Ngày hôm sau.
Lúc Lý Thiên Mệnh rời khỏi Tà Ma địa cung, Tà Ma Tỏa Liên đã có một sợi kiếp văn, mấy chục sợi thánh thiên văn.
Khi trời sáng, có mấy người khác vào Tà Ma địa cung, Lý Thiên Mệnh không cho Tà Ma Tỏa Liên tiếp tục cướp đoạt tinh khí của Thái Cổ Tà Ma Chi Nhãn.
Lý Thiên Mệnh vào Trạm Tinh Cổ Lộ, đi Phồn Tinh Trì.
Lý Thiên Mệnh thầm nghĩ:
“Từ sau khi Tiên Tiên ấp trứng, ta có được thể Khởi Nguyên Thế Giới, hôm nay thử Mộc Tinh Nguyên thử xem.”
Ở lối vào kết giới Phồn Tinh Trì, Lý Thiên Mệnh trông thấy một thiếu nữ mặc váy trắng yểu điệu.
Lý Thiên Mệnh lại gần, nàng quay đầu nhìn hắn, hơi mỉm cười, như băng tuyết tan rã.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Vết thương của ngươi lành chưa mà đến đây rồi?
Hiên Viên Mộc Tuyết đáp:
- Khỏe hơn rồi.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tĩnh dưỡng khỏe hẳn rồi lại đến.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Không cần, cố gắng một chút, ta không được như xưa, phải càng nỗ lực mới được.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Được rồi, tùy ngươi.
Cái chết của Hải Hồn Mệnh Long là tổn thất mà Hiên Viên Mộc Tuyết không thể cứu vãn, đúng là nàng cần trả giá càng nhiều mới có thể đuổi theo kịp tiến độ cũ.
Lý Thiên Mệnh ghi nhớ kỹ tất cả điều này, hiện tại hắn không thể bù đắp cái gì, cho nên hắn không nói nhiều.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Ngày hôm qua Thiên Nguyên Thần Điện phát ra động tĩnh lớn như vậy, có chuyện gì?
Hôm nay đến sớm, kết giới Phồn Tinh còn chưa mở ra, Lý Thiên Mệnh thuận miệng tán dóc.
Hiên Viên Mộc Tuyết buồn bực nói:
- Việc này truyền khắp tông môn, ngươi còn không biết sao?
- Nói nghe chơi.
- Là người của Lục Đạo Kiếm Tông gây ra động tĩnh.
- Bọn họ làm gì?
- Cũng không có gì, là không quá khách khí, đến với thân phận khác mà đã vội ra oai phủ đầu, lên mặt với chúng ta.
Giọng điệu Hiên Viên Mộc Tuyết bình thản nhưng nghe ra được trong lòng nàng ôm nhiều phẫn uất.
Lý Thiên Mệnh giục:
- Nói cụ thể hơn đi.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Rất đơn giản, tông chủ của bọn họ, Phong Thanh Ngục lấy lý do luận bàn kiếm đạo giao phong một trận với Nhân Nguyên tông chủ Kiếm Vô Ý, đánh bại Kiếm Vô Ý, trường hợp hơi khó xử, khiến chúng ta rất mất mặt, nhiều đệ tử Thiên Nguyên bởi vậy rất ủ rũ.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Phong Thanh Ngục? Rất lợi hại sao?
- Ngươi không nhận thức hắn sao?
- Giới thiệu đi.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Lục Đạo Kiếm Tông chỉ có một tông chủ, có được quyền lực chí cao tuyệt đối, không bị ai kiềm chế. Vị tông chủ này của bọn họ là kỳ tài vạn năm khó gặp trong Lục Đạo Kiếm Tông, là một người thần kỳ dựa vào sức chiến đấu của chính mình cứng rắn kéo tông môn lên vị trí lớp giữa trong chín Thần Vực, được người xưng hô là Lục Đạo Kiếm Ma. Ta nghe nương của ta nói thực lực của hắn xếp ba hạng đầu trong toàn bộ Viêm Hoàng đại lục, là nhân vật có khả năng chắc chắn thành tựu thượng thần!
- Lục Đạo Kiếm Ma Phong Thanh Ngục?
Lý Thiên Mệnh giật nảy mình, hắn không ngờ rằng Lục Đạo Kiếm Tông có nhân vật như vậy.
Hiên Viên Mộc Tuyết hơi sầu lo nói:
- Ừ, nghe nói người này si vì kiếm, từ khi chào đời đến nay hai trăm năm, cơ hồ chỉ làm một việc, đó là ngộ đạo luyện kiếm. Hắn không có thân hữu, không có con cái, cả đời chỉ lo tu hành, làm người lạnh lùng vô tình, chỉ tôn võ đạo. Tuy hắn là tông chủ nhưng trên cơ bản không quản việc, chỉ quyết định việc lớn. Không ngờ loại nhân vật vì thành thần mà quanh năm bế quan không ra như hắn thế nhưng tự mình mang đệ tử Lục Đạo Kiếm Tông đến Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, rất hiếm thấy. Biết đây là tín hiệu gì không?
Lý Thiên Mệnh trầm giọng nói:
- Tự nhiên là muốn làm việc lớn, ít nhất kinh sợ chủ nhà đôi chút.
Tồn tại xếp ba hạng đầu toàn bộ thế giới?
Đúng là siêu đáng sợ.
