Vệ Tịnh dặn dò:
- Sau này đừng tiếp xúc với hắn, hắn là trượng phu của Tuyết Lam.
Lý Thiên Mệnh nhớ đến Tuyết Lam là thấy ghê tởm:
- Biết rồi, nhưng loại nữ nhân đó đáng để mẫu thân lo nghĩ cho sao?
Vệ Tịnh nghiêm túc nói:
- Người ta nghĩ sao là chuyện của người ta, không đại biểu ta phải làm như họ nghĩ. Ta làm đúng với chính mình là được.
Lý Thiên Mệnh đồng ý suy nghĩ của nàng.
Nhưng người ta đang sốt ruột chờ lấy mạng của Vệ Tịnh.
Giữa người với người, phẩm cách và linh hồn chênh lệch lớn như vậy.
Mẫu thân rời khỏi Diễm Đô thật lâu nên không biết rõ tin tức cụ thể về Mộ Dương, trước khi vào Thiên Phủ thì Lý Thiên Mệnh phải ghé chỗ ở của Mộ Uyển thượng sư, hỏi rõ về tất cả thiên sư.
Kết quả là đêm đen khô nóng gió lạnh thổi, hắn đi tìm Mộ Uyển.
Lý Thiên Mệnh hy vọng tối nay mình sẽ không vượt rào.
- Mộ Uyển thượng sư, Lý Thiên Mệnh đây, ta đến tìm thượng sư. Mộ Uyển thượng sư, có nhà không? Thượng sư, ngày mai ta sẽ đi Thiên Phủ, đến tìm thượng sư hỏi thăm về các vị thiên sư!
Lý Thiên Mệnh ở bên ngoài gõ cửa, bên trong nửa ngày không có động tĩnh gì.
Nhưng ánh nến hắt ra ngoài, chắc có người trong nhà mới đúng.
Lý Thiên Mệnh chờ giây lát, vẫn không ai lên tiếng.
Hắn ngẫm nghĩ, không thể chẳng hay biết gì đi bái sư, thế là hắn đẩy nhẹ cửa bước vào.
Lý Thiên Mệnh đi qua sân, nghe điện bên cạnh có tiếng nước rào rào.
Thì ra Mộ Uyển thượng sư đang tắm.
Lý Thiên Mệnh đứng chờ trong sân.
Chốc lát sau, cửa điện bên cạnh két một tiếng mở ra.
Dưới ánh trăng, một nữ nhân vóc dáng cao kều khoác áo choàng tắm bước ra, áo choàng không lớn, không che hết mảng lớn da thịt trắng nõn trơn bóng, giọt nước lăn trên làn da.
Dưới ánh trăng sáng trong, mái tóc dài ướt sũng dán lưng thơm, Mộ Uyển thượng sư toát ra nét quyến rũ trong hơi nước mông lung thành hình ảnh đẹp nhất trong đêm.
Lý Thiên Mệnh chỉ biết nói phong tình của thượng sư thiên hạ vô song.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay!
Lý Thiên Mệnh không đánh mất lý trí, vội nghiêng đầu nói:
- Thượng sư, ta đến hỏi về thiên sư.
- Vậy ngươi hỏi đi.
Lý Thiên Mệnh hoàn toàn không ngờ nàng khoác áo choàng tắm bước tới gần mình, người chưa đến đã có làn hương thơm xông vào mũi.
Lý Thiên Mệnh căng thẳng hỏi:
- Thượng sư, hay là ta tạm lánh mặt?
Tiểu Hoàng Kê nhô đầu ra từ ngực áo của Lý Thiên Mệnh, say sưa nhìn Mộ Uyển thượng sư:
- Khỏi tránh né làm gì, Lý Thiên Mệnh, ngươi hèn quá, lão tử muốn xem liền xem.
Mộ Uyển thượng sư ngồi xuống cạnh hắn, vươn tay chộp lấy Tiểu Hoàng Kê, cầm ở trong tay ngắm nghía:
- Nói đúng lắm, đường đường là nam nhân cao to chẳng lẽ sợ thượng sư ăn thịt ngươi sao?
Tiểu Hoàng Kê bá khí nói:
- Nữ nhân, tôn trọng lão tử chút!
Mắt Mộ Uyển thượng sư sáng rực reo lên:
- Cưng quá đi!
