Chương 878: Giết Đi!
“Cạc cạc cạc, tên xấu xí, bản thần là con chim đẹp trai nhất thiên hạ, ngươi nói bậy gì đó?”
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu lão truyền đến tiếng kêu chói tai!
Ngay sau đó, tộc trưởng Thanh Giáp tộc liền cảm thấy chóng mặt nhức đầu, bực bội phiền lòng, khí huyết sôi trào, miệng vết thương đau nhức!
Ngay sau đó…
Ầm!!
Một cỗ năng lượng khủng bố trút xuống, hầm ngầm nứt toạc sụp xuống!
Sau tiếng nổ mạnh, một đạo quang ảnh xông thẳng lên trời, tộc trưởng Thanh Giáp tộc lạnh lùng nhìn bốn phía, lão phát hiện có bảy võ giả Thiên cấp đang vây quanh mình! Hơn nữa công kích vừa rồi là đòn liên thủ của bảy tên võ giả Thiên cấp này, lão tộc trưởng không kịp đề phòng, thương thế tăng thêm!
“Đáng chết, sao lại tìm được ta nhanh như thế!”
Trong mắt tộc trưởng Thanh Giáp tộc hiện lên vẻ hoảng loạn.
Lão đã sống gần 500 năm, biết rất nhiều thứ, đến thủ đoạn che giấu tung tích khi chạy trốn cũng biết. Dù địch nhân có cao thủ truy tung thì cũng phải mất ít nhất năm ngày trở lên thì mới có thể tìm được lão!
“Cạc cạc cạc, đương nhiên là nhờ bản thần dẫn đường rồi, ngươi sắp xong đời rồi, chết thẳng cẳng!”
Quạ đen gân cổ kêu to, quấy nhiễu tinh thần lão tộc trưởng!
Xung quanh, bảy tên võ giả Thiên cấp và cả La Thiên cùng tấn công lão tộc trưởng!
Lão tộc trưởng bị đội hình thế này vây công căn bản là không địch nổi, thương thế càng lúc càng nặng!
Nửa chén trà nhỏ sau, lão tộc trưởng ôm hận mà chết, thi thể rơi xuống.
“Giết lão già này thật phiền toái.”
La Thiên cảm thán.
Dù sao lão cũng là Thiên Trì cảnh tam trọng, nếu đơn đả độc đấu thì La Thiên chỉ có thể chạy trốn.
Những võ giả Đông Thần còn lại đều vô cùng kích động!
Bọn họ đã giết chết một cao thủ Thiên Trì cảnh tam trọng!
...
Bên kia, Kim Hải Uy suất lĩnh quân đội Thanh Giáp tộc còn lại đổi chỗ trốn khác.
Khi giao phong cùng đại quân của Long hội trưởng, bọn họ ở thế yếu, cuối cùng đành bất đắc dĩ để quân đội Đông Thần rút lui.
Nhưng Kim Hải Uy tin rằng tộc trưởng tộc mình đã huỷ diệt Hắc Thiết Thành, giáng một đòn mạnh lên Đông Thần!
“Tổn thất của chúng ta chẳng là gì so với Nhân tộc Hắc Thiết Thành.”
Kim Hải Uy cười nói, an ủi đại quân.
“Thống soái nói rất đúng, thế cục sẽ cân bằng trở lại, chúng ta vẫn có thể chiếm lĩnh Đông Thần!”
Một phó tướng nói.
Cách đó không xa, Chu Ngọc Tuyền mỉm cười chờ đợi thời khắc quật khởi!
Vèo!
Bỗng nhiên một người Thanh Giáp tộc chạy tới, gã trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, thần sắc khủng hoảng: “Thống soái, tộc trưởng, tộc trưởng...”
“Tộc trưởng đã huỷ diệt Hắc Thiết Thành, đang trở về tụ họp với chúng ta ư?”
Kim Hải Uy cười nhạt.
“Không phải, tộc trưởng đã... Đã chết rồi!”
Tên Thanh Giáp tộc này nói hết lời.
Toàn trường lập tức yên tĩnh!
“Tộc trưởng đã chết ư?”
“Ngươi nói bậy gì đó?”
“Tộc trưởng là Thiên Trì cảnh tam trọng, sao có thể chết được?”
Ngay sau đó, mọi người xôn xao sợ hãi.
Tộc trưởng chính là hy vọng của bọn họ, lão sẽ dẫn dắt bọn họ càn quét Đông Thần, xưng bá đại lục!
“Đây là sự thật!”
“Hơn nữa đại quân Đông Thần đang tới đây!”
Câu nói tiếp theo của tên kia khiến cho cả đội quân càng thêm hoảng loạn, không biết phải làm sao, tất cả đều tuyệt vọng!
Chu Ngọc Tuyền đứng như trời trồng, khuôn mặt tràn ngập vẻ bi thảm!
...
Nửa năm nhanh chóng trôi qua.
Nửa năm trước, đại quân Đông Thần đánh cho đại quân Thanh Giáp tộc tổn thất nặng nề, chạy trốn tứ tán.
Sau đó là công cuộc càn quét dài dòng, Đông Thần đại lục cũng bắt đầu trùng kiến hậu chiến tranh.
La Thiên rời khỏi Hắc Thiết Thành, trở về Vân Tiêu Tông.
Một vài bạn tốt thiên phú không tồi ngày xưa đều được La Thiên đề bạt giúp đỡ, tương lai nhất định có thể trở thành cường giả đại năng của Đông Thần.
Thụy thú cũng được La Thiên chiếu cố, nhận được không ít chỗ tốt, nó đã di cư đến Thiên Cực Sơn Mạch bên ngoài Vân Tiêu Tông, trở thành thánh thú hộ tông.
La Thiên bế quan, chuẩn bị để trùng kích Thiên Trì cảnh.
Một ngày này, La Thiên xuất quan.
“Ta sẽ thử đột phá trong nửa năm tới!”
La Thiên đã lên sẵn kế hoạch.
“La đại nhân, tông chủ mời ngài đến Chấp Pháp Đường.” Một đệ tử vội vàng đi tới.
“Đã biết.”
La Thiên lập tức rời đi.
Mới vừa tiến vào Chấp Pháp Đường, La Thiên đã nhìn thấy một lão nhân ăn mặc rách nát, đầu tóc tựa ổ gà, trông như một lão ăn mày mấy năm không tắm rửa.
La Thiên phải nhìn thật kỹ mới nhận ra đó là ai.
Đây chẳng phải là Chu Ngọc Tuyền sao?
“La Thiên, đã bắt được Chu Ngọc Tuyền rồi, tùy ngươi xử trí.”
Tông chủ Vân Tiêu Tông nói.
Giờ phút này, bộ mặt Chu Ngọc Tuyền ngây dại, hai mắt ảm đạm không ánh sáng trông như một tên ngốc, lão chỉ ngây người, thấy La Thiên mà cũng chẳng phản ứng gì.
Hẳn là lão đã gặp phải đả kích nghiêm trọng thì mới trở nên như vậy.
Đường đường là tam trưởng lão Vân Tiêu Tông thế mà lại rơi vào kết cục này.
La Thiên nhận ra Chu Ngọc Tuyền đã không còn tỉnh táo, lão đã hoàn toàn tuyệt vọng, từ bỏ tất cả, không sống được bao lâu nữa.
“Giết đi.”
La Thiên tùy ý quyết định.
Vừa dứt lời liền có người mang Chu Ngọc Tuyền xuống chặt đầu.