Người như vậy theo dõi Khương Phi Linh, phỏng chừng đệ tử Thiên Nguyên của Thái Cổ Thần Tông sẽ chỉ càng thêm ủ rũ.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Hắn vừa đến đã tìm Nhân Nguyên tông chủ luận bàn, lấy thân phận Thái A Kiếm tộc đánh bại tộc vương của Thái Ất Kiếm tộc, tâm tư của hắn đã lộ rõ. Nghe đồn hắn là nhân vật cương mãnh thẳng tính, không che giấu, người như vậy khinh thường quanh co lòng vòng. Lục Đạo Kiếm Tông lộ ý muốn giết tôn thần của chúng ta rõ rành rành, dù sao Lục Đạo Ngộ Kiếm Thạch của họ còn ở đáy Hiên Viên Hồ chúng ta. Lục Đạo Kiếm Ma nằm mơ đều muốn có được Ngộ Kiếm Thạch.
- Vậy sao? Trong Thần Tông có ai đánh lại hắn không?
Lý Thiên Mệnh phỏng chừng Phong Thanh Ngục muốn có được Lục Đạo Sinh Tử Kiếm.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Chắc không có, ước chừng Thiên Nguyên tông chủ có thể tương đương. Uy danh của Thiên Nguyên tông chủ trong Viêm Hoàng đại lục không tệ, tộc vương của chúng ta kém hơn một chút.
- Đã hiểu.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Hơn nữa trên tay Lục Đạo Kiếm Ma có vật thần mà thượng thần thứ sáu Lục Đạo Kiếm Thần để lại, Tru Thiên Lục Kiếm, không có Kiếp Khí nào ngăn cản được kiếm này.
- Vật thần?
Trước kia, Đông Hoàng Kiếm và Thái Nhất Tháp cũng bị cho rằng là vật thần, nhưng đó là ở Đông Hoàng Cảnh.
Kiếm do Hỗn Độn Thần Đế để lại không biết so sánh với Tru Thiên Lục Kiếm thì cái nào mạnh hơn?
Hiên Viên Mộc Tuyết cúi đầu nói:
- Ừ, tiếp theo người của Thần Vực khác sẽ lục tục đến, phỏng chừng đều là đại nhân vật tới. Lục Đạo Kiếm Ma đã uy hiếp Thần Tông, con đường về sau sẽ càng lúc càng khó đi. May mắn mỗi cường giả của Thần Vực đến dự cùng lắm chỉ khoảng mười mấy người, bọn họ không đến mức thật sự ra tay trong Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, dù sao nơi này là địa bàn của chúng ta, trưởng bối Thần Tông nhiều như vậy, cũng không phải ăn chay.
Thái Ất Kiếm tộc Kiếm Vô Ý là Kiếm tộc chính thống mà đánh thua trận, xác thực sẽ khiến toàn bộ tông môn xuống tinh thần.
Lý Thiên Mệnh híp mắt, trong ánh lóe tia sáng lạnh:
- Lần này chỉ cần chặn lại đệ tử thiên tài của tám Thần Vực đánh sâu vào là được phải không?
- Có lẽ, nhưng mà . . . nếu bị người vây công, không có người của minh hữu nào chịu giúp chúng ta thì đệ tử Thiên Nguyên sẽ khó khăn còn hơn trưởng bối.
Hiên Viên Mộc Tuyết thấy lo cho bọn họ.
Nghe nói hiện giờ quan hệ giữa tông môn và mấy Thần Vực không tệ, nhưng dù sao không thể xác định đáng tin trăm phần trăm.
Tổ chức Đệ Nhất Thiên Hạ Hội cũng mang hơi hướm thăm dò Thần Vực khác.
Chỉ cần Khương Phi Linh quay về thần vị thì là tin xấu cho bất kỳ Thần Vực nào.
Thượng thần mang đến uy hiếp quá lớn, ai chịu tin tưởng đồng minh vào lúc này?
Điều duy nhất khiến bọn họ kiêng kỵ là . . .
Nếu sau khi bọn họ ra tay mà thượng thần thứ mười này không chết thì không ai chịu nổi sự trả thù của Khương Phi Linh trong tương lai.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Mộc Tuyết, lúc trước ta nghe nói Đệ Nhất Thiên Hạ Hội có phần thắng?
Hiên Viên Mộc Tuyết đáp:
- Có chứ, đây là màn kịch chính quan trọng nhất, chứ chỉ treo cái danh Đệ Nhất Thiên Hạ thì sao khiến người ta bỏ cả mạng mà đi đấu tranh chiến đấu?
Lý Thiên Mệnh tò mò hỏi:
- Thưởng cái gì?
- Phần thưởng mỗi mùa Đệ Nhất Thiên Hạ Hội đều là thứ mấy năm trước chín Thần Vực tranh luận tranh chấp, có thể là mỏ linh, bí cảnh cổ, hoặc tranh chấp lãnh địa. Chỉ cần là thứ Thần Vực muốn tranh giành nhưng không muốn đánh nhau thì sẽ giao hẹn đặt trong Đệ Nhất Thiên Hạ Hội, cho đệ tử cạnh tranh. Đây là giao hẹn chung của chín Thần Vực, cùng nhau tuân thủ. Mặc kệ là đệ tử của phe nào, hễ được danh hiệu Đệ Nhất Thiên Hạ sẽ đưa tranh chấp của chín Thần Vực trong giai đoạn hiện nay cho bên thắng.
Hiên Viên Mộc Tuyết nói:
- Nêu một ví dụ, nếu ngươi thành Đệ Nhất Thiên Hạ, vậy thì trong mười năm sắp tới, báu vật khiến chín Thần Vực trả giá đến đổ máu cũng không thuộc quyền sở hữu đều sẽ chuyển cho ngươi. Hạng hai cũng không được chút phần thưởng nào, đệ tử đứng ở đỉnh sẽ thắng được tất cả cho tông môn.