Nhưng Thiên Phủ thì không có phần tốt nghiệp.
Thiên Phủ là thế lực trung tâm của Viêm Hoàng học cung, tất cả thượng sư đều là một phần của Thiên Phủ.
Trong Thiên Phủ, người phụ trách chỉ dẫn đệ tử tu luyện được tôn xưng là thiên sư. Thiên sư mạnh hơn thượng sư, địa vị càng cao.
Mỗi thiên sư Thiên Phủ đều là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong Chu Tước quốc, thân phận địa vị cao hơn thành chủ.
Trong Thiên Phủ, mỗi thiên sư trực tiếp thu nhận chỉ dạy đệ tử, mỗi thiên sư không nhận nhiều trên mười đệ tử, nên trong Thiên Phủ theo chế độ sư đồ chứ không phải lớp học.
Tuyển chọn thiên sư thích hợp, thích mình là một trong những việc quan trọng nhất trên đường tu hành. Dù sao tính cách, phong cách của mỗi thiên sư khác nhau, thuộc tính thú bản mệnh của thiên sư cũng khác.
Bái sư là việc quan trọng nhất khi vừa vào Thiên Phủ.
Mộ Uyển thượng sư từ đâu đi ra, vui sướng khi người gặp họa nói:
- Thật ra làm đệ tử đệ nhất, lấy thân phận này vào Thiên Phủ luôn bị các vị thiên sư tranh giành. Nhưng ngươi thì khác, lớn tuổi, tư chất không quá cao, sau khi ngươi đi vào tốt nhất điệu thấp chút, nói chuyện dễ nghe chút. Nếu không có thiên sư đồng ý nhận ngươi thì không chừng sẽ quay về lớp Mộ Uyển của ta tu hành, khi đó ngươi sẽ lại là trò cười.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Vậy cũng được?
Không ngờ mình cực khổ vất vả trở thành đệ tử đệ nhất, chưa vào Thiên Phủ đã có nguy cơ bị đuổi ra.
Nhưng Lý Thiên Mệnh hiểu loại chế độ này, thiên sư Thiên Phủ trực tiếp thu đồ đệ, đệ tử không lọt vào mắt thì bọn họ sẽ không nhận, chứ lỡ sau này đệ tử không có thành tựu gì sẽ bôi nhọ thanh danh của họ.
Nhưng nếu là đệ tử đệ nhất như Lâm Tiêu Tiêu thì chắc chắn họ sẽ giành giật với nhau, dù sao đệ tử tương lai có huy hoàng thì bọn họ cũng hãnh diện.
Cho nên ba ngày sau Lý Thiên Mệnh sẽ phải dựa vào chính mình.
- Thượng sư, ta đánh bại Thần Diệu, Lâm Tiêu Tiêu rồi, tâm trạng của thượng sư thế nào?
Hắn nhớ rõ mới rồi người này còn nói hắn chắc chắn thua.
Mộ Uyển chu môi nói:
- Ta thương ngươi cho roi cho vọt, ngươi phải hiểu tình thương sâu nặng của thượng sư chứ!
Thật ra trong lòng Mộ Uyển vô cùng rung động, nàng sớm biết Lý Thiên Mệnh sẽ không tầm thường.
Tiểu Hoàng Kê hỏi chen vào:
- Sâu cỡ nào?
Nghe gà con hỏi, Mộ Uyển thượng sư cười gian:
- He he.
Bộ dạng của nàng khiến người rợn tóc gáy.
Bé gà sợ hãi co rúm lại.
Mộ Uyển thượng sư quay sang hỏi Lý Thiên Mệnh:
- Ngươi có quen những thiên sư Thiên Phủ không? Có mục tiêu nào không?
- Ta chẳng biết ai cả.
Mộ Uyển thượng sư nhướng mày đá lông nheo, quyến rũ hớp hồn người:
- Vậy đi, đêm nay ngươi đến phòng của ta, ta sẽ giới thiệu tỉ mỉ cho.
