Chương 910: Bị Đánh Lui
La Thiên lắc đầu, thanh niên mặt lạnh xin lỗi không hề có thành ý, thậm chí đáy lòng vẫn như trước xem thường lai lịch thân phận La Thiên.
"La Thiên, giúp lần này, Lê mỗ thiếu nợ ngươi một nhân tình!"
Lê Thanh Phong bỗng nhiên mở miệng.
La Thiên đều không vừa mắt hai đội ngũ, nhưng Lê Thanh Phong không tạo cảm giác xa lánh như bọn người kia.
Vẻ mặt La Thiên hơi khựng lại.
Trong hai đội ngũ, người duy nhất hắn có cảm tình tốt chính là vị thiên tài Lê Thanh Phong này, mới vừa rồi y còn chủ động ra tay giúp La Thiên và Mộ Thanh Thanh.
"Chiến đấu với ta mà các ngươi còn dám phân tâm?”
Đại hán đội sừng trâu gào thét một tiếng, khí thế phóng đại, một lưỡi búa lớn khủng bố, bổ ngang mà ra.
Hắn cũng chú ý tới sự uy hiếp của La Thiên bên này, cảm thấy có chút không ổn.
Nhưng hắn có kinh nghiệm chiến đấu cay độc, bắt được sơ hở của nữ trung niên!
Chỉ cần giải quyết nữ trung niên và Lê Thanh Phong trước thì sẽ không còn tồn tại bất cứ uy hiếp gì nữa!
"Không tốt!"
Nữ trung niên chợt quát to một tiếng.
Bởi vì phân tâm chú ý La Thiên, bà liền bị đại hán đội sừng trâu bắt được sơ hở, nguy cơ mãnh liệt ập đến.
Vòng phòng ngự của nữ trung niên bị kích phá, cánh tay bị chém một vài chỗ, cả người lùi lại hơn hai ba mươi mét, sắc mặt tức khắc tái nhợt.
Nữ trung niên bị đánh lui, một mình Lê Thanh Phong đương nhiên không dám tiếp tục chiến đấu với đại hán đội sừng trâu, vội vàng lui lại.
"Ha ha ha!"
Đại hán đội sừng trâu cười lớn một tiếng, triển khai truy kích.
Dù liên tục xuất hiện hai người ngoài ý muốn, nhưng cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần thực lực hắn áp chế toàn trường, hết thảy đều có thể dọn dẹp!
"Lê Thanh Phong, ngươi bây giờ chỉ có một con đường, gia nhập Bá Thiên Đạo Hoàng Đoàn, nếu không thì chớ trách!"
Đại hán đội sừng trâu đuổi theo Lê Thanh Phong, chém ra một búa!
Hắn đã khống chế lực đạo, một búa này khiến Lê Thanh Phong trọng thương là được, giết thì đáng tiếc.
Ầm!
Búa ảnh cực lớn lờ mờ xuất hiện trên đỉnh đầu Lê Thanh Phong, khí thế nặng như núi đập xuống!
Uy lực một kích này đủ cho Lê Thanh Phong nếm mùi đau khổ.
Nữ trung niên đã không kịp trợ giúp Lê Thanh Phong.
"Ngàn vạn lần không thể..."
Sắc mặt đám người thanh niên mặt lạnh trở nên bối rối sợ hãi.
Một khi Lê Thanh Phong thất bại, nữ trung niên cũng không phải đối thủ của đại hán đội sừng trâu, chắc chắn chống đỡ không được bao lâu.
Đám Lý gia bên kia cũng kinh hoảng vô cùng.
Sắc mặt thanh niên áo tím trắng bệch.
Kiếm khách Bạch Ngọc Lê Thanh Phong là thiên tài bậc này, cũng phải chết ở đây sao?
Bản thân hắn không muốn chết, hắn còn muốn đi Vô Cực Thánh Viện, trở nên nổi tiếng trên vạn người!
Nhìn về phía La Thiên.
Hờ hững như trước, quan sát cục diện, không có ý định ra tay.
"Lăng Vân Tuyệt, giết!"
Giờ phút nguy cấp, Lê Thanh Phong bộc phát sát chiêu, lưỡi kiếm vẽ cầu vồng lóng lánh sáng chói vô cùng trùng thiên mà đi, phát ra ý chí bất khuất mãnh liệt!
