ngùng nhăn nhó mở miệng:

- Từ lần chữa bệnh trước đó cho tới bây giờ đã khá lâu, không biết học trưởng có rảnh không?

- Không có vấn đề, ta có thời gian.

La Thiên rất sảng khoái đồng ý.

Chữa thương cho mỹ nữ hoàng thất, lại thu thù lao, đương nhiên hắn phải tận tâm tận lực rồi!

Cứ như vậy, La Thiên và Vân Tú quận chúa sóng vai đi tới một tòa phủ đệ ở trong chiến bảo.

Cảnh này làm cho rất nhiều Võ giả và đệ tử ở bên trong chiến bảo, nghẹn họng nhìn trân trối, ước ao không thôi.

- Đáng chết! Quan hệ của tiểu tử này và Vân Tú quận chúa là như thế nào vậy?

- Tên mặt trắng nhỏ này, không ngờ lại trèo lên được tới cành cao hoàng thất của Thương Vân quốc rồi.

- Theo ta được biết , quốc chủ bây giờ có ba nhi tử, không có nữ nhi, cho nên rất coi trọng Vân Tú quận chúa, coi nàng như là nữ nhi của mình.

...

Chỉ trong chốc lát, Vân Tú quận chúa đã đưa La Thiên đến phủ đệ ở trong chiến bảo.

Cái phủ đệ này là nơi chuyên môn chuẩn bị cho thành viên của hoàng thất, hoặc là nhân vật cấp cao nghỉ ngơi.

Trên đường đi, chỉ riêng khí tức của cao thủ Linh Hải cảnh thì La Thiên cũng đã cảm ứng được vài cỗ.

- Mời học trưởng vào.

Khuôn mặt Vân Tú quận chúa đỏ hồng, dẫn La Thiên tới khuê phòng của mình.

Giờ khắc này, La Thiên cảm ứng được một ít ánh mắt nóng bỏng ở trong phủ đệ.

Trong phòng, giống như lần trước, Vân Tú quận chúa cởi áo nới dây lưng, để lộ ra phần bụng bằng phẳng trắng nõn. Nàng nhắm mắt, thẹn thùng nằm ở trên giường.

- Bắt đầu.

La Thiên bình định nỗi lòng, đưa tay dán lên Huyệt Thần Khuyết ở rốn của nàng, bắt đầu rút cỗ lực lượng âm nhu ở trong cơ thể của Vân Tú quận chúa.

Lúc này, La Thiên dùng trọn vẹn một canh giờ, gấp đôi lần trước.

Một mặt là võ mạch trong cơ thể Vân Tú quận chúa đã sống lại, đã có lực chống cự nhất định.

Một mặt khác, phương thuốc mà La Thiên lần trước đưa cho nàng cũng có hiệu quả ngăn chặn rất rõ ràng đối với loại lực lượng âm nhu này.

Bởi vậy, tốc độ La Thiên rút ra nhanh gấp đôi so với lần trước.

Vì vậy, số lượng lực lượng âm nhu mà La Thiên rút ra so với lần trước là gấp ba, gấp bốn lần!

La Thiên chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lực lượng dày đặc, sâu sâu thẳm bao phủ toàn thân của mình.

Ô...ô...n...g!

Bề mặt U Long Thần Mạch trong cơ thể hắn xuất hiện thêm lân phiến, ngày càng sáng ngời và rõ ràng hơn trước đó.

Ở phần cuối Thần mạch hình rồng, La Thiên mơ hồ nhìn thấy được một cái hoa văn.

- Chẳng lẽ, thông qua loại phương thức này, cùng với việc lần trước hấp thu kịch độc của Liễu Tử Yên cũng có thể tu bổ, thúc đẩy Thần mạch không trọn vẹn của ta tăng trưởng hay sao?

Trong lòng La Thiên phấn chấn.

Hiện giờ chỉ riêng Thần mạch chi lực của hắn đã có uy lực gần đạt tới Khai mạch bát trọng.

Nếu như hấp thu mấy lần nữa, phối hợp với tu vi vũ kỹ đã tiến bộ, thậm chí hắn còn có lòng tin trùng kích học viên Hoàng kim a!

- Nếu như ta có thể trở thành học viên Hoàng kim thì cũng không cần nhìn sắc mặt của Nhạc Tĩnh, mà Liễu Tử Yên kia cũng không còn là uy hiếp quá lớn đối với ta nữa.

La Thiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại có chút kỳ vọng.

- Làm phiền học trưởng rồi.

Bên kia, Vân Tú quận chúa đã mặc xiêm y xong, sau khi điều tức một chút, sắc mặt của nàng hồng nhuận phơn phớt, ngày càng xinh đẹp động lòng người hơn trước.

La Thiên không chần chờ quá nhiều mà lập tức cáo từ.

Vân Tú quận chúa đứng dậy, chuẩn bị đưa hắn ra khỏi phủ đệ.

Nhưng mà.

Hai người vừa mới ra khỏi phòng thì...

- Vân Tú, đây là cao nhân trị bệnh cho ngươi sao?

Ngoài phòng có một vị mỹ nhân mặc áo vàng, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng gắt gao nhìn chằm chằm vào người La Thiên, lại có chút thất vọng nhìn về phía Vân Tú quận chúa.

Bình Luận (0)
Comment