Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 95 - Chương 95: Chỉ Xuất Một Kiếm!

Chương 95: Chỉ xuất một kiếm! Chương 95: Chỉ xuất một kiếm!

Chém giết xong hai đầu cự mãng ở trước mặt.

Ánh mắt của La Thiên quét qua gần đó, mấy tên học viên Bạch Ngân còn lại đang bị hai đầu cự mãng màu vàng dẫn theo mấy đầu cự mãng vây công.

Muốn chạy trốn, trước hết cần phải đột phá còng vây của cự mãng màu vàng.

Bước thứ hai, mới nên suy nghĩ tới đầu Bích Linh mãng kia.

- Không chịu nổi nữa rồi!

Sắc mặt của thiếu niên tóc tím, thiếu nữ vũ mị và các học viên Bạch Ngân trắng bệch, chật vật không chịu nổi.

Dù sao, hai đầu cự mãng màu vàng này có thể so sánh được với học viên Hoàng Kim; cho dù một đầu trong đó bị trọng thương thì cũng không tầm thường, không yếu hơn so với cửu trọng bao nhiêu.

- Ta đối phó với một đầu cự mãng màu vàng, đầu còn lại giao cho các ngươi.

Nam Cung Ngọc trịnh trọng mở miệng.

- Ngươi có thể làm được chuyện này sao?

Mấy tên học viên Bạch Ngân ở đây đều có vẻ kinh dị, lên tiếng hỏi.

Tu vi của Nam Cung Ngọc khó khăn lắm mới đạt tới thất trọng đỉnh phong, muốn chiến thắng cự mãng màu vàng sao, nói đùa?

- Lên!

Bên trên khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Ngọc để lộ ra vẻ quyết tuyệt.

Hô ông!

Chân khí trong cơ thể hắn sôi trào và ba động, bắn ra một cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ.

Thiên cực chưởng!

Nam Cung Ngọc đánh ra một đạo chưởng ấn như ánh sáng được ngưng luyện tới cực hạn, trực tiếp đánh cho một đầu cự mãng có thể so với bát trọng bị thương nặng.

Sau đó, hắn và một đầu cự mãng màu vàng còn lại đánh tới có đi có về, sức chiến đấu tăng lên không chỉ gấp bội!

- Thực lực thật là mạnh mẽ!

- Nam Cung Ngọc tu luyện công pháp bí kỹ gì vậy chứ?

Mấy tên học viên Bạch Ngân kinh hãi.

Mặc dù La Thiên có chút kinh ngạc, nhưng chuyện này cũng không ngoài dự liệu của hắn.

Hắn đã sớm cảm ứng được, bên trong cơ thể của Nam Cung Ngọc có phong cấm một cỗ lực lượng cường đại.

- La Thiên! Còn thất thần ở đó làm gì?

- Đầu cự mãng còn lại, chúng ta phải cùng nhau đối phó.

Thiếu niên tóc tím khẽ quát.

Giờ phút này, thiếu niên tóc tím, thiếu nữ vũ mị và một học viên Bạch Ngân Khai Mạch bát trọng đang ngăn cản một đầu cự mãng màu vàng và ba đầu cự mãng phổ thông còn lại.

Hai chi đội ngũ, vốn có chín học viên Bạch Ngân, lúc này lại chỉ còn lại bốn năm người trước mắt mà thôi.

- Không vội, ta chỉ xuất một kiếm mà thôi.

La Thiên bình thản nói.

Nếu như hắn toàn lực bộc phát Thần mạch và võ kỹ thì cũng có thể một mình đấu với một đầu cự mãng màu vàng.

Nhưng La Thiên muốn giữ thực lực, ứng phó với nguy cơ chân chính.

Dùng phương pháp tốn ít sức nhất chính là mô phỏng khí tức của Yêu Đế, đi giết cự mãng màu vàng.

Chỉ xuất một kiếm?

Thiếu chút nữa ba người tiếu niên tóc tím đã tức giận đến mức ngất xỉu, hiển nhiên bọn họ đã nghĩ đến danh hiệu Nhất kiếm lang quân của La Thiên.

So sánh với Nam Cung Ngọc.

Nhân phẩm của La Thiên thực sự quá kém!

- Không được! Không chừng tiểu tử này đang muốn tìm cơ hội để chạy trốn.

Thiếu nữ vũ mị hừ lạnh nói.

- Lẽ nào lại như vậy!

- Để chúng ta chống cự với nguy cơ, hắn ở ngồi bên cạnh châm chọc hay sao?

Ba tên học viên Bạch Ngân, rất nhanh cả đám đã đạt thành nhận thức chung.

Sưu sưu sưu!

Ba người vừa đánh vừa lui, mang theo một đầu cự mãng màu vàng và ba đầu cự mãng phổ thông đi tới gần chỗ của La Thiên.

