Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 102 - Chương 102 - Kho Báu Sinh Mệnh

Chương 102 - Kho báu sinh mệnh
Chương 102 - Kho báu sinh mệnh

Thần Hạo bỗng lên tiếng:

- Nương, nhi qua đó một chuyến.

- Làm gì?

- Nương cứ nghe là được.

Thần Hạo và Tinh Khuyết liếc nhau, hai người lướt qua đám đông bước tới gần Lý Thiên Mệnh.

Thần Hạo đứng ở trước mặt hắn:

- Lý Thiên Mệnh.

Người này anh vũ bất phàm, không uổng là thiên chi kiêu tử ba năm trước Lý Thiên Mệnh chỉ có thể ngước nhìn.

- Có chuyện gì?

Thần Hạo mỉm cười hỏi:

- Không có gì, vị này là mẫu thân của ngươi à?

Lý Thiên Mệnh không trả lời.

Thần Hạo cười cười:

- Xem ra đúng rồi, nhưng vui thật, người không biết còn tưởng là bà cố của ngươi.

- Ngươi có gì cứ nói thẳng đi.

Lý Thiên Mệnh nhìn ra sau lưng bọn họ, Tuyết Lam và Nguyên Ngu phu nhân lạnh lùng nhìn sang bên này.

Thần Hạo hỏi:

- Không có gì, ta đến tặng quà cho ngươi thôi. Ngươi biết địa chỉ số 187 đường Cao Lãnh khu đông Diễm Đô không?

Lý Thiên Mệnh không nói chuyện.

- Đây là tiệm quan tài do Tinh Thần thương hội chúng ta mở, ta thấy mẫu thân của ngươi đang cần nó nên tặng một món quà, xem như chúc mừng ngươi trở thành đệ tử đệ nhất. Ngươi đi chỗ đó cứ trực tiếp báo tên, ta tặng bộ quan tài lộng lẫy nhất cho ngươi, để mẫu thân của ngươi đi cũng có mặt mũi chút.

Thần Hạo nói xong cùng Tinh Khuyết cười phá lên.

Hai người cười càn rỡ rồi đi trở về.

Bọn họ nói chuyện khiến Tuyết Lam buồn cười, khó chịu trong lòng cũng tan biến.

Lý thẩm không nghe nổi nữa, lẩm bẩm:

- Các ngươi ăn nói cái kiểu gì!

Tinh Khuyết quắc mắt, giơ tay tát:

- Hạ nhân, ngậm miệng

Bốp!

Lý Thiên Mệnh nhanh tay nhanh mắt dùng tay trái đỡ bàn tay của Tinh Khuyết, nếu Lý thẩm bị đánh trúng sẽ chết ngay.

Cảnh giới của Tinh Khuyết gần Linh Nguyên cảnh đỉnh cấp, cao hơn Lý Thiên Mệnh rất nhiều, dù gã không dùng nhiều công lực, hắn vận dụng cánh tay hắc ám chặn lại nhưng vẫn thấy đau, lùi hai bước mới đứng vững.

Lý Thiên Mệnh không biết rằng Tinh Khuyết càng rung động hơn, gã đánh trúng cánh tay Lý Thiên Mệnh cảm giác như đụng vào thép cứng, bàn tay đau đớn.

Tuyết Lam phu nhân ngẩng cao đầu như gà trống kiêu ngạo:

- Thần Hạo, Tinh Khuyết đi!

Thần Hạo bỏ lại câu cuối:

- Lý Thiên Mệnh, chờ ngươi vào Thiên Phủ rồi sẽ cho ngươi món quà bất ngờ, ngươi sẽ phát hiện chống đối với chúng ta là quyết định ngu xuẩn nhất trong đời của ngươi.

Gã và Tinh Khuyết liếc nhau, xoay người rời đi.

Lý Thiên Mệnh không muốn cãi cọ hăm dọa bọn họ, vì rất vô nghĩa, mẫu thân cũng sẽ không hy vọng hắn dây dưa với họ.

Lý Thiên Mệnh sẽ không buông lời hăm dọa bọn họ, ít nhất là ở trước mặt đối phương.

Cứ chờ xem, hôm nay hắn có thể nghiền áp Thần Diệu, có ngày hắn sẽ đuổi kịp những bạn cùng lứa này. Bao gồm Mộc Tình Tình, Khương Thanh Loan, Thần Hạo, Tinh Khuyết, thậm chí là Lâm Tiêu Đình.

Lý Thiên Mệnh nói:

- Mẫu thân đừng tức giận vì bọn họ.

Đối phương lấy bệnh lạ của Vệ Tịnh ra nhục nhã, rất khiếm nhã.

- Ta không tức giận, chỉ cảm thấy bi ai. Đời người rất hiện thực, cũng quá tàn nhẫn, hết thảy đều cảnh còn người mất.

Vệ Tịnh rất tiếc nuối, Tuyết Lam trong ký ức của nàng đã thành bộ dạng hiện giờ, từ Tiểu Lam đến Tuyết Lam phu nhân, đã không phải cùng một người.

Lý thẩm thở dài nói:

- Phu nhân nói đúng, tiểu nhân vật như chúng ta càng thể nghiệm sâu sắc hơn. Chúng ta cũng thảm, ông trời đã định sẵn là con kiến thấp hèn mặc người giày xéo, ta có thể sống đến bây giờ cũng không dễ dàng.

Vệ Tịnh nói:

- Lý thẩm vất vả.

