Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 92 - Chương 92: Lớn Mật

Chương 92: Lớn mật Chương 92: Lớn mật

Màn đêm buông xuống.

Hai chi tiểu đội tinh anh của Trục Nhật Thánh phủ đã cách chiến bảo hơn mười dặm.

Miệng của La Thiên luôn nở nụ cười, vào ban đêm, chuyện hắn mô phỏng khí tức của Yêu Đế cũng không cần cẩn thận như vậy nữa.

Giờ phút này.

Đệ tử của hai chi tiểu đội đều đứng cách xa La Thiên, như nhìn thấy ôn thần vậy.

- La Thiên, ngươi đắc tội với mọi người trong cả hai đội ngũ, ngươi không sợ sao?

Nam Cung Ngọc lãnh đạm mở miệng hỏi hắn.

Bản lĩnh Nhất kiếm lang quân của La Thiên, ban ngày Nam Cung Ngọc cũng đã được lĩnh giáo qua một lần, lúc ấy hắn rất là tức giận.

- Ta dám làm như thế là vì bản thân không có gì phải sợ.

La Thiên cười nhạt nói.

- Xem như ngươi lợi hại.

Nam Cung Ngọc nói một câu, cũng không biết là thật tình, hay là trào phúng. Sau đó hắn quay người rời đi.

Liễu Tử Yên kéo Nam Cung Ngọc vào đội ngũ là bởi vì biết được La Thiên đã đoạt được vị trí quan quân của Nam Cung Ngọc trong thử thách Thánh Phủ, giữa hai người có ân oán.

Ở cùng một đội có thể làm cho mâu thuẫn giữa hai người trở nên gay gắt.

Nếu như để La Thiên đắc tội chết với tôn tử của một vị Trưởng lão, như vậy hắn sẽ càng khó sống hơn ở trong Trục Nhật Thánh phủ.

Gâu Gâu!

Lúc này, chiến thú màu đen của thiếu niên tóc tím chạy về, hưng phấn lè lưỡi ra rồi sủa.

- Đã tìm được rồi!

Thiếu niên tóc tím hạ giọng nói với Nhạc Tĩnh.

- Tốt! Ngày chết của La Thiên đã đến!

Trên mặt Nhạc Tĩnh hiện lên vẻ kinh ngạc và vui mừng, hắn nhìn Liễu Tử Yên, trong mắt hai người đồng thời hiện lên một tia sát ý lạnh lùng.

- Các vị! Đi về khu vực phía Tây Nam, bên kia có không ít khí tức của Yêu thú.

Nhạc Tĩnh ra lệnh.

Khu vực Tây Nam?

Trên mặt La Thiên hiện lên vẻ suy tư, xem chừng, muốn truy tung Yêu thú thì phải hoàn toàn tiến vào địa bàn của nhân loại.

Trong một canh giờ sau đó.

Hai chi đội ngũ gấp rút lên đường, điều quỷ dị là dọc đường lại không gặp phải bất kỳ một đầu Yêu thú nào cả.

La Thiên nhướng mày.

Linh giác mạnh mẽ của hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác bất an bị dòm ngó.

Hả?

La Thiên rất là tự tin đối với trực giác của mình.

Một ít Võ giả phổ thông, nếu nói tới trực giác và giác quan thứ sáu thì sẽ có chút vô nghĩa.

Nhưng bởi vì La Thiên tu luyện Thiên Mệnh Tạo Hóa quyết, cho nên có thể nói là hắn chân chính có được giác quan thứ sáu, thậm chí còn cường đại hơn nhiều.

- Thử nhìn một chút.

Hai con ngươi của La Thiên khép hờ, vận chuyển Tạo Hóa quyết, ngón tay bấm ra mấy đạo pháp quyết cổ quái.

Theo Tạo Hóa quyết ngày càng tinh tiến, tự nhiên hắn cũng có thể lĩnh ngộ ra được một ít bản lĩnh cổ quái.

Mấy hơi thở sau.

Vẻ mặt La Thiên đại biến, mặt cũng có vẻ tái nhợt, bản thân tiêu hao không nhỏ.

Vừa rồi hắn bấm pháp quyết, tăng cường Linh giác, đã cảm ứng được một tín hiệu hung hiểm.

Loại triệu chứng xấu này, chỉ cần hơi chút không cẩn thận thì rất có thể sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.

Về phần loại cảm giác bị nhìn trộm này, quả thật có tồn tại.

