Vạn Cổ Chi Vương (Dịch)

Chương 96 - Chương 96: Xuất Hết Át Chủ Bài!

Chương 96: Xuất hết át chủ bài! Chương 96: Xuất hết át chủ bài!

Ở trong tuyệt cảnh.

Cả đám thiếu niên bị hành động của La Thiên làm cho kinh sợ.

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Bích Linh mãng vô cùng mạnh mẽ.

Không ngờ hắn lại dám là người thứ nhất đưa đầu lên.

Loại việc làm này, không thể nghi ngờ là chịu chết!

Nhưng mà, hành động chạy trốn của La Thiên chỉ là một hiện tượng giả mà thôi.

Hắn lợi dụng ưu thế của Vân Du bộ, trong nháy mắt mượn lực của vách núi đá, bằng vào tốc độ kinh người nhảy tới sau lưng của Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên.

Hay cho một chiêu giá họa!

Trong lòng Nam Cung Ngọc kinh sợ thầm khen, đồng thời cũng thẩm đổ mồ hôi lạnh thay cho La Thiên.

Chiêu này nhìn như đơn giản, kì thực lại cực kỳ hung hiểm.

Chỉ cần có chút sai sót thì một kích này của Bích Linh mãng đã đủ để giết chết La Thiên trong nháy mắt.

Nhưng nhất định La Thiên phải mạo hiểm như vậy!

Bởi vì Bích Linh mãng đang theo dõi hắn, sẽ ưu tiên xuất thủ với hắn.

Cũng may, lực phản ứng của Linh thức La Thiên cực nhanh, Vân Du bộ gần như đại thành, kế hoạch đã được hoàn thành một cách viên mãn.

Giờ phút này.

Người chính thức ở trong tình trạng nguy hiểm chính là Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên.

Đuôi của Bích Linh mãng hóa thành ánh sáng màu xanh quét tới, đủ để giết chết hai người trong nháy mắt.

- Không...

Sắc mặt Liễu Tử Yên trắng bệch, thân thể mềm mại run rẩy.

Dùng trạng thái trước mắt của nàng, mặc kệ có ngăn cản được hay không thì đều phải chết.

Ở dưới nguy cơ tử vong.

Ánh mắt oán độc của Liễu Tử Yên quét về phía La Thiên, quả thực là hận thấu xương.

Cho dù sau khi chết có thành quỷ thì nàng cũng sẽ không bỏ qua cho La Thiên.

Vù vù sưu!

Mắt thấy cái đuôi to lớn của Bích Linh mãng sẽ quét trúng hai người Liễu Tử Yên.

- Cút!

Một tiếng thét kinh sợ từ bên cạnh Liễu Tử Yên truyền đến.

Nhạc Tĩnh móc ra một cái ngọc phù màu xanh đậm, lại dung nhập chân khí vào trong đó.

Vù vù sưu!

Ngọc phù lóng lánh, hóa thành một đạo chưởng ảnh màu xanh rộng vài chục thước, bộc phát ra uy năng mênh mông, lập tức đón công kích của Bích Linh mãng.

Phanh một tiếng.

Thân thể khổng lồ của Bích Linh mãng bị đánh bay ra bên ngoài hơn mười thước, lân phiến ở trên người vỡ nát, máu tươi chảy ra.

Hí!

Bích Linh mãng phát ra tiếng kêu thống khổ, phần đuôi của nó gần như đã bị đánh thành hai đoạn.

- Lực lượng Linh Hải cảnh!

La Thiên có vẻ tiếc nuối nhìn qua đạo chưởng ảnh màu lam dần dần biến mất kia.

Chỉ bằng một kích đã làm cho Bích Linh mãng bị thương nặng.

- Ta không chết sao?

Liễu Tử Yên nghĩ lại vẫn còn rùng mình, lại có chút cảm kích nhìn Nhạc Tĩnh một cái.

Quả nhiên nàng đã tìm đúng trợ thủ.

- Không ngờ lại không thể giết chết được nó!

Vẻ mặt Nhạc Tĩnh có chút âm trầm, Ngọc phù trong tay vỡ vụn.

Đây chính là át chủ bài mạnh nhất mà Phó Phủ chủ cho hắn, nghe nói đây là thứ có thể đánh chết Linh Hải cảnh cấp thấp bình thường.

Bích Linh mãng thân là dị thú thượng cổ, thân thể khổng lồ, lực phòng ngự rất là kinh người.

- Các vị! Bích Linh mãng đã bị trọng thương, chúng ta liên thủ là có cơ hội đánh chết nó.

Nhạc Tĩnh cổ vũ mọi người.

- Toàn thân Bích Linh mãng đều là bảo vật, trong cơ thể có Bích Linh huyết chảy xuôi, giá trị của nó thế nào có lẽ mọi người cũng hiểu...

Liễu Tử Yên nhoẻn miệng cười.

Lời vừa nói ra, tim của tất cả mọi người đập thình thịch.

Nếu có thể đánh chết được Bích Linh mãng, giá trị vô cùng lớn.

Hai vị đại lão Hoàng kim ra vẻ như không quan tâm tới chiêu dẫn họa tới thân mình của La Thiên.

Đầu Bích Linh mãng kia ít nhất còn có bảy thành chiến lực, vẫn không thua Linh Hải cảnh bình thường a.

Hiện giờ vẫn không thể náo loạn với La Thiên, tốt nhất là có thể lợi dụng hắn.

- Thực lực của chúng ta còn chưa đủ.

La Thiên lắc đầu, giội cho hai người một gáo nước lã.

Hắn đã cảm ứng được trong cơ thể của Bích Linh mãng có Sinh Mệnh lực khổng lồ.

Tê tê...ê...eeee! ~

Sau khi Bích Linh mãng thống khổ uốn éo vài vòng, bên ngoài thân có ánh sáng màu xanh biếc lưu chuyển, thương thế đang không ngừng tự lành.

Khuôn mặt của Liễu Tử Yên và Nhạc Tĩnh trầm xuống.

Hai người vốn định lợi dụng những người còn lại, hỗ trợ chia sẻ áp lực, cuối cùng bọn họ lại ra tay đánh chết Bích Linh mãng.

Tốt nhất là có thể gài bẫy đám người La Thiên, sau đó bọn hắn sẽ độc chiếm lợi ích Bích Linh mãng.

Nhưng không nghĩ tới La Thiên lại tỉnh táo như thế, sinh mệnh lực của Bích Linh mãng còn mạnh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.

Vù vù hít!

Quanh thân Bích Linh mãng có một tầng sương mù màu xanh hiển hiện, con ngươi lạnh lẽo đảo qua Nhạc Tĩnh và La Thiên.

A...!

Bích Linh mãng mở cái miệng lớn dính máu ra, bắt đầu khởi động, khí tức kinh khủng nổi lên.

- Không tốt!

Mọi người lập tức cảm nhận được nguy cơ tử vong trước đó chưa từng có.

- Bích Linh mãng đang muốn phát động sát chiêu!

Sắc mặt Nam Cung Ngọc trầm xuống.

Ô...ô...n...g Xoạt!

Bích Linh mãng đột nhiên nhổ ra một mảnh không khí màu xanh, giống như một cái thác nước, đồng thời bọc lấy mấy người ở đây.

Đây là phạm vi của sát chiêu!

Đủ để giết chết sáu học viên ở đây trong nháy mắt.

- Chém!

Nam Cung Ngọc khẽ quát một tiếng, trong tay hắn xuất hiện một thanh kiếm gãy phong cách cổ xưa, chân khí trong cơ thể lập tức bị điên cuồng rút ra.

Xôn xao SƯU...U...U!

Kiếm gãy chém ra, một đạo kiếm quang màu cam vô cùng bá đạo vẽ một cái ở trong hư không.