Vào lúc này gã cũng bộc phát toàn lực võ mạch!
Cấp bậc võ mạch của Lê Thanh Phong đã đạt tới Thiên giai trung phẩm.
Oanh!
Hai công kích vô cùng mạnh mẽ ngang nhiên chạm vào nhau, Lê Thanh Phong toàn lực bộc phát kiếm pháp, rõ ràng chặn được công kích của đại hán đội sừng trâu.
Nhưng rất nhanh, kiếm quang nát bấy, một luồng sóng xung kích kinh khủng, bắn xuống Lê Thanh Phong.
Xoẹt!
Trên bờ vai Lê Thanh Phong có một miệng vết thương rất sâu, cả người hạ xuống hơn mười thước.
Nhưng ánh mắt gã kiên định, vẫn còn lực đánh một trận như trước!
Tâm tình thanh niên áo tím, thanh niên mặt lạnh xúc động, nhưng vẻ mặt lại ảm đạm.
Kiên trì thì làm được cái gì? Không có phần thắng.
"Đó là cái gì?"
Nhưng đại hán đội sừng trâu của đạo phỉ Bá Thiên không hề có dấu hiệu giận dữ mà quát một tiếng.
Sau lưng đại hán đội sừng trâu, một vầng sáng đen kịt rét lạnh nhanh chóng tràn đến.
Sưu sưu!
Một ánh kiếm ngưng luyện đến đen kịt một màu, ẩn chứa hàn ý trí mạng, lặng yên không một tiếng động đâm tới.
Đại hán đội sừng trâu không ngờ sẽ có người đánh lén mình.
Dù sao phía sau hắn không có người nào.
Huống chi, sự chú ý của hắn bị Lê Thanh Phong hấp dẫn.
Hắn tuy kiệt lực né tránh, nhưng chỉ tránh được chỗ hiểm.
Phốc!
Một kiếm kia đâm vào bờ vai của hắn, để lại một lỗ máu, máu theo đó mà chảy ra!
"Thủ lĩnh của địch bị thương!"
Một màn bất thình lình làm cho sắc mặt tất cả mọi người chấn động!
Là ai đã làm?
Xoạt!
Chỉ thấy sau lưng đại hán đội sừng trâu, một thanh lợi kiếm màu xám bạc, lần nữa chém ra một kiếm quang lạnh lẽo phiêu dật!
"Dùng Niệm để Ngự Kiếm?"
Đại hán đội sừng trâu tản Linh thức ra, lập tức tìm ra người đang khống chế thanh kiếm này!
"Là ngươi?"
Sắc mặt đại hán đội sừng trâu trầm xuống, nhìn chằm chằm La Thiên ở phía xa xa!
Hắn cũng cho rằng La Thiên và hai đội ngũ này triệt để trở mặt rồi, có lẽ đã nhân cơ hội chạy trốn.
Nào có thể đoán được La Thiên đột nhiên đánh ra chiêu thức ấy, vừa đúng thời cơ, đâm cho hắn thủng một lỗ.
"Hắn rõ ràng có thể thi triển Dùng Niệm Ngự Kiếm?"
Sắc mặt nữ trung niên tỏ vẻ nghi ngờ.
Tu vi của bà là tầng bốn đỉnh phong, Tinh Thần Lực không đủ để thi triển Dùng Niệm Ngự Kiếm, La Thiên lại có thể làm được!
Đồng thời, bà hồi tưởng lại, lúc trước, trên thuyền bỗng nhiên xuất hiện một cỗ tinh thần uy áp kinh người!
Chẳng lẽ đến từ La Thiên?
"Lên!"
Nữ trung niên lần nữa đánh thẳng đại hán đội sừng trâu.
La Thiên đã lựa chọn ra tay, còn triển lộ ra thủ đoạn bậc này, vậy thì có hi vọng!
"Đa tạ đã ra tay."
Lê Thanh Phong nói một tiếng cảm ơn, cũng lần nữa triển khai tiến công!
Gã đã bị thương nặng, chỉ theo bên cạnh trợ giúp nữ trung niên.
Kịch chiến lần nữa bộc phát.