*Những cảnh thấy được trong cơn khốn cùng.
Lăng Tiêu giết chết Lâm Hạo Vũ trước mắt bao nhiêu người. Có rất nhiều đệ tử có thể làm chứng. Cho nên điều này có thể gọi là bằng chứng như núi.
Lầm Sơn nghĩ rất đơn giản. Chỉ cần một tội này thì chắc chắn có thể đẩy Lăng Tiêu vào chỗ chết.
Nam Cung Tình có vẻ vô cùng lo lắng. Chuyện khác còn có thể tranh luận nói lý. Nhưng chuyện này thì không có cách nào giải vây cho Lăng Tiêu được. Dù sao, Lâm Hạo Vũ cũng chết ở trong tay hắn.
Nam Cung Hiên và Đại trưởng lão nhìn nhau, trong đôi mắt họ cũng là vẻ lo lắng.
Nhưng đúng vào lúc này, có hai người trẻ tuổi đi vào trong điện. Một người có thân hình cao lớn, khôi ngô, hơi thở cuồng bạo, tựa như một pho tượng kim cương. Một người khác thì một thân y phục trắng tuyết, mang theo trường kiếm, dáng người thẳng tắp. Cả người hắn giống như một thanh thần kiếm đang tản mát ra kiếm khí sắc bén.
Hai người này chính là Tả Chấn và Kiếm Vô Khuyết!
Họ chắp tay hành lễ với Tông chủ cùng các vị trưởng lão, rồi nói: “Khởi bẩm Tông chủ, Thái thượng trưởng lão, các vị trưởng lão, chúng ta có thể làm chứng cho Thánh tử.”
“Cái gì?!”
Tất cả mọi người đều chấn động và không dám tin. Tả Chấn và Kiếm Vô Khuyết không phải đều là thuộc hạ của Lâm Hạo Vũ sao? Hai người này đều bại dưới tay Lăng Tiêu, sao có thể làm chứng cho Lăng Tiêu được chứ?
Vẻ mặt Lâm Sơn lúc này nháy mắt lại trầm xuống.
“Tả Chấn, Kiếm Vô Khuyết, các ngươi cần phải suy nghĩ cho rõ ràng! Nơi này là Hội nghị phán quyết trưởng lão. Nếu có một câu nói dối, chẳng những Lăng Tiêu phải chết, mà các ngươi cũng không có cách nào còn sống mà rời khỏi Trường Sinh điện!”
Giọng nói Lâm Sơn lạnh như băng, kèm theo đó còn có lửa giận và sát khí khó che dấu.
Vì ngay cả Lâm Sơn cũng không nghĩ đến, Tả Chấn và Kiếm Vô Khuyết lại nhảy ra làm chứng cho Lăng Tiêu.
“Được! Tả Chấn, Kiếm Vô Khuyết, các ngươi biết cái gì, mau mau nói ra đi!”
Nam Cung Hiên khẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhìn Tả Chấn và Kiếm Vô Khuyết mỉm cười nói.
“Khởi bẩm Tông chủ, ta cùng Kiếm Vô Khuyết đều thua ở trong tay Thánh tử, nhưng không rời đi Cửu Dương Phong, mà đứng từ xa quan sát trận chiến giữa Thánh tử cùng Lâm Hạo Vũ. Chúng ta không ngờ Thánh tử lại là kỳ tài ngút trời như thế, chỉ với tu vi Chân Khí cảnh mà áp chế Lâm su huynh đến mức này!”
Trong ánh mắt của Tả Chấn là sự cảm thán cùng kính nể.
“Thánh tử cùng Lâm sư huynh xảy ra xung đột là vì Lâm sư huynh đã thiêu hủy Cầm Sắt các, bắt thị nữ của Thánh tử, cho nên Thánh tử mới lên Cửu Dương Phong đòi người. Lâm sư huynh cùng Thánh tử ước định, chỉ cần Thánh tử có thể đánh bại Lâm sư huynh thì sẽ trả lại thị nữ kia!
Thật không ngờ, Lâm sư huynh thua Thánh tử, mà Thánh tử đang định tha cho hắn một mạng, nhưng Lâm suy huynh không những không thả thị nữ kia mà còn mang Bạo Vũ Lê Hoa Châm ra nhằm ám sát Thánh tử, cuối cùng chết ở trong tay Thánh tử! Chúng ta có thể làm chứng. Thánh tử là vì phòng vệ chính đáng chứ không hề cố ý muốn giết hại Lâm sư huynh!”
Tả Chấn trịnh trọng nói, ánh mắt trong suốt vô cùng.
“Mọi chuyện đúng như lời sư đệ nói!”
Kiếm Vô Khuyết lời ít như vàng, cũng gật đầu thừa nhận lời Tả Chấn nói.
“Cho nên chúng ta cho rằng, cho dù Lâm sư huynh chết bởi Thánh tử, cũng là do Lâm sư huynh gieo gió gặt bão, Thánh tử không có bất cứ lỗi gì trong chuyện này cả!”
Tả Chấn liếc nhìn các vị trưởng lão một cái, từ từ nói.
“Cái gì? Hóa ra Lâm sư huynh vì đánh lén Thánh tử nên mới bị giết?”
“Nói như vậy, Lâm Hạo Vũ kia chết cũng đúng. Hắn thiêu hủy Cầm Sắt các, bất kính đối với Thánh tử. Dựa theo giới luật tông môn là phải bế bỏ tu vi, trục xuất khỏi sư môn. Nhưng hắn còn toan tính mưu sát Thánh tử, thật sự là đáng chết!”
“Ta thấy Tả sư huynh cùng Kiếm sư huynh nói là thật, bọn họ vốn có quan hệ rất tốt với Lâm sư huynh, chắc là sẽ không nói dối đâu!”