Tiểu Hoàng Kê cười xấu xa bảo:
- Thượng sư, Lý Thiên Mệnh có nói với ta là muốn làm mấy chuyện xấu hổ với ngươi, nhưng hắn không có lá gan làm.
Lý Thiên Mệnh không nhịn được cái con gà này nữa, hắn giật lại bé gà ném vào không gian bản mệnh:
- Tổ cha nó!
Giải quyết xong gà con quấy rối, Lý Thiên Mệnh phát hiện Mộ Uyển thượng sư cười tủm tỉm nhìn mình.
- Ngươi thật sự muốn làm?
Lý Thiên Mệnh chối ngay:
- Không, ta là chính nhân quân tử, giỏi về ngồi trong lòng mà không loạn.
- Chính nhân quân tử thì không thể làm chuyện xấu hổ sao?
- . . .
- Được rồi, không đùa ngươi, đợi ta một lát.
Mộ Uyển thượng sư đứng dậy, phong tình đung đưa đi vào phòng ngủ.
Lát sau có tiếng sột soạt, Mộ Uyển thượng sư mặc quần áo ngay ngắn đi ra.
Lý Thiên Mệnh thả lỏng người.
Mộ Uyển thượng sư cảm khái:
- Người bên ngoài đều bị mù, thiếu niên nai tơ như ngươi mà cũng có người tin ngươi sẽ chuốc thuốc dâm loạn người khác.
Tuy bị hình dung nai tơ hơi bực chút, nhưng ít ra Mộ Uyển thượng sư đoán ra sự thật, nàng cũng là người tin tưởng vào hắn.
Mộ Uyển thượng sư vỗ vai Lý Thiên Mệnh, tùy tiện ngồi xuống cạnh hắn, bắt chéo chân:
- Hôm nay lúc ngươi lấy được đệ tử đệ nhất ta có thấy biểu tình của Mộc Tình Tình. Cô nương kia ngày thường giả vờ như hoa sen, trong bụng độc ác, là cực phẩm. Ngươi may mắn lắm, gặp được cô nương như vậy.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đáng tiếc không có nhiều người biết bộ mặt thật của nàng ta.
Mộ Uyển thượng sư nhắc nhở:
- Bởi vậy ta rất mong đợi nhìn xem tiếp theo ngươi có thể làm được gì, chú ý bảo vệ tốt mạng nhỏ.
- Tạ thượng sư nhắc nhở.
Mộ Uyển thượng sư thương hại nhìn Lý Thiên Mệnh:
- Danh sách này ghi thiên sư, có tổng cộng mười tám vị, ngươi tự tìm hiểu đi. Xem chơi thôi, vì chưa chắc có ai chọn ngươi.
- Ý của thượng sư là sao?
Mộ Uyển vui vẻ nói:
- Ta nghe Vệ Tử Côn nói lại, hắn đã đi hỏi dò, tạm thời không ai muốn thu ngươi làm đệ tử. Cho nên ngày mai ngươi có khả năng rất lớn sẽ cực kỳ lúng túng. Viêm Hoàng học cung chúng ta từ khi thành lập đến nay chưa từng có đệ tử đệ nhất vì không có thiên sư nào thu đồ đệ đành quay về học cung tu luyện. Ngươi lại sắp thành trò cười, chúc mừng nhé.
Lý Thiên Mệnh bĩu môi nói:
- Vậy phải trách mấy thiên sư không sáng mắt, bỏ lỡ thiên tài tuyệt thế.
Mộ Uyển thượng sư nhìn hắn với cặp mắt khác xưa:
- Tự tin thế sao?
Lý Thiên Mệnh cười nịnh nọt:
- Có thượng sư ở bên cạnh thì tự nhiên sinh ra lòng tự tin.
Hắn vừa nói chuyện vừa lật xem danh sách.
Mộ Uyển thượng sư bỗng nói:
- Điều này nói lên chúng ta có duyên phận. Thiên Mệnh, ta nói thẳng với ngươi vậy, nếu không có ai thu ngươi thì ta sẽ thu ngươi làm đệ tử. Về sau có tài nguyên gì ta đều tặng cho ngươi, khiến ngươi được đãi ngộ không thua gì đệ tử của thiên sư. Qua hai năm nữa ta trở thành thiên sư sẽ mang ngươi vào Thