Chương 957: Người Quen Cũ
La Thiên mang theo chín học sinh của mình, rời khỏi đội ngũ, lặng lẽ xâm nhập sơn mạch Tề Vân.
Lưu Lục nhìn La Thiên rời đi, dáng tươi cười trên mặt càng thêm nồng đậm.
Kế hoạch là, đợi tí nữa nội ứng ngoại hợp.
Đến lúc đó, bọn người La Thiên lâm vào tình thế nguy hiểm, viện trợ chậm một chút, bọn họ sẽ càng nguy hiểm thêm một phần.
Lưu Lục có thể dùng lương tâm của mình cam đoan, viện trợ chắc chắn sẽ chậm rất nhiều.
Vẻ mặt Hồ Siêu lo lắng, nhưng lại không nói thêm gì, đây là ân oán giữa La Thiên và Lưu Lục, y không muốn nhúng tay.
Tên trung niên lớn tuổi cũng không nói gì.
Tất cả mọi người là Đạo sư mới, chỉ có Lưu Lục, Đạo sư tinh anh có kinh nghiệm, kỳ thi tiếp theo có thể tấn cấp Đạo sư Trung cấp.
Đạo sư Sơ cấp mới tới, nếu không rơi vào tình huống lợi ích bản thân bị ảnh hưởng, nào dám đối nghịch với Lưu Lục.
...
"Lão sư, chúng ta sẽ không phải là có đi không có về chứ?"
Trần Nguyên lo lắng hỏi.
Bốn học sinh mới khác có chút sợ hãi và hối hận, nếu sớm biết sẽ gặp chuyện như vậy thì có lẽ bọn họ đã không chọn bái La Thiên là lão sư.
Việc đã đến nước này, các học sinh chỉ có thể ký thác hi vọng trên người La Thiên.
"Các ngươi chờ ở đây."
La Thiên bỗng nhiên mở miệng, nói xong thân hình đã bay vút đi, biến mất không thấy bóng dáng.
Vài tên học sinh muốn hỏi điều gì cũng không kịp, cũng không dám quá lớn tiếng, chỉ có thể ở nguyên tại chỗ chờ đợi.
Vù! Vù!
La Thiên trong rừng rậm, bóng mờ bay tán loạn rồi biến mất không thấy.
Hắn tu luyện Nguyệt Ảnh Độn Thiên, đối với loại sự tình lẻn vào này chỉ nhẹ nhõm hạ bút thành văn.
Rất nhanh.
La Thiên nhìn thấy hai chiếc Hư Không Thuyền cực lớn, cờ xí đều là Hắc Ưng Đạo Vương Đoàn.
Thực lực toàn bộ Hắc Ưng Đạo Vương Đoàn rất mạnh, nhưng đây chỉ là hai chi đội tàu trong Đạo Vương Đoàn, căn cứ tình báo cũng không có Thiên Trì Cảnh Cao giai.
La Thiên hơi bỏ ra chút ít tâm tư, đã tiềm nhập vào một trong hai chiếc Hư Không Thuyền lớn này.
Ở sâu trong Hư Không Thuyền, trong một gian cung điện xa hoa, hai thị nữ bước ra, đóng cửa lớn lại.
"Tâm tình của thuyền trưởng đại nhân dường như không được tốt."
"Đó là đương nhiên, nàng và một vị thuyền trưởng Hắc Ưng Đạo Vương Đoàn khác vẫn chưa đàm phán xong sự tình."
Hai thị nữ thấp giọng nói chuyện với nhau.
Đợi bọn họ đi rồi, một bóng đen xẹt qua cực nhanh, tới bên ngoài cung điện mà các nàng vừa rời đi.
Hành động tiếp theo của La Thiên, nếu để cho bọn người Trần Nguyên biết rõ, sợ là sẽ phát điên!
Rầm!
La Thiên đạp một cước vào cánh cửa, vọt lên đi vào.
"Ai?"
Một giọng nói uy nghiêm cứng rắn truyền ra, kèm theo uy áp Thiên cấp kinh khủng, bao trùm toàn bộ cung điện!
Thuyền trưởng mặc một bộ đồ đỏ quay người lại nhưng không thấy được kẻ xông vào.
Lần nữa quay đầu lại, nàng thấy bên chiếc bàn có một thanh niên áo bào trắng đang ngồi nhàn nhã, tự rót một chén trà.
"Đã lâu không gặp."
La Thiên nhấp một ngụm, cười nhìn thuyền trưởng áo đỏ.
Mấy ngày trước đây.
Lúc Lưu Lục để hắn tìm hiểu tin tức thì La Thiên đã thi triển Thôi Toán Chi Thuật, suy diễn ra một ít manh mối.
Dưới tình huống có được manh mối nhất định, lại lợi dụng Thiên Thư suy diễn, tiêu hao thấp hơn, hắn đã nhận được tin tức kỹ càng.
Hắn nói với Lưu Lục chỉ là một phần trong đó mà thôi.
Lúc đó, La Thiên đã biết, trong số đối tượng bọn họ muốn tiêu diệt có một người quen!
Đúng là Cửu đương gia của Tử Linh đạo đã từng ở Phá Toái Chi Hoàn, Lữ Hồng Y!
Lữ Hồng Y có chút kinh ngạc, ngồi xuống đối diện La Thiên, mỉm cười.
"Đúng là đã rất lâu, cũng phải sáu bảy năm rồi."
"Khi đó ngươi là đệ tử chân truyền của Thái Nguyên Tông, tu vi Địa Nguyên Cảnh tầng bảy đỉnh phong. Bây giờ ngươi lại là Thiên Trì Cảnh tầng hai đỉnh phong!"
Lữ Hồng Y nhắm hai mắt lại, sợ hãi thán phục trước sự phát triển của La Thiên, lại không xác định mà nói: "Còn thành đệ tử Vô Cực Thánh Viện sao?"
"Ngươi cũng rất rất giỏi, khi đó là chó nhà có tang, vài năm sau lại thành một vị thuyền trưởng Hắc Ưng Đạo Vương Đoàn ở Thương Bạch Chi Hoàn."
La Thiên thản nhiên nói.
Lời này của hắn không giả.
Lữ Hồng Y thật sự rất có bản lĩnh.
Tu vi của nàng bây giờ đã đạt tới Thiên Trì Cảnh tầng năm đỉnh phong, tiến bộ cực nhanh.
Cái này cũng bình thường.
Nàng mới là người được lợi lớn nhất trong bảo tàng Đạo Vương, giàu có hơn La Thiên rất nhiều.
Nàng còn đạt được truyền thừa Đạo Vương, cũng đi vào Thương Bạch Chi Hoàn sớm hơn La Thiên sáu bảy năm.
Dưới tình huống tài nguyên dồi dào, chỉ cần thiên phú không kém, tu vi đều sẽ đột nhiên tăng mạnh.
"Nói đi, ngươi tới chỗ của ta, có mục đích gì?"
Lữ Hồng Y hỏi.
"Vậy còn mục đích của ngươi là cái gì?"
La Thiên hỏi lại.
Lữ Hồng Y vừa rồi suy đoán xem La Thiên có phải là đệ tử Vô Cực Thánh Viện hay không.
Phải biết rằng La Thiên đã cải trang cách ăn mặc, điều này chứng minh Lữ Hồng Y biết rõ, kẻ địch đối phó nàng là đến từ Vô Cực Thánh Viện.
"Ha ha, ta chủ động tiết lộ tung tích, hi vọng kẻ địch giúp ta diệt trừ đối thủ cạnh tranh."
Lữ Hồng Y cũng không định giấu diếm.
Dã tâm nàng rất lớn, muốn mưu quyền thượng vị thì cần bình định kẻ địch.
Trong một chiếc Hư Không Thuyền lớn khác là một chi đội tàu khác của Hắc Ưng Đạo Vương Đoàn, "thuyền trưởng Huyết Nhận" bên trong đó chính là mục tiêu nàng muốn diệt trừ.
Đội ngũ hoàn chỉnh của thuyền trưởng Huyết Nhận có thực lực mạnh hơn đội ngũ của nàng.
"Ta nghĩ, chúng ta lại có thể hợp tác rồi."
Lữ Hồng Y cười quyến rũ nói.
Nàng tính toán rất kỹ, lại không nghĩ đến, trong số kẻ địch đến đây, lại có người quen.
Như vậy thì càng dễ xử lý hơn.
"Hợp tác thì có thể, yêu cầu của ta cũng khá đơn giản..."
Sau mấy câu, La Thiên lặng yên không một tiếng động rời đi.