"......"
Phần đông các đệ tử ngươi một lời ta một ngữ, đại bộ phận đều tin lời nói của Tả Chấn và Kiếm Vô Khuyết.
Lăng Tiêu cũng có chút kinh ngạc, liếc nhìn hai ngươi kia một chút. Hai người này ra làm chứng cho mình, đây là điều Lăng Tiêu không thể ngờ tới được.
Đối với Lăng Tiêu mà nói, cái gọi là Hội nghị phán quyết trưởng lão chính là một trò khôi hài mà thôi. Hắn vốn không trông đợi gì việc mình có thể rửa sạch tội danh do Lâm Sơn áp lên đầu.
Nhưng cứ như vậy, ba tội danh Lâm Sơn đổ lên người hắn, thế mà hoàn toàn không còn liên quan gì đến Lăng Tiêu nữa rồi.
Ngay cả Nam Cung Tình và Đặng Á Lâm cũng kinh ngạc đến mức há hốc miệng.
“Tốt lắm! Tả Chấn, Kiếm Vô Khuyết, các ngươi có thể thua mà không thù không oán, còn giúp Thánh tử chứng minh sự trong sạch, không hổ danh là các đệ tử chân truyền của Trường Sinh Môn ta! Chư vị trưởng lão, kể từ đây, ba tội trạng lên án Thánh tử không thành lập, ta thấy các vị trưởng lão nên đưa ra phán quyết cuối cùng đi?”
Nam Cung Hiên thở phào trong lòng, vẻ mặt cũng trở nên thoải mái hơn nhiều.
Phần đông trưởng lão còn đang do dự chưa dám lên tiếng, ngay cả những người tử trung với Lâm Sơn cũng khó mà mở miệng. Bọn họ không tự giác nhìn về phía Lâm Sơn.
Mà lúc này, sắc mặt Lâm Sơn càng lúc càng khó coi, đôi mắt tràn đầy lửa giận như sắp phun trào ra đến nơi rồi, sát khi cũng chuẩn bị ngưng tụ thành thực chất.
“Ha ha ha ha...... Lăng Tiêu, ngươi cho là như vậy đủ để ngươi có thể thoát khỏi cái chết sao?"
Cả người Lâm Sơn toát ra khí thế vô cùng cuồng bạo. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu mà nói: “Ngươi giết chết Hạo Vũ, ta nói ngươi có tội thì chính ngươi có tội. Ta nói ngươi phải chết, thì ngươi không thể còn sống mà rời khỏi đây!”
Tất cả mọi người đều biến sắc, Lâm Sơn tính lật bài ngửa sao?
Lăng Tiêu lạnh lùng cười nói: “Ngươi cùng Lâm Hạo Vũ đúng là cùng một đức hạnh như nhau. Mượn việc công báo thì riêng, khi sư diệt tổ, loại người súc sinh như ngươi mà cũng xứng là Thái thượng trưởng lão Trường Sinh Môn sao? Vậy ta đứng ở chỗ này, xem ngươi muốn giết ta kiểu gì!”
“Tiểu súc sinh, ngươi chết đi cho ta!”
Cuối cùng Lâm Sơn không thể nhịn được nữa, hai mắt đỏ ngầu, sát khí bắn ra bốn phương, uy áp cấp bậc Tông Sư cảnh tràn ngập Trường Sinh điện. Toàn bộ không khí giống như đều ngưng tụ lại trong lòng bàn tay lão ta, một cái chưởng ấn được hình thành, chụp lên đầu Lăng Tiêu.
Đôi mắt Lăng Tiêu lóe lên một cái, một dòng ánh sáng như tia chớp xoẹt qua đôi con ngươi, một đợt sóng nguy hiểm bắt đầu dao động, chuẩn bị phóng ra bất cứ lúc nào.
Nhưng không đợi Lăng Tiêu có hành động gì, Nam Cung Hiên đã chuẩn bị xong từ sớm, vọt lại đây, chắn trước mặt Lăng Tiêu.
Oanh!
Hai chưởng của Nam Cung Hiên và Lâm Sơn va vào nhau, giống như tiếng sấm nổ rền vang trên bầu trời, ánh sáng mãnh liệt trào ra. Chung quanh tất cả mọi người đều bị lóa mắt bởi thứ ánh sáng trắng xóa này, đồng thời còn cảm thấy đinh tai nhức óc, khí huyết đảo lộn.
“Lâm Sơn, ngươi thật to gan, dám tự ý ra tay đối với Lăng Tiêu, trong mắt của ngươi còn có Tông chủ là ta hay không hả? Còn có Trường Sinh môn hay không?”
Nam Cung Hiên quát to một tiếng, sát khí trong mắt cũng dâng lên.
Không thể không nói, Lâm Sơn dám ra tay với Lăng Tiêu ngay trước mặt Nam Cung Hiên, không khác nào đánh vào mặt của Nam Cung Hiên, làm cho hắn vô cùng phẫn nộ.
“Hôm nay hắn phải chết! Ai dám cản ta, kẻ đó chính là tử địch của ta. Ngươi cũng không ngoại lệ!”
Hai mắt Lâm Sơn đỏ ngầu như dã thú, uy áp cuồng bạo vô cùng giải phóng toàn bộ. Hắn cùng Nam Cung Hiên rơi vào cục diện giằng co.
Oanh!
Gió bão cuồn cuộn, mặt đất chấn động.
Khí tức của Lâm Sơn cùng Nam Cung Hiên bắt đầu bốc lên kịch liệt. Một loại nguy hiểm bắt đầu nổi sóng trong lòng mỗi người.