Vạn Cổ Đệ Nhất Thần (Bản Dịch)

Chương 103 - Chương 103 - Ngoại Công

Chương 103 - Ngoại công
Chương 103 - Ngoại công

Ban ngày ồn ào cỡ nào thì đến tối sẽ yên tĩnh lại.

Lý Thiên Mệnh hoàn thành mục tiêu đầu tiên đi vào Thiên Phủ, kêu Lý thẩm làm bữa tối phong phú.

Bọn họ ăn ngon lành, hưởng thụ bình yên và vui vẻ.

Vệ Tịnh hoạt động tay chân không tiện, Lý Thiên Mệnh đút cho nàng ăn.

Vệ Tịnh cảm khái nói:

- Lúc ngươi còn nhỏ nghịch ngợm không chịu ăn cơm, nương đút từng muỗng cho, giờ thì trái ngược.

Lý Thiên Mệnh nói giỡn:

- Điều này chứng minh chân lý đi ra lăn lộn sớm hay muộn sẽ phải trả lại.

Ăn cơm xong Lý thẩm dọn dẹp bát đũa, Lý Thiên Mệnh đẩy Vệ Tịnh ra sân.

Diễm Đô đêm nay rất đẹp, vì sao trên trời tụ thành dòng sông ngân.

Sông ngân ánh chút sắc đỏ như có ngọn lửa đốt trong sông ngân, thiên địa đẹp tuyệt.

Lý Thiên Mệnh rốt cuộc chờ giây phút này: Mẫu thân chịu kể lại chuyện năm xưa cho hắn nghe.

Trong bóng đêm, Lý Thiên Mệnh ngồi trên bậc thang cạnh mẫu thân, mắt sáng như sao:

- Nương, nói cho nhi biết vào Thiên Phủ rồi làm cách nào giúp nương trừ bỏ Tiểu Mệnh Kiếp?

Tiểu Hoàng Kê ăn quá no đang nằm ngửa trên nóc nhà ợ no.

Giải trừ Tiểu Mệnh Kiếp là mục tiêu lớn nhất trong thời gian sắp tới của Lý Thiên Mệnh.

Khi hắn rời khỏi Ly Hỏa thành, mục tiêu thứ nhất là Thiên Phủ, giờ đã làm được.

Mục tiêu hàng đầu mới đương nhiên là kéo dài tuổi thọ cho mẫu thân, để mẫu thân lấy lại thanh xuân. Việc này gấp lắm rồi, cũng là một trong những chuyện quan trọng nhất đời hắn.

Nhớ lại Tuyết Lam và các nhi tử của nàng ta cười nhạo Vệ Tịnh đã ở tuổi xế chiều, quá quắt đến nỗi nói tặng cho quan tài.

Lý Thiên Mệnh nhớ Vệ Tịnh nói rằng mình không muốn chết, hắn biết nhất định phải giúp mẫu thân thoát khỏi kiếp nạn Tiểu Mệnh Kiếp.

Vệ Tịnh dựa vào ghế nhìn lên trời sao rực rỡ, từng sợi tóc bạc rũ xuống:

- Trong Thiên Phủ chỉ có một người có thể giúp ta trừ Tiểu Mệnh Kiếp, dù là người đó cũng sẽ bị hao tổn rất lớn. Vì Tiểu Mệnh Kiếp ngủ đông hai mươi trong người của ta, đã thâm căn cố đế.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Người này là ai?

Vệ Tịnh nhớ lại người kia, ánh mắt hơi phức tạp:

- Đó là phủ chủ của Thiên Phủ, người cai quản nguyên Viêm Hoàng học cung.

Lý Thiên Mệnh nghi hoặc hỏi:

- Không đúng, Viêm Hoàng cung chủ mới là người quản lý học cung chứ?

Vệ Tịnh nói:

- Ngươi không hiểu, chính xác ra Thiên Phủ không thuộc về học cung, Thiên Phủ cai quản học cung, quyền lực và địa vị của phủ chủ Thiên Phủ cao hơn Viêm Hoàng cung chủ.