La Thiên phỏng đoán, hẳn là hai chi đội ngũ bên này đã bị một tồn tại đáng sợ theo dõi.

Phải biết rằng, Yêu thú lẻn vào quốc gia nhân loại, ít nhất cũng đều là tồn tại có trí khôn nhất định a, không có một đầu nào là có thực lực thấp cả, mà tồn tại nổi bật trong đó thì lại càng khó có thể đoán rõ ra được.

Cùng lúc đó.

Cách hai chi đội ngũ hai ba dặm.

Tê tê...ê...eeee!

Nhiệt độ trong không khí chợt hạ xuống, một đạo thân thể khổng lồ sâu thẳm xanh biếc đột nhiên nhảy ra từ trong bụi cỏ.

Đó là một đầu cự mãng xanh biếc thô nhám như thùng nước, dài chừng hai mươi thước, lân phiến xanh biếc bên ngoài thân thể bắn ra hàn quang lạnh lẽo.

Đôi mắt lạng lùng sâu hoắm của nó lóe lên vẻ hưng phấn khát máu, nhìn chằm chằm vào phương hướng của hai chi đội ngũ.

Sưu sưu…

Trên người cự mãng xanh biếc có một mảnh khói độc màu xanh hiển hiện, cỏ cây bốn phía héo rũ trong nháy mắt, mặt đất của cả một mảnh khu vực bị ăn mòn trở thành một mảnh bùn nát, chính thứ chóa thành vùng đất chết.

Bỗng nhiên nó ngửi được một cỗ khí tức đặc thù như có như không, làm cho nó vô cùng hưng phấn, toát ra vẻ tham lam.

- Hí...iiiiii... Yêu... Cốt...Híiiii!

Trong miệng cự mãng xanh biếc mơ hồ phát ra mấy chữ mơ hồ không rõ.

Nếu có Võ giả nhân loại ở chỗ này, chỉ sợ sẽ phải giật mình không nhỏ.

Đầu cự mãng không rõ lai lịch này đã gần như đạt tới tình trạng miệng phun tiếng người.

Tê tê...ê...eeee! Tê tê...ê...eeee hí!

Lấy cự mãng xanh biếc làm trung tâm, từ bốn phương tám hướng truyền đến thanh âm làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, từng đạo thân ảnh khát máu lạnh như băng xuất hiện, đều là mãng xà.

Những đầu cự mãng này, tu vi thấp nhất cũng là Khai mạch thất trọng, trong đó có hai đầu cự mãng màu vàng óng ánh là mạnh mẽ nhất. Khí tức trên người chúng đã đạt tới Khai mạch cửu trọng trở lên.

Tất cả cự mãng đều nằm rạp xuống ở trước mắt cự mãng xanh biếc, như đang bái lạy quân vương vậy.

Cự mãng xanh biếc kêu lên vài tiếng, giống như đang ra lệnh.

Rất nhanh, tất cả những cự mãng này đều ẩn núp, biến mất ở trong rừng.

...

Sau nửa canh giờ.

Chiến thú màu đen của thiếu niên tóc tím đã đưa mọi người đến trước một mảnh sơn cốc.

- Mảnh sơn cốc này, sao lại yên tĩnh như thế chứ?

Một gã học viên Bạch Ngân thầm nói.

Ở sơn cốc này, chim thú khó gặp, tĩnh mịch tới mức làm cho người có cảm giác bị đè nén!

- Khứu giác chiến khuyển của ta sẽ không sai. Nơi này tuyệt đối có dấu vết của Yêu thú.

Thiếu niên tóc tím tự tin nói.

Sau đó.

Hắn lại đưa tay chỉ vào khu vực gần đó, nói:

- Các ngươi nhìn xem, nơi này có vết máu, hẳn là của Yêu thú bị thương.

- Các vị, có lẽ Yêu thú truy tung được lần này sẽ có thực lực rất mạnh, có khả năng đã bước nửa bước tới Linh Hải cảnh. Nếu có thể đánh chết thì chiến công sẽ rất lớn.

Nhạc Tĩnh nói.

- Coi như là Yêu thú Linh cấp bị thương thì cũng không cần sợ hãi, Liễu học tỷ có chiến tích chém giết Linh Hải cảnh trọng thương, huống chi bên chúng ta lại có nhiều người như vậy a.

Vị thiếu nữ vũ mị kia mỉm cười trấn an nói.

Nghe vậy, trong lòng mọi người ở đây phấn chấn, rất muốn thử xem một chút.