Lực lượng kiếm đạo sắc bén làm cho mọi người run sợ.

Bích Linh mãng run lên, nhổ ra một mảnh khói màu xanh, lập tức bị kiếm quang đập tan.

Phốc Sưu!

Uy thế của đạo kiếm quang màu cam kia không giảm, để lại trên người Bích Linh mãng một miệng vết thương rộng vài thước.

- Không hổ là một trong bảy đại thế gia Vũ đạo của Thương Vân quốc.

Trên mặt Nhạc Tĩnh hiện lên vẻ vui mừng.

Nam Cung Ngọc thân là cháu trai của Trưởng lão Thánh Phủ, lại là thiếu chủ của một trong bảy đại thế gia Vũ đạo, thân thế còn hơn cả hắn.

Bịch!

Sau khi chém ra một kiếm kia, Nam Cung Ngọc ngã xuống đất, chân khí tiêu hao hết, hầu như không còn một chút nào cả.

Tê tê...ê...eeee!

Bích Linh mãng thống khổ giãy giụa kêu lên, trong mắt hiện lên một tia oán hận và căm giận.

Không ngờ trong đám thiếu niên này lại có thể đồng thời xuất hiện hai tồn tại có bối cảnh rất lớn.

Dù là Ngọc phu của Nhạc Tĩnh hay là kiếm gãy của Nam Cung Ngọc đều có thể bộc phát ra chiến lực Linh Hải cảnh trong nháy mắt.

- Nó còn chưa chết sao?

Trái tim của mấy người ở đây lạnh lẽo, có chút tuyệt vọng.

Cho dù thương thế của Bích Linh mãng cực kỳ nghiêm trọng, thế nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng.

Dù nó chỉ còn có năm thành chiến lực thì mọi người cũng không có cách nào chống lại được nó.

Nam Cung Ngọc đã tiêu hao hết chân khí, không còn một chút chiến lực nào đáng nói nữa.

Nhạc Tĩnh thì trước đó đã sử dụng bí thuật, hiện tại cũng đang ở trong thời kỳ suy yếu.

Liễu Tử Yên cũng không mạnh mẽ được hơn chỗ nào, nhiều nhất chỉ giữ lại được chiến lực Khai mạch cửu trọng phổ thông mà thôi.

Trái lại, năng lực tự lành của Bích Linh mãng rất mạnh mẽ, thương thế đang khôi phục từng chút một.

Dù là liều mạng, hay là tiêu hao thì dường như mọi người cũng chỉ còn một con đường chết mà thôi.

- Các vị! Còn ai có ... át chủ bài nữa hay không? Nếu không mọi người sẽ phải cùng chôn một chỗ đó.

Ánh mắt của La Thiên mang theo vẻ chờ đợi đảo qua mấy người.

- Hết rồi.

Sắc mặt của Nam Cung Ngọc không quá tốt, ngươi cho rằng loại át chủ bài kinh khủng này là rau cải trắng hay sao?

Mặt của Nhạc Tĩnh cũng tối sầm lại, Ngọc phù mà hắn tiêu hao cũng phải bỏ ra một phần nhân tình và một cái giá khá lớn mới có được.

Lúc trước Nhạc Phó Phủ chủ vì luyện chế vật này mà đã phải tiêu hao Nguyên khí rất lớn, lại mất thời gian mấy tháng mới làm được.

Một khi tiêu hao vật này, trong vòng mấy năm trở lại hắn đừng mơ có được cái thứ hai.

Tê tê...ê...eeee!

Khuôn mặt của Bích Linh mãng có chút dữ tợn, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn và xảo trá.

Linh trí của nó rất cao, có thể nghe hiểu đại khái mấy người này đang nói gì.

Hừ!

Các ngươi không nắm chắc, hết át chủ bài rồi sao?

Con mắt của Bích Linh mãng lạnh lẽo, thân thể khổng lồ không chút kiêng nể bắn thẳng về phía mấy người.