Lý thẩm nghiêm túc nói:

- Không cực khổ, đời người vốn là bể khổ, có thể sống sót đã là may mắn. Ta may mắn được gặp người như thiếu gia và phu nhân, bây giờ ta chỉ hy vọng thiếu gia trở nên nổi bật, phu nhân sống lâu trăm tuổi. Trên đời này người tốt luôn chịu thiệt, nhưng miễn là tin tưởng ông trời, sẽ có ngày hai vị được đền đáp rất tốt.

Mới rồi Lý thẩm gần kề cái chết, cảm khái đời người, bà và mọi người không có gì khác nhau, đều là một khía cạnh ông trời cho chúng sinh bình đẳng.

Lý Thiên Mệnh cõng Vệ Tịnh, bọn họ cần rời khỏi đây.

Lý Thiên Mệnh vừa cõng mẫu thân vừa nghiêm túc nói:

- Mẫu thân, nhi có tư cách vào Thiên Phủ, đêm nay xin hãy nói cho nhi biết ai có thể giúp mẫu thân giải quyết Tiểu Mệnh Kiếp này.

Vệ Tịnh vẫn còn do dự.

Lý Thiên Mệnh gằn từng chữ như lời thề:

- Mẫu thân yên tâm, dù trên thế giới này có nhiều khó khăn hiểm trở đến đâu, dù chuyện này khó thực hiện cỡ nào, dù nhi phải trả giá cái gì thì nhi nhất định sẽ làm được! Nếu không làm được, Lý Thiên Mệnh xin thề sẽ xuống Suối Vàng chăm sóc mẫu thân!

- Được rồi, ta nói cho ngươi, trở về rồi nói.

Khi Lý Thiên Mệnh thề bằng mạng sống, Vệ Tịnh không còn kiên trì được nữa.

Vệ Tịnh lo chuyện của mình sẽ làm hài tử trả giá vất vả, sẽ trải qua hung hiểm càng thảm liệt hơn.

Nhưng nhi tử nói nếu nàng chết thì sẽ đi theo mình, có nhi tử như vậy, nàng trừ cảm động, trừ để hắn anh dũng chiến đấu ra còn làm được gì?

Hắn đã hoàn thành lời hứa, trở thành đệ tử đệ nhất!

Hai tay ôm cổ nhi tử, nàng tựa vào tấm lưng dày rộng.

Vệ Tịnh nói, giọt lệ nhỏ xuống vành tai Lý Thiên Mệnh:

- Mệnh Nhi đã trưởng thành rồi, ta hãnh diện vì ngươi. Cuộc đời này ta sống không như ý, ngươi là kho báu rực rỡ nhất trong sinh mệnh của ta.

Lý Thiên Mệnh dừng bước, ngữ điệu nghiêm túc nói:

- Mẫu thân đừng bao giờ nói vậy, câu nói này có nhiều chỗ sai.

Vệ Tịnh chớp chớp mắt không để giọt lệ rơi:

- Sai chỗ nào?

- Đương nhiên sai, đó là đời này mẫu thân sẽ không sống khổ cực, cuộc đời của mẫu thân còn dài lắm.

Vệ Tịnh nhìn biểu tình của Lý Thiên Mệnh, nghe giọng nói của hắn chất chứa kiên định.

- Tốt!

Vệ Tịnh không kiềm được muốn gào khóc, không phải vì bi thương mà vì cảm thấy ông trời đối xử với mình không tệ.

- Đời người là thế, có nhiều thứ không như ý, nhưng cũng có nơi khiến người vô cùng lưu luyến thế giới này. Thiên Mệnh, nương thân không muốn chết, ta muốn sống khỏe, nhìn ngươi cưới vợ sinh con, nhìn ngươi vinh hoa phú quý, nhìn ngươi báo thù, nhìn ngươi cướp lại mọi thứ thuộc về mình. Ta không muốn chết, không muốn chết!

Vệ Tịnh không nhịn được rơi lệ như mưa, thấm ướt gáy Lý Thiên Mệnh, làm ướt mái tóc của hắn.

Lý Thiên Mệnh đứng yên tại chỗ, cảm giác ướt lạnh thấm vào da, khảm vào thịt, như cồn đốt cháy hắn.

Lý Thiên Mệnh không nói tiếng nào, cố gắng cõng Vệ Tịnh trong tư thế khiến nàng thoải ái nhất, rồi cất bước tiến lên.

Lý Thiên Mệnh nghĩ từ nay về sau sẽ đánh tan tác chướng ngại vật.

. . .

Sáng sớm hôm nay Diễm Đô rất náo nhiệt, danh tiếng đệ tử đệ nhất Lý Thiên Mệnh đã truyền khắp toàn thành, thậm chí oanh động toàn quốc.

Thân phận của hắn đặc biệt, việc xấu đã làm ba năm trước bị lật ra, là nhân vật được bàn tán nóng hổi nhất, dẫn đến hiệu ứng truyền bá càng rầm rộ.

Thử hỏi trong Diễm Đô hiện giờ có ai không biết tên Lý Thiên Mệnh?

Còn về khen hay chê thì tùy cái nhìn của từng người, điều duy nhất xác định là hầu như mọi người tiếc thương cho Lâm Tiêu Tiêu, về tuổi tác hay thiên phú thì nàng mới thích hợp danh hiệu đệ tử đệ nhất nhất.

Nên lúc chạng vạng, có người liên danh dâng thư cho Viêm Hoàng học cung, cầu xin sửa chữa quy tắc cuộc chiến thứ hạng.

Bọn họ cảm thấy không thể để thiên tài giống như Lâm Tiêu Tiêu ôm hận, để thiên tài giả như Lý Thiên Mệnh được lợi.

Không biết về sau quy tắc có sửa đổi hẳn không.

Bình Luận (0)
Comment