Nếu Lý Thiên Mệnh không được Khương Phi Linh tẩy rửa tâm linh thì đã kiềm lòng không đậu rồi.
Lý Thiên Mệnh cảnh giác nói:
- Thượng sư, nửa đêm cô nam quả nữ, như vậy hơi kỳ.
Mộ Uyển thượng sư thích trêu cợt người khác, nếu trúng kế sẽ bị nàng cho ăn hành.
Mộ Uyển thượng sư nháy mắt nói:
- Kỳ gì, sao mà kỳ. Ta muốn nghiên cứu ngươi, nhìn xem trên người của ngươi có chỗ nào kỳ lạ khiến Linh công chúa chủ động tìm ngươi xin ôm.
Lý Thiên Mệnh giật nảy mình.
Mộ Uyển thượng sư cười mập mờ:
- Yên tâm, sẽ không cởi đồ của ngươi.
Nàng càng nói như vậy càng giấu đầu lòi đuôi.
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Thượng sư, để ta đưa mẫu thân về trước, chăm sóc mẫu thân hai ngày rồi tối ngày mốt sẽ tìm thượng sư được không?
Hắn phải làm quen các vị thiên sư trước, nên nhất định phải tìm Mộ Uyển một lần.
Mộ Uyển thượng sư tiếp tục trêu chọc hắn:
- Được chứ, dù sao sốt ruột không ăn được đậu hủ nóng.
Nhưng Lý Thiên Mệnh sẽ không bị mắc lừa, hắn không tin mình có sức hấp dẫn khiến Mộ Uyển thượng sư có ý đồ gì với mình.
Nàng là đại nữ thần của Phượng Hoàng Điện, là đại mỹ nhân mà điện chủ theo đuổi, tám mươi phần trăm thiếu niên trong học cung từng tim đập lỗi nhịp vì nàng.
Nếu ngây thơ tin tưởng mình có sức hấp dẫn sẽ bị Mộ Uyển thượng sư quay như chong chóng.
Hôm nay Lý Thiên Mệnh đã có được mọi thứ hắn muốn, trong lòng vô cùng vui sướng, khát vọng lớn nhất của hắn là chia sẻ cùng mẫu thân.
Chiến trường Viêm Hoàng còn diễn ra một ít chiến đấu vụn vặt.
Lý Thiên Mệnh từ biệt Mộ Uyển thượng sư, đi trong đám đông.
Rốt cuộc nhìn thấy mẫu thân rồi.
Ánh chiều tà có màu cam đỏ nhuộm mái tóc bạc của nàng, nếp nhăn trên mặt càng rõ rệt hơn. Nhưng mọi thứ không thể ngăn cản nàng nở nụ cười thỏa mãn hạnh phúc khi Lý Thiên Mệnh xuất hiện trước mắt mình.
Lý Thiên Mệnh xông lên bế bổng mẫu thân xoay tròn ba vòng tại chỗ:
- Mẫu thân!
Tiểu Hoàng Kê bon chen:
- Ta cũng ôm nương nhà mình!
- Ha ha ha!
Vệ Tịnh một tay dắt Lý Thiên Mệnh, một tay cầm Huỳnh Hỏa, mắt nàng ướt nước nhìn nhi tử, môi nàng cười nhưng khóe mắt lóe giọt nước óng ánh.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nương, cảm động là được, xin đừng khóc, nếu không thì nhi sẽ tự mãn.
Vệ Tịnh chột dạ nói:
- Ai bảo ta sẽ khóc?
Không ai biết nàng đợi hai mươi năm mới chờ đến giây phút hạnh phúc thế này, chỉ có Lý thẩm luôn ngồi cạnh nàng mới biết tâm tình kích động của nàng.
Lý Thiên Mệnh tự hào nói:
- Nhi tử biểu hiện tốt như vậy, trút giận cho mẫu thân rồi, nên mẫu thân cảm động chảy lệ ròng ròng cũng bình thường thôi.
Vệ Tịnh xụ mặt xuống nói:
- Ai bảo ta cảm động? Thiên Mệnh, bây giờ ta cực kỳ không vừa lòng với ngươi!
Lý Thiên Mệnh hỏi:
- Không thể nào! Hôm nay nhi tử của người làm chưa đủ hoàn mỹ hay sao?
Vệ Tịnh chớp mắt nghịch ngợm hỏi:
- Không bàn về biểu hiện của ngươi, ta hỏi là từ khi nào làm quen được cô bé tốt như Linh công chúa? Vậy mà giấu ta.
Thật ra chuyện này mới làm nàng vui vẻ nhất.
Lý Thiên Mệnh dở khóc dở cười:
- Chưa quen nhau, còn kém xa lắm, giờ mới có chút hảo cảm thôi.
Cuối cùng Vệ Tịnh vẫn rơi giọt lệ hạnh phúc:
- Thật không? Nếu có tiến triển gì nhớ nói với ta.
Lý Thiên Mệnh cười nói:
- Không thành vấn đề, chắc chắn sẽ cho mẫu thượng đại nhân tự mình xét duyệt.
Vệ Tịnh nín khóc mỉm cười:
- Coi như ngươi hiểu chuyện.
Tiểu Hoàng Kê cười gian nói:
- Nương, đừng hy vòng vào hắn, ta thấy hắn không có bản lĩnh tán gái. Nương trông chờ vào ta thì hay hơn, qua vài ngày nữa ta sẽ cho nương bế tôn tử!
Gà con khá buồn cười, chọc Vệ Tịnh cười phá lên, nàng cười hạnh phúc là niềm vui lớn nhất của Lý Thiên Mệnh.
Nhưng những lúc như vậy thường sẽ có kẻ không hợp thời đi ngang qua.
Lúc mở màn, đám người Tuyết Lam đi qua chỗ này, giờ cuộc chiến thứ hạng kết thúc, bọn họ vẫn đi qua nơi đây.
Lần này đông người hơn.
Trừ Tinh Khuyết, Thần Hạo, Thần Diệu ra còn có Nguyên Ngu phu nhân của Tinh Phủ.
Tuyết Lam và Nguyên Ngu phu nhân đi chính giữa, sắc mặt lạnh nhạt, không ai nói chuyện.
Tâm trạng của hai người đang không tốt, chợt nghe Vệ Tịnh và Lý Thiên Mệnh cười vui.
Cơ mặt Tuyết Lam co giật mạnh gần như rơi lớp phấn.
Lý Thiên Mệnh đánh bại Thần Diệu mang đến đả kích lớn cho nàng, rồi hắn trở thành đệ tử đệ nhất, có quan hệ thân thiết với Linh công chúa. Tất cả điều này đè bẹp hai nhi tử của nàng, nhớ lại lúc trước còn khoe khoang trước mặt Vệ Tịnh, giờ bị tát sưng mặt.
Khi đi ngang qua, Thần Hạo và Tinh Khuyết đến từ Thiên Phủ dừng bước, lạnh lùng nhìn Lý Thiên Mệnh.
Thần Diệu rít qua kẽ răng:
- Ca, hai người nhất định phải báo thù cho ta, khiến hắn quỳ xuống van xin!
Thần Hạo nói:
- Không sao, hắn vào Thiên Phủ sẽ phải nhận khiêu chiến. Hắn và chúng ta là bạn cùng lứa, vào Thiên Phủ rồi hắn sẽ không có ưu thế nào, chúng ta có thể tùy tiện hành chết hắn.
Tinh Khuyết trầm giọng nói:
- Đệ đệ hãy yên tâm chờ tin tức tốt, tên này có thể tác uy tác phúc ở đây là vì chiếm lợi về tuổi tác. Ở tuổi như hắn có thực lực cỡ này chỉ xếp chót trong Thiên Phủ, đến từ nông thôn thì bẩm sinh đã kém hơn chúng ta nhiều.