Sáu người còn lại lúc này, ngoại trừ La Thiên ra, tất cả đều có một loại cảm giác sợ hãi và bất đắc dĩ khi phải đối mặt với tử vong.

- Vô lực xoay chuyển trời đất rồi sao?

Nam Cung Ngọc nở nụ cười đắng chát, mình tu luyện Thiên Cương Cực Nguyên công, bản thân vốn có hi vọng chấn hưng gia tộc, thế nhưng….

Vù vù hí!

Thân thể khổng lồ của Bích Linh mãng nhảy dựng lên, con ngươi lạnh lẽo tập trung lên trên người La Thiên.

Đối tượng mà nó đánh chết là La Thiên!

Một mặt, La Thiên là đối tượng mà nó hoài nghi ban đầu.

Một mặt khác.

Chỉ có nhân loại này là không có một chút kinh hoảng và sợ hãi nào cả.

- Các ngươi đã hết lực, cũng không còn lá bài tẩy nữa đúng không? Không ngờ ra hết mà cũng không làm nó tổn thương.

La Thiên có vẻ thất vọng nói.

Không có lực?

Nhạc Tĩnh và Nam Cung Ngọc tức giận không có chỗ phát tiết.

Nếu như không có lá bài tẩy của bọn hắn thì chỉ sợ mọi người ở đây đã chết sạch sẽ từ lâu rồi.

- Cuối cùng vẫn phải để ta xuất thủ.

La Thiên khẽ thở dài một cái, ra vẻ đau xót.

Cái gì?

Đám người Nhạc Tĩnh và Nam Cung Ngọc cùng chấn động, dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía La Thiên.

Một thiếu niên bình dân Khai mạch lục trọng.

Có thể có át chủ bài gì cơ chứ?

Vù vù Xoạt!

Mắt thấy cái miệng lớn dính máu của Bích Linh mãng đánh về phía La Thiên đang đứng ở trước vách núi.

- Đi!

La Thiên quát lên một tiếng chói tai, rót chân khí vào trong một cái răng đen nhánh.

Ô...ô...n...g oanh!

Cái răng đen nhánh tỏa ra ánh sáng âm u, bỗng nhiên bành trướng, lớn bằng một căn phòng nhỏ. Bề mặt còn có một tầng gió lốc tối tăm quanh quẩn, cao bằng mấy tầng lầu, khí thế hung hãn ngập trời.

Grào!

Bích Linh mãng không tự chủ được có chút run rẩy, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi thật sâu.

A... ~~~

Ở trung tâm của gió lốc tối tăm kia có một đạo hư ảnh dị thú khổng lồ hiện ra, cao chừng hơn mười thước, chính là Thụy Thú Côn Già.

Một cỗ uy áp kinh khủng tản mát ra, chấn nhiếp sinh linh vạn vật xung quanh.

- Cái đó là...

Trong lòng đám người Nhạc Tĩnh, Nam Cung Ngọc rung động.

Mọi người ở đây, chân khí và máu thịt toàn thân cứng lại, một cỗ cảm giác sợ hãi từ trong máu thịt trào ra.

- Hình ảnh của Thụy Thú!

Trong lòng Liễu Tử Yên rung động lắc lư, bỗng nhiên nhớ lại cái bóng khiến cho Lăng Vân Quận thành rơi vào trong khủng hoảng ngày đó.

Đây là lực lượng của Thụy Thú!

Vù vù oanh …

Hư ảnh to lớn của Thụy Thú Côn Già nhổ ra một cơn gió lốc tối tăm, nuốt hết Bích Linh mãng đang sợ hãi, run rấy.

Giờ phút này, trong phạm vi mười dặm có thể mơ hồ nhìn thấy hư ảnh của Thụy Thú tồn tại trong khoảng thời gian hai ba hơi thở.

Sinh linh ở trong một mảnh khu vực bị cỗ khí tức kinh khủng này chi phối.

Cách đó vài dặm.

Một gã nam tử gầy gò mặc áo bào tím dừng chân, có chút giật mình nhìn về phía hình ảnh Thụy Thú ở phía chân trời.

Ở phía sau lưng của nam tử mặc áo bào tím có đồ án hình mặt trời

...

Trong sơn cốc.

Bịch một tiếng.

Thân thể khổng lồ của Bích Linh mãng bị gió lốc tối tăm quét trúng, bay ra gần trăm thước, làm cho một tảng đá vỡ nát, sụp đổ.

Trái tim của đám người Nam Cung Ngọc, Nhạc Tĩnh, Liễu Tử Yên đều run lên.

Mấy người rung động không hiểu, ánh mắt kinh hãi nhìn về phía thiếu niên tuấn tú cao ngất đang đứng ở cách đó không xa.

Một lát sau.

Bụi bặm tản đi, để lộ ra một nửa thân thể bị một đống đá bao phủ của Bích Linh mãng.

Vẫn không nhúc nhích, không có một chút tiếng vang nào cả.

- Đã chết rồi sao?

Trong mắt đám người Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên để lộ ra vẻ cực nóng và tham lam.

Toàn thân Bích Linh mãng đều là bảo vật, nhất là Bích Linh huyết trong cơ thể của nó.

- Cho dù chết thì cũng là ta giết được.

La Thiên lãnh đạm nói.

Vừa rồi, nếu không phải Bích Linh mãng bắn về phía hắn thì La Thiên sẽ không lập tức sử dụng răng của Côn Già. Bởi vì dù thế nào hắn cũng muốn tiếp tục hại Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên một chút.

- Ha ha!

Nhạc Tĩnh và Liễu Tử Yên cười lạnh, không coi lời nói của La Thiên là gì.

Dù sao Bích Linh mãng cũng đã chết, mặc dù không chết thì cũng không có nhiều sức phản kháng.

Về phần chiến lợi phẩm, còn không phải dựa vào thực lực để định đoạt hay sao?

Xoạt Xoạt!

Sáu người ở đây cẩn thận từng li từng tí một đi đến gần Bích Linh mãng, ném một ít đá đập trúng thân thể của cự mãng, thế nhưng nó vẫn không có một chút phản ứng nào.

- Có lẽ đã chết rồi.

Thiếu niên tóc tím phái chiến khuyển của mình ra, đi tới ngửi một lần, cuối cùng mới dám xác nhận.

Sắc mặt La Thiên có chút cổ quái, Linh thức đang cảm ứng mỗi một hành động của Bích Linh mãng.

Khi mọi người tới gần Bích Linh mãng chỉ còn mười mấy thước.

- Đầu Yêu thú này thật là xảo trá, không ngờ lại giả chết!

La Thiên đột nhiên hét lớn!

Lời vừa nói ra, đám người Nhạc Tĩnh sợ tới mức nhảy dựng lên.

Vù vù sưu!

Mà đầu Bích Linh mãng cũng đột nhiên nhỏm dậy, cái miệng lớn dính máu mở ra.

- Quả thực là đang giả bộ chết!

Mấy người Nhạc Tĩnh sợ tới mức hồn phi phách tán, quay người bỏ chạy.

Lúc này chỉ có một người ở đây không chạy.

Đó chính là La Thiên.

Ầm ầm!

Thân thể khổng lồ của Bích Linh mãng từ trong đống đá nhảy ra, trên gương mặt hiện lên vẻ suy yếu và điên cuồng, còn có oán độc, mở miệng đánh về phía La Thiên.

- Đến rất tốt!

La Thiên khẽ cười một tiếng, không ngờ lại không né không tránh.

Rồi sau đó.

Hắn làm một hành động làm cho mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Sưu!

Thân thể La Thiên nhảy lên, giống như là không quan tâm tới mọi chuyện mà chủ động nhảy vào cái miệng lớn dính máu của Bích Linh mãng.

Bình Luận (0)
Comment