La Thiên đứng tại chỗ, không hốt hoảng.

- Cơ hội tốt!

Thiếu niên tóc tím và thiếu nữ vũ mị nhìn nhau, trong ánh mắt để lộ ra một tia lạnh lẽo.

Hai người làm thủ hạ tâm phúc của Nhạc Tĩnh, cho nên cũng biết kế hoạch mưu sát của lão đại mình với La Thiên.

Giờ phút này.

Đây chính là một cơ hội rất tốt!

La Thiên ngươi đã khinh thường như thế thì cũng đừng trách chúng ta chơi ngươi.

- Tránh mau!

Ba người thiếu niên tóc tím dẫn cự mãng màu vàng tới bên người La Thiên, sau dó lại lợi dụng tốc độ cực nhanh chạy tứ tán.

Hô sưu!

Cự mãng màu vàng đánh tới, lúc này ở trước mặt nó chỉ còn lại một thiếu niên Khai Mạch lục trọng, không ngờ lại không tránh không né.

Hai mắt của nó đỏ tươi, nào quản được nhiều như vậy nữa mà lập tức vồ tới.

- Ha ha! Mặc cho Nhất kiếm lang quân ngươi có bản lĩnh mạnh mẽ tới đâu, một khi đối mặt với chiến lực cửu trọng trở lên thì cũng phải nuốt hận tại chỗ.

Thiếu niên tóc tím cười ra tiếng.

Sau khi ba người chạy đi, ánh mắt nhìn về phía sau, dường như đang nhìn một người chết vậy.

Nhưng tiếp theo, ánh mắt của ba người thiếu niên tóc tím ngây ngốc, như là thấy quỷ vậy.

Sưu!

Phong Tuyết kiếm trong tay La Thiên bắn ra một đạo kiếm quang sáng chói mắt, vô cùng sắc bén, hàn khí lạnh thấu xương lan tràn ra chung quanh.

Thân thể đang tới gần của cự mãng màu vàng lập tức cứng đờ.

Phốc phốc!

Đạo kiếm quang lạnh lẽo kia tức thì xuyên qua đầu của cự mãng màu vàng!

- Cái này. . . Làm sao có thể!

Trong lòng ba người thiếu niên tóc tím gầm thét, rất là hối hận và không cam lòng.

Một kiếm!

Quả thực đối phương chỉ dùng một kiếm!

Cự mãng màu vàng có chiến lực Khai Mạch cửu trọng trở lên cứ như vậy bị La Thiên giết, rất là gọn gàng.

Dùng góc độ của bọn hắn, không thể nhìn thấy được vẻ sợ hãi trong mắt của cự mãng màu vàng.

Thế nhưng lại cảm giác được, lúc cự mãng màu vàng bị trọng thương áp sát tới chỗ La Thiên thì lại để lộ ra một chút kẽ hở.

- Một kiếm giết chết cự mãng màu vàng?

Nam Cung Ngọc đang chém giết cùng một đầu cự mãng màu vàng khác, hai mắt nhìn thấy cảnh này, trong lòng giật mình.

Đối với La Thiên.

Hắn luôn không phục, dù sao hắn tu luyện Thiên Cương cực nguyên công, ngày bình thường phải phong cấm một nửa lực lượng.

Nhưng giờ phút này hắn đã mở phong cấm, bản thân uy phong lẫm liệt, một mình đấu với một đầu cự mãng màu vàng, làm cho đám người chug quanh kinh hãi.

Nhưng mà, so với La Thiên dùng một kiếm giết chết cự mãng màu vàng, một chút thành tựu ấy không tính là cái gì cả.

- Ta hiểu rồi! Đầu cự mãng mà La Thiên giết chết này là đầu trước đó đã bị Nhạc học trường đánh cho tổn thương thảm trọng, cơ hồ mất đi nửa cái mạng a.

Thiếu nữ vũ mị bỗng nhiên lên tiếng nói.

Đầu cự mãng màu vàng xuất hiện đầu tiên đã bị Nhạc Tĩnh đánh cho trọng thương. Dù sao Nhạc Tĩnh cũng là một trong các đại lão của khu Hoàng Kim, thực lực cũng là tồn tại đỉnh tiêm trong các học viên Hoàng Kim.

- Đáng hận! Lại bị gia hỏa này chiếm được tiện nghi.

Thiếu niên tóc tím tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Trên thực tế, đầu cự mãng màu vàng này có bị trọng thương hay không thì cũng sẽ bị một kiếm của La Thiên miểu sát.

Bởi vì, yêu thú từ Linh Hải cảnh trở xuống, ở trước mặt khí tức Yêu Đế do La Thiên mô phỏng ra đều không có sức hoàn thủ.

- Ta nói, chỉ dùng một kiếm mà.

La Thiên hời hợt nói, lại dùng kiếm lấy ra yêu hạch trong cơ thể của cự mãng màu vàng.

Hả?

Hắn vừa thu hồi khí tức Yêu Đế mô phỏng thì lại bỗng nhiên cảm thấy lạnh người, nguy cơ kéo tới.

Cỗ nguy cơ này đến từ Bích Linh mãng ở bên kia.

Con ngươi tham lam khát máu của Bích Linh mãng đột nhiên đảo qua năm tên học viên Bạch Ngân, dừng lại một chút ở trên thân của La Thiên.

Lông tơ toàn thân La Thiên dựng đứng, người như rớt vào trong hầm băng.

Hắn mô phỏng khí tức của Yêu Đế chỉ trong nháy mắt mà thôi, sau đó lại phong ấn khí tức của Yêu Đế cốt.

Dù vậy, cũng dẫn tới sự chú ý của Bích Linh mãng.

La Thiên đã nghĩ đến một loại khả năng.

Bích Linh mãng là dị thú trong truyền thuyết, có lẽ có thể có chút thông linh, rất là nhạy cảm đối với khí tức của Yêu Đế cốt.

Chi chi!

Bích Linh mãng hưng phấn rít gào, thế công ngày càng hung mãnh hơn, sương mù màu xanh quanh thân cuồn cuộn.

Nó đã xác định, Yêu Đế cốt ở ngay bên trong đám người này, còn có một mục tiêu rất đáng hoài nghi.

- Sắp không kiên trì nổi nữa rồi!

Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên liên tục lui về phía sau, trên thân đều có vết thương.

Chung quy hai người vẫn phải dựa vào bí thuật, hoặc là võ mạch và tuyệt kỹ cho nên mới có thể bộc phát ra chiến lực có thể so sánh với Linh Hải cảnh hơi yếu.

Nhất là bí thuật của Nhạc Tĩnh sẽ tiêu hao tinh huyết và nguyên khí, phải trả một cái giá không nhỏ.

Một khi bí thuật kết thúc thì hắn sẽ rơi vào trong suy yếu, thời gian càng dài thì tác dụng phụ đối với võ giả sẽ càng lớn.

- Nắm chắc thời gian!

Trong lòng La Thiên xiết chặt, một khi hai vị đại lão Hoàng Kim thất bại thì hắn sẽ bị Bích Linh mãng để mắt tới, khi đó hắn sẽ khó mà trốn thoát khỏi.

Sưu!

La Thiên lách mình, trước tiên trợ giúp ba người thiếu niên tóc tím đánh chết mấy đầu cự mãng phổ thông kia.

Sau đó mấy tên học viên Bạch Ngân liên thủ lại với nhau, lại phối hợp với Nam Cung Ngọc, giải quyết đầu cự mãng màu vàng cuối cùng.

Trong quá trình này La Thiên không dám vọng động dùng Yêu Đế cốt để mô phỏng khí tức Yêu Đế.

Đầu Bích Linh mãng kia, lúc đang chém giết với hai người Liễu Tử Yên vẫn lạnh lùng nhìn qua bên này.

Hắn có một loại trực giác.

Trong năm tên học viên Bạch Ngân ở đây, chỉ cần bất kỳ người nào dám chạy trốn thì chắc chắn sẽ bị Bích Linh mãng chặn giết.

- Thiên Thư, thôi diễn tin tức về Bích Linh mãng.

La Thiên lui đến một cái góc, ý thức chạm vào Thiên Thư trong đầu.

Rất nhanh, tin tức về Bích Linh mãng đã được thôi diễn ra.

Làm dị thú thượng cổ, chắc chắn đầu mãng xà này sẽ thông linh, cảm quan hơn xa yêu thú bình thường.

Ở trong phạm vi nhất định, chỉ cần tiết lộ ra một tia khí tức rất nhỏ của Yêu Đế cốt thì cũng sẽ bị nó cảm giác được.

- Khó trách.

Trong lòng La Thiên bừng tỉnh, đầu Bích Linh mãng này đã bị mình hấp dẫn a.

Trước đó, cảm giác nguy cơ, bất an do bị nhìn chằm chằm vào chính là bắt nguồn từ điểm này.

- Không hổ là dị thú, tốc độ công kích và phòng ngự đều đứng hàng đầu trong các yêu thú cùng cấp bậc, mà sức khôi phục lại cường đại, chỗ thiếu hụt và uy hiếp, rất ít. . .

La Thiên xem hết toàn bộ tin tức về Bích Linh mãng.

Nhưng vào lúc này.

- A. . .

Nhạc Tĩnh kêu lên một tiếng đau đớn, bị cái đuôi của Bích Linh mãng quét trúng, cả người lẫn đao bay ngược ra ngoài mười mấy thước.