Nếu như có thể liên thủ đánh chết một đầu Yêu thú nửa bước Linh Hải cảnh, thậm chí là Linh cấp trọng thương, như vậy không chỉ có chiến công chói mắt, mà về sau khi trở về cũng có thể nói khoác một phen a.

- Hiện giờ, chúng ta bắt đầu phân đội.

Nhạc Tĩnh ra lệnh.

Ở đây tổng cộng có mười mấy người, hai vị học viên Hoàng kim.

Hai học viên Hoàng kim, một mình hành động, đi tìm dấu vết của Yêu thú bị thương.

Chín tên học viên Bạch Ngân khác thì cứ ba người phân ra thành một đội.

- Mọi người nhớ kỹ, nếu như phát hiện ra động tĩnh dị thường thì phải nhanh nhanh chóng kêu cứu.

Liễu Tử Yên mỉm cười, thanh âm êm tai, ra vẻ dịu dàng thùy mị.

- La Thiên, ba người các ngươi đi tới sơn động bên góc Đông Nam xem xét cho ta.

Nhạc Tĩnh phân phó một câu.

Cái sơn cốc này không lớn không nhỏ, trong đó có một chút lùm cây, khe suối, sơn động, có khả năng có Yêu thú ẩn nấp.

- Được.

La Thiên không chút biểu hiện đáp, hắn và hai đệ tử một nam một nữ khác tạo thành một tiểu đội.

- Hừ!

Nhìn thấy bị phân đến một đội với La Thiên, hai đệ tử này rất là tức giận, trong ánh mắt để lộ ra địch ý.

Cũng không đợi La Thiên nói chuyện.

Một nam một nữ này lập tức dắt tay nhau đi đến sơn động góc Đông Nam.

Hiển nhiên hai đệ tử này là một đôi tình lữ.

Thấy hai người không để ý tới mình, La Thiên cũng không thèm để ý tới bọn họ.

Linh giác của hắn đã cảm ứng được một tia nguy cơ.

- Xem ra, kế hoạch âm độc của Liễu Tử Yên và Nhạc Tĩnh cũng sắp xuất hiện rồi.

Trong mắt La Thiên lóe lên tinh quang.

- Nhị vị.

La Thiên đuổi theo đôi đệ tử tình lữ này, sau đó lại lên tiếng hô.

- Chuyện gì?

Sắc mặt của nam học viên có chút lãnh đạm, còn có một tia đề phòng và địch ý.

- Các ngươi có quen thuộc với Nhạc Tĩnh không?

La Thiên hỏi.

- Không quá quen thuộc.

Giữa hai hàng lông mày của nữ học viên kia để lộ ra một tia chán ghét, miễn cưỡng mở miệng đáp.

Nói xong.

Một nam một nữ này dẫn đầu đi vào sơn động, dường như muốn ném La Thiên đi, một mình hành động vậy.

- Ta khuyên nhị vị, vẫn nên cẩn thận làm việc một chút thì hơn.

La Thiên vào sơn động, toàn lực thi triển Linh thức, bao phủ trong phạm vi sáu mươi thước.

Chỉ là, dường như đôi đệ tử tình lữ này ghét bỏ La Thiên cho nên lập tức tăng tốc đi vào trong sơn động.

Trong sơn động, càng đi vào trong thì lại càng rộng rãi.

- Ngươi xem, nơi này dường như có vết máu. Không chừng đầu Yêu thú bị thương kia đang ở bên trong.

Vị nữ học viên kia, nhoẻn miệng cười.

Hai người này, nam Khai mạch bát trọng, nữ Khai mạch thất trọng, một khi liên thủ lại cũng không tầm thường.

Đúng lúc này.

Một cỗ gió tanh lạnh lẽo từ trong sơn động lan tràn ra ngoài.

- Hai người các ngươi, mau mau lui!

La Thiên biến sắc.

- Hừ! Nhất định Nhất tiện lang quân La Thiên này muốn cướp yêu thú của chúng ta a.

Nam học viên kia hừ lạnh nói.

Hắn vừa mới nói xong thì...

Vù vù Xoạt!

Một trận gió tanh mạnh mẽ mang theo uy áp lạnh như băng cuốn tới.

Sau một khắc.

Chỉ thấy ở chỗ sâu trong sơn động có một đầu Yêu thú to lớn đen nhánh xuất hiện, toả ra Yêu sát khí khổng lồ, cỗ uy áp này hơn xa Khai Mạch cảnh.

- Không tốt! Chạy mau…

Sắc mặt của nam học viên trắng bệch, dùng kiến thức của hắn để phán đoán, đây tuyệt đối là Yêu thú Linh cấp!

- Đổng ca, cứu ta…

Ở dưới cỗ uy áp khổng lồ này, khí huyết toàn thân nữ học viên Khai mạch thất trọng ngưng trệ, thân thể run rẩy.

Sự sợ hãi cực độ làm cho thể xác và tinh thần của nàng báo hỏng, nàng vươn tay, muốn người tình kéo nàng đi.

Nhưng mà.

Nam đệ tử kia lại không để ý tới nàng mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra bên ngoài sơn động, coi nàng như là thứ đệm lưng vậy.

- A…

Một tiếng thét lớn của nữ tử truyền đến.

Nữ học viên Khai mạch thất trọng bị một cái móng vuốt sắc bén màu đen xé ra, cơ thể chia năm xẻ bảy, hóa thành một đống cánh hoa màu đỏ, lan tràn ra ở trên mặt đất.

Chợt.

Một cỗ gió tanh lạnh lẽo nhanh như ma quỷ lại đánh úp về phía nam học viên.

- Làm sao lại có thể nhanh như vậy chứ?

Trong lòng nam học viên thầm mắng, ngay cả thời gian nửa hơi mà nữ đệ tử kia cũng không kéo dài được.

Giờ phút này.

Linh thức của La Thiên đã nhìn thấy rõ đầu Yêu thú to lớn đen nhánh kia, đó là một con sói, trên đầu có sừng nhọn, so với gấu bình thường còn lớn hơn một vòng.

Tốc độ của đầu Yêu thú này cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã giết chết nữ học viên, sau đó lại tới gần nam học viên.

La Thiên phát hiện ra một điểm.

Bụng của đầu Yêu thú Linh cấp này có một miệng máu to lớn, trên người cũng có không ít vết thương.

- Không ngờ lại là Yêu thú Linh cấp đã bị trọng thương.

La Thiên chấn động.

Mặc dù bản thân đã bị trọng thương, nhưng chiến lực mà đầu Yêu thú này biểu hiện ra còn hơn xa Khai mạch cửu trọng vài lần, coi như là học viên Hoàng kim đích thân tới đây thì cũng phải vẫn lạc tại chỗ.

- Cút cho ta!

Nam học viên gào thét trong sự sợ hãi, trường đao trong tay xuất ra một mảnh đao mang phong phú.

Keng sưu! Rắc rắc!

Đầu Yêu thú kia đánh ra một trảo, làm cho cả người và đao của nam học viên bị xé thành hai nửa.

Hoàn toàn là nghiền ép và đồ sát.

Học viên Bạch Ngân Khai mạch bát trọng lại giống như con sâu cái kiến vậy.

Giết xong đôi đệ tử tình lữ.

Rống!

Vẻ mặt của đầu Yêu thú kia tràn ngập vẻ khát máu và hận ý, dùng tốc độ như quỷ mị bắn thẳng về phía La Thiên.

Trái tim La Thiên run lên.

Đây chính là chiến lực cấp bậc Linh Hải cảnh a, mặc dù đã bị thương, thế nhưng cũng có thể nghiền sát Khai mạch cửu trọng bình thường.

Vốn, hắn cũng chuẩn bị quay người chạy trốn, nhưng bởi vì tu luyện Tạo Hóa quyết cho nên làm cho tư duy của hắn vô cùng thông suốt, tỉnh táo hơn người thường.

- Tốc độ của đầu Yêu thú này gấp hai ba lần của ta, không có khả năng tránh thoát được.

La Thiên hít sâu một hơi, thân thể lập tức dừng lại.

Một khi chạy trốn là hắn sẽ dâng phần lưng cho Yêu thú Linh cấp công kích, khi đó hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ!

Sưu!

Đầu Yêu thú kia tạo thành một đạo bóng đen ma quỷ, không đến hai lần hít thở đã đuổi kịp La Thiên.

Trên mặt của nó hiện lên vẻ kinh ngạc, không ngờ nhân loại nhỏ yếu này lại không có vẻ gì là sợ hãi cả.

- Lớn mật!

Sắc mặt của thiếu niên kia lạnh lẽo, khí tức trên người đột nhiên biến hóa, hóa thân thành một vị Yêu Đế viễn cổ hùng vĩ lớn mạnh, đè ép thiên địa, một cỗ Yêu Đế chi khí ngút trời cuốn tới.

Bình Luận (0)
Comment