- Thì ra là vậy.

Hôm nay Lý Thiên Mệnh mới biết thì ra phủ chủ của Thiên Phủ chẳng những có địa vị vượt qua Phượng Hoàng Điện Chủ, còn cao hơn Viêm Hoàng cung chủ.

Phủ chủ Thiên Phủ luôn là tồn tại bí ẩn, trong học cung, Viêm Hoàng cung chủ thường lộ mặt với bên ngoài, bởi vậy Lý Thiên Mệnh không biết mối quan hệ này.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Ý của nương là muốn cho phủ chủ Thiên Phủ cứu nương rất khó, vì giải trừ Tiểu Mệnh Kiếp sẽ làm hao tổn công lực của phủ chủ đúng không?

Vệ Tịnh cúi đầu, cười khổ nói:

- Không chỉ thế, thật ra còn nguyên nhân khác.

- Nguyên nhân gì nữa? Nương từng đắc tội phủ chủ Thiên Phủ?

Vệ Tịnh ngẩng đầu lên, cười bất đắc dĩ nhìn Lý Thiên Mệnh:

- Nguyên nhân là vì ta từng là nữ nhi của phủ chủ này, đúng là ta đắc tội với vị ấy, đắc tội cực kỳ nặng.

Lý Thiên Mệnh tưởng mình nghe lầm:

- Cái gì?

Mẫu thân là nữ nhi của phủ chủ Thiên Phủ, tức là vị kia cai quản Viêm Hoàng học cung và Thiên Phủ thật ra là ngoại công của hắn?

Lý Thiên Mệnh đoán Vệ Tịnh từng có chút gia thế trong Diễm Đô, nhưng tuyệt đối không ngờ ngoại công của hắn sẽ là phủ chủ Thiên Phủ.

- Đã từng, bây giờ thì không phải. Hai mươi năm trước ta bị trục xuất khỏi gia môn, từ nay cắt đứt quan hệ phụ nữ. Đây cũng là lý do vì sao chỉ có vị kia giải trừ Tiểu Mệnh Kiếp được, vì Tiểu Mệnh Kiếp di truyền từ vị kia.

Khi Vệ Tịnh kể chuyện quá khứ khóe môi treo nụ cười, nhưng đắng chát.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Mẫu thân đã làm gì khiến người kia thất vọng với mẫu thân như vậy?

Vệ Tịnh dứt khoát trả lời:

- Ta mang thai, nhưng vị kia không vừa mắt.

- . . .

Lý Thiên Mệnh chỉ có thể nói cái số nó như vậy.

Nếu Vệ Tịnh biết hai mươi năm sau Lý Viêm Phong sẽ vứt bỏ hai mẫu tử thì ngày xưa nàng còn vì tình yêu mà chọn chống đối phủ chủ Thiên Phủ nữa không?

Vệ Tịnh hỏi:

- Có phải ngươi cảm thấy ta tự làm tự chịu?

Lý Thiên Mệnh nói:

- Đâu có, nếu nhi phản đối thì chẳng phải là không thể có mặt trên cõi đời này?

Nếu Vệ Tịnh không mang thai thì sẽ không nằng nặc đòi gả cho Lý Viêm Phong, sẽ không chọc giận phủ chủ Thiên Phủ đuổi nàng ra khỏi cửa, bỏ mặc hai mươi năm không quan hệ.

Là nữ nhi ruột thịt mà phủ chủ Thiên Phủ tuyệt tình đến mức này, có lẽ chuyện này chọc lão tức điên?

Lý Thiên Mệnh không biết tình huống cụ thể lúc bấy giờ, nhưng suy đoán từ các manh mối thì Vệ Tịnh đắc tội phủ chủ Thiên Phủ, và không phải đắc tội loại thường.

Lý Thiên Mệnh vì cứu nàng sẽ phải đối mặt phủ chủ Thiên Phủ năm xưa đã tuyệt tình như thế, có thể tưởng tượng khó khăn tới mức nào.

Vệ Tịnh bất đắc dĩ nói:

- Trước kia ta nói với ngươi có người trong Thiên Phủ có thể cứu ta là vì cho ngươi có tia hy vọng khi tu hành, để ngươi đừng bỏ cuộc. Giờ ngươi biết rồi, đời này vị kia hận ta thấu xương, căm ghét ta hơn bất cứ ai. Đắc tội là trông thấy bộ dạng này của ta chỉ khiến vị kia vui vẻ hơn, đừng nói Tiểu Mệnh Kiếp, nếu vị kia biết sự tồn tại của ta không chừng sẽ đuổi ta ra Diễm Đô ngay. Vị kia sợ ta lại xuất hiện làm mình mất mặt, đúng vậy, vị kia coi trọng mặt mũi nặng cỡ Lý Viêm Phong.

Lý Thiên Mệnh hỏi:

- Cho nên?

Vệ Tịnh nắm bàn tay Lý Thiên Mệnh, hiền từ nhìn hắn:

- Cho nên ngươi chăm chỉ tu luyện trong Thiên Phủ là được. Hài tử, tin tưởng ta, sẽ không có hy vọng đâu.

Lý Thiên Mệnh nhẹ rút tay ra, mỉm cười nói:

- Nhi không tin! Đừng nghiêm túc vậy, mẫu thân cho nhi thử một lần đi. Con người của nhi là thế, dù đụng đầu rơi máu chảy thì nhi vẫn sẽ không quay đầu.

Khóe mắt Vệ Tịnh ứa lệ, nàng nói:

- Mệnh Nhi . . . vất vả cho ngươi, hài tử của ta, phải chịu áp lực lớn như vậy.

- Mẫu thân đừng tiêm nhiễm thêm khó khăn gì cho nhi nghe nữa, chỉ cần nói cho nhi biết làm cách nào gặp vị phủ chủ Thiên Phủ này.

- Trong Thiên Phủ có một tòa Vệ phủ, nhưng ngươi là đệ tử Thiên Phủ bình thường, không vào được.

- Vậy có thể đi vào?

Vệ Tịnh ngẫm nghĩ:

- Hai ngày nữa ngươi sẽ bái thiên sư đúng không? Nếu được thì hãy tìm một vị thiên sư tên Mộ Dương. Nếu y đồng ý thu ngươi làm đồ đệ thì có thể nói cho hắn biết tình huống của ta, nói ngươi là nhi tử của Vệ Tịnh, có lẽ hắn sẽ mang ngươi đi gặp phủ chủ.

Rốt cuộc có manh mối, nói:

- Mộ Dương, nhi nhớ rồi.

Bái Mộ Dương làm sư, để y mang hắn đi tìm phủ chủ Thiên Phủ.

Lý Thiên Mệnh bĩu môi nói:

- Đừng nói là Mộ Dương này cũng là người theo đuổi mẫu thân nhé?

Vệ Tịnh căng thẳng nói:

- Không được nói bậy bạ!

Lý Thiên Mệnh mỉm cười nói:

- Xem mẫu thân căng thẳng kìa, quả nhiên nương thân của ta ngày xưa là siêu mỹ nhân của Diễm Đô!

Đã khóa chặt mục tiêu, giờ hắn muốn chọc cười Vệ Tịnh.

Vệ Tịnh lườm hắn, hỏi:

- Khoan, ngươi mới nói là cũng là người theo đuổi của ta, chữ cũng là có ý gì?

Lý Thiên Mệnh nói như vậy vì hắn đã gặp Thần Thánh.

- Ha ha ha!

- Đừng cười khờ, mau giải thích rõ cho ta! Ngươi còn gặp ai nữa hả? Hài tử này!

Bị mẫu thân hỏi dồn, Lý Thiên Mệnh đành khai ra Thần Thánh.

Bình Luận (0)
Comment