Oa!

Khóe miệng của Liễu Tử Yên có một vệt máu tràn ra, cũng phải lui lại.

Hai vị đại lão Hoàng Kim chém giết với dị thú Linh cấp mà có thể kiên trì đến bây giờ đã là cực hạn rồi.

- Xong! Chạy mau…

Mọi người không quản được nhiều như vậy, lập tức chạy trốn.

Sưu sưu!

Thân thể hai mươi thước của Bích Linh mãng quét ngang ở trước mặt mọi người, tản mát ra một mảnh sương độc màu xanh.

- A. . .

Vị thiếu nữ vũ mị kia ỷ vào ưu thế thân pháp mà có ý đồ chạy trốn, kết quả lại bị đuôi của Bích Linh mãng quét trúng, thân thể lập tức hóa thành một bãi thịt nát.

- Mọi người không được trốn, nếu không sẽ bị giết hết.

Nam Cung Ngọc trầm giọng nói.

Đến thời khắc này, người còn có thể duy trì tỉnh táo chỉ có La Thiên và Nam Cung Ngọc.

Về phần hai vị đại lão Hoàng Kim, Liễu Tử Yên trọng thương, tiêu hao khá lớn; Nhạc Tĩnh thì thể lực đã bị tiêu hao nghiêm trọng. Sau khi thi triển bí thuật xong đã rơi vào trạng thái suy yếu, chiến lực hạ xuống không còn được một nửa so với lúc toàn thịnh.

Rất nhanh, hai đại học viên Hoàng Kim, năm tên học viên Bạch Ngân bị Bích Linh mãng bức đến sát vách núi.

Không thể trốn đi đâu được nữa!

Sắc mặt cả đám học viên trắng bệch, bị nguy cơ tử vong bao phủ.

Con ngươi lạnh lẽo của Bích Linh mãng tràn ngập vẻ tham lam và xảo trá, nó sẽ không tha bất kỳ người nào, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người của La Thiên.

Lông tơ của La Thiên dựng lên, hắn đã cảm nhận được một cỗ nguy cơ tử vong.

Sưu!

Một cái tay sau lưng của hắn âm thầm nắm lấy một cái răng của Côn Già.

Lúc này răng của Côn Già chỉ còn lại hai cái mà thôi.

Dùng một cái thiếu một cái.

Không đến lúc sống chết trước mắt thì tuyệt đối không thể sử dụng.

Xem như phải dùng thì cũng phải dùng cho đáng giá!

Sưu!

La Thiên thi triển Du Thân Bộ, giống như là một cái lông vũ, bay vọt lên, ý đồ muốn chạy ra bên ngoài.

- Tên ngu ngốc này!

Mấy người Nhạc Tĩnh thầm mắng.

Dưới loại tình huống trước mắt này, ai ngoi đầu lên trước thì nhất định sẽ bị Bích Linh mãng công kích.

Chỉ là cũng tốt đợi tới khi La Thiên bị Bích Linh mãng truy sát thì bọn hắn sẽ có cơ hội chạy trốn.

- Không được.

Nam Cung Ngọc quát khẽ, La Thiên làm như vậy rất không lý trí.

Thân thể của La Thiên vừa động thì…

Grào!

Hai mắt Bích Linh mãng trở nên lạnh lẽo, cái đuôi to lớn nhanh như điện quét tới chỗ La Thiên, trong không khí truyền đến tiếng rít kinh hồn.

Đây là một kích toàn lực của cấp bậc Linh Hải cảnh, đủ để miểu sát bất kỳ một tồn tại Khai Mạch cảnh nào.

Giữa không trung.

La Thiên nhếch miệng nở một nụ cười quỷ quyệt.

Phanh! Cọ!

Hắn giẫm một chân lên trên vách núi đá ở sau lưng, sau đó lại đột nhiên mượn lực mà quay lại, bắn tới sau lưng của Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên.

- Cái gì!

Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên kinh hãi biến sắc.

La Thiên chạy trốn chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi!

Sau khi khiến cho Bích Linh mãng công kích, hắn lập tức chạy đến sau lưng hai người.

Sưu oanh!

Đuôi của Bích Linh mãng mang theo ánh sáng màu xanh đi theo thân thể của La Thiên, quét về phía Liễu Tử Yên và Nhạc Tĩnh.

Không được!

Sắc mặt của Liễu Tử Yên trắng bệch như tờ giấy.

Trải qua một phen chiến đấu khốc liệt, nàng đã phải chịu thương thế thảm trọng, tiêu hao rất lớn.

Giờ phút này lại bị buộc đến một góc, muốn tránh cũng không được, cũng vô lực chống cự lại một kích này.

Bình Luận (0)
Comment