Vạn Cổ Đại Đế

Chương 48

Các đệ tử tuy không dám nói lời nào, nhưng họ đều dùng ánh mắt kính nể, sùng bái mà nhìn Lăng Tiêu. Hắn chỉ nói một phen mà khiến cho Thái thượng trưởng lão Lâm Sơn tức đến hộc máu. Sự gan dạ cùng tài ăn nói này của Lăng Tiêu, bọn họ cưỡi ngựa chạy theo cũng không đuổi kịp.

Hơn nữa, vừa rồi chỉ trong nháy mắt, mọi người thực sự nghĩ Lâm Sơn chính mới chính là kẻ khi sư diệt tổ, không phân biệt phải trái đúng sai, một lão già khốn kiếp mượn việc công báo thù riêng. Điều đó cho thấy lý lẽ của Lăng Tiêu sắc bén ra sao!

Lăng Tiêu vốn có trí tuệ của cảnh giới Chí Tôn, trên người tất nhiên sẽ có khí thế bễ nghễ, nhìn đời bằng nửa con mắt, bá khí của một bậc Chí Tôn cao cao tại thượng dõi xuống bốn phương tám hướng. Hơn nữa hắn còn sử dụng một chút bí pháp tinh thần mới đạt được hiệu quả như thế.

“Làm sao? Thái thượng trưởng lão bị ta nói cho á khẩu, không trả lời được, có phải là muốn giết người diệt khẩu rồi không?

Lăng Tiêu lạnh lùng cười. Hắn nhìn Lâm Sơn đang đằng đằng sát khi như một đầu dã thú mà không chút sợ hãi.

“Hừ! Tiểu súc sinh, ngươi vũ nhục trưởng bối trong tông môn. Thật sự là tội ác tày trời. Cho dù người là Thánh tử thì thế nào? Thánh tử có thể coi rẻ môn quy, nhục mạ sư trưởng hay sao? Mặc kệ ngươi có ba hoa chích chòe kiểu gì, nhưng ngươi đã phạm phải ba đại tội như vậy, đều có nhân chứng vật chứng đầy đủ ở đây. Những lời phản bác vớ vẩn kia có thể làm chứng cho ngươi hả?”

Lâm Sơn gần như rít gào hô lên. Sát khí trong ánh mắt lão ta không hề che giấu chút nào. Nếu không phải đang đứng trước tông chủ, đông đảo các trưởng lão cùng các đệ tử, rất có thể hắn sẽ không nhịn được mà tung chưởng giết chết Lăng Tiêu rồi.

Tiểu súc sinh này đúng là đáng hận mà!

Lăng Tiêu im lặng không nói gì, nhưng mà vẻ trào phúng trong ánh mắt càng đậm, khiến Lâm Sơn càng tức điên hơn.

“Không có chứng cứ phải không? Nếu đã không có chứng cứ, vậy mấy câu ba hoa chích chòe của ngươi cũng không dùng được rồi. Các vị trưởng lão, ta cho rằng Lăng Tiêu bất kính với bề trên, chà đạp kẻ dưới, khi sư diệt tổ, giết hại đồng môn. Tội lỗi chồng chất. Lăng Tiêu phải bị xử tử ngay tức khắc. Mọi người có ý kiến gì không?”

Lâm Sơn dùng ánh mắt uy hiếp phần đông các trưởng lão.

"Thái thượng trưởng lão nói rất đúng, Lăng Tiêu tội ác tày trời, hắn phải bị xử tử ngay lập tức!"

“Ta cũng đồng ý xử tử tiểu súc sinh này!”

“Lăng Tiêu không xứng làm Thánh tử Trường Sinh môn ta!”

Nhất thời, các vị trưởng lão phe Lâm Sơn lại nhảy ra khép tội Lăng Tiêu.

Mà tại giờ phút này, Đặng Á Lâm đang đứng sau Đặng Thiên Đức, cắn răng quyết định chuyện gì đó. Hắn đi ra nói:

“Ta… Ta nguyện ý làm chứng cho Thánh tử!”

Câu nói của Đặng Á Lâm làm cho cả hội trường Trường Sinh điện huyên náo cả lên, biết bao đôi mắt đều tập trung lên người hắn.

Thậm chí một số đệ tử còn dùng ánh mắt kỳ quái để nhìn hắn.

Đặng Á Lâm không phải từng bị Lăng Tiêu dạy dỗ sao? Theo lý hắn phải căm hận Lăng Tiêu mới đúng, sao lại đứng ra làm chứng?

Trong nháy mắt, đôi con ngươi Lâm Sơn trầm hẳn xuống. Đôi mắt lạnh lẽo ấy dừng ở trên người Đặng Á Lâm cùng Đặng Thiên Đức. Lão lạnh lùng nói: “Đặng sư đệ, quản cho tốt cháu trai của ngươi đi. Nơi này không phải là chỗ mà kẻ nào cũng có thể xen mồm vào đâu!”

Đặng Thiên Đức có vẻ cuống lên, lớn tiếng quát Đặng Á Lâm: “Á Lâm, cút về đây cho ta!”

Lúc này, tâm tình của Đặng Thiên Đức cũng rất phức tạp. Lúc trước hắn cũng căm ghét vì Lăng Tiêu thúc dục Tử Tiêu Thần Lôi đánh xuống làm hắn mất hết mặt mũi, nhưng đồng thời hắn cũng cảm kích Lăng Tiêu đã chỉ điểm cho Đặng Á Lâm. Cho nên, hôm nay, tại Hội nghị phán quyết trưởng lão, Đặng Thiên Đức không nói một lời phản đối hay đồng ý gì cả.

Hắn nghĩ bản thân sẽ ở thế trung lập. Dù sao Lâm Sơn Thái thượng trưởng lão cũng không phải dễ chọc.

Nhưng thật bất ngờ, ai mà nghĩ đến, cái tên tiểu tử thối Đặng Á Lâm này lại từ phía sau hắn chạy ra, đòi làm chứng cho Lăng Tiêu cơ chứ.

Bị mọi người nhìn chăm chứ như vậy, mặt Đặng Á Lâm đỏ lên, nhưng vẫn kiên định nói: “Không, ta muốn làm chứng cho Thánh tử!”

Hắn đi đến giữa sảnh, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của người khác, nói với Lâm Sơn: “Khởi bẩm Thái thượng trưởng lão, Lăng Tiêu sư huynh do chính tay Tông chủ thử thách trước các đệ tử, vượt qua chín tầng Trường Sinh tháp, được Tông chủ phong làm Thánh tử. Ta đều tâm phục khẩu phục, phụ thân cùng Đại trưởng lão có thể làm chứng điều này! Cho nên Lăng Tiêu sư huynh trở thành Thánh tử, địa vị của hắn cao cao tại thượng, thân phận cao quý, tất nhiên không cần hành lễ trong Hội nghị phán quyết trưởng lão. Vì vậy tội thứ nhất tất nhiên không thành lập!”.

“Đúng vậy! Điểm này ta có thể làm chứng!" Nam Cung Hiên mỉm cười nói.

Đại trưởng lão cười giống như hồ ly tinh, nhìn thấy có người dám vuốt râu Lâm Sơn trong lòng ông cũng rất sảng khoái.

Mọi người nhìn về phía Đặng Thiên Đức, Đặng Thiên Đức thở dài một hơi. Hắn biết mình không thể tiếp tục im lặng như vậy được, cho nên hắn gật đầu, nói: “Đúng vậy. Lăng Tiêu đích thực là Thánh tử của Trường Sinh môn ta!”

Có ba người có địa vị cao đứng ra nói giúp, hiệu quả tất nhiên không phải là nhỏ. Điều này tương đương với việc một lần nữa xác định thân phận Thánh tử của Lăng Tiêu. Nhất thời các đệ tử ồ lên.

Nhất là Đặng Thiên Đức, hắn vốn là Chấp pháp trưởng lão. Có thể nói, trừ Nam Cung Hiên, Lâm Sơn, Đại trưởng lão ra, thì hắn là người quyền cao chức trọng trong lòng đệ tử. Thấy hắn ủng hộ Lăng Tiêu, các trưởng lão khác rùng mình. Họ vốn muốn đưa ra quyết định nhưng lại bắt đầu do dự.

“Được! Được! Được lắm!”

Lâm Sơn giận dữ mà cười, ánh mắt băng lãnh đảo qua đảo lại giữa Đặng Á Lâm cùng Đăng Thiên Đức, một tia sát khí cũng hiện ra luôn.

Trước kia, Đặng Thiên Đức là người thuộc phe hắn. Hiện giờ chẳng hiểu sao lại đầu quân cho Nam Cung Hiên, tất nhiên khiến cho Lâm Sơn vô cùng căm tức.

Hắn đột nhiên nhìn về Lăng Tiêu, lạnh lùng nói: “Cho dù lỗi thứ nhất có thể miễn, nhưng ngươi đả thương Tề Nguyên Hóa, sát hại Lâm Hạo Vũ, bằng chứng rành rành. Cho dù nói thế nào thì ngươi cũng phải chết không phải bàn cãi!”

“Thái thượng trưởng lão, chúng ta nguyện làm chứng vì Thánh tử!”

Đúng lúc này, có ba người từ bên ngoài tiến vào Trường Sinh điện, trực tiếp quỳ gối trước mặt Nam Cung Hiên cùng các trưởng lão.

Ba người họ chính là Lưu Truyện Hùng, Cổ Chung và Vương Hàm.

“Khởi bẩm Thái thượng trưởng lão, tuy rằng Tề Nguyên Hóa là đệ tử chân truyền, nhưng khi hắn đến Cầm Sắt các, toàn nói những lời ô uế với Thánh tử. Hắn mắng thẳng thừng Thánh tử là tiểu súc sinh. Đệ tử ngăn cản hẳn, hắn còn đả thương đệ tử. Đến giờ trên người đệ tử vấn còn chưởng ấn của Phong Vân chưởng lưu lại. Thánh tử đả thương hắn, hoàn toàn là phòng vệ chính đáng! Nếu dựa theo giới luật của tông môn, Tề Nguyên Hóa vũ nhục Thánh tử, đừng nói là đả thương, cho dù phế bỏ tu vi của hắn cũng không đủ!”

Lưu Truyện Hùng gan dạ nói. Hắn còn vạch áo trước ngực, để lộ ra chưởng ấn thật lớn xuất hiện trước mặt mọi người.

“Phong vân vụ hóa, hóa linh thành chân. Đây chính xác là Phong Vân chưởng!”

Lúc này, Nam Cung Hiên cùng một vị trưởng lão đã đi tới, kiểm tra một phen, gật gật đầu nói.

Đại trưởng lão cũng là mỉm cười bảo: “Giới luật thứ ba mươi bảy của Trường Sinh Môn: không tôn trọng, nhục mạ Thánh tử, nhẹ thì giao cho Chấp pháp đường xử lý, nặng thì phế bỏ tu vi, đuổi khỏi tông môn! Tề Nguyên Hóa xứng đáng bị như thế!”

Có sẵn thân phận Thánh tử cao quý, cứ như vậy, tất cả các tội danh mà Lâm Sơn lên án đều không thể thành lập.

Ánh mắt Lâm Sơn tối sầm lại, nhìn vẻ mặt vô cùng bình tĩnh kia của Lăng Tiêu, lão ta càng khó chịu. Hơn nữa lão cảm thấy Hội nghị phán quyết trưởng lão đang dần dần vượt khỏi sự khống chế của bản thân.

“Vậy chuyện ngươi giết hại Lâm Hạo Vũ là sự thật chứ? Nhân chứng vật chứng đều ở đây, ngươi còn không mau quỳ xuống nhận tội đi!”

Lâm Sơn rống lớn một tiếng, hai mắt đỏ ngầu. Hắn đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Lăng Tiêu!
Bình Luận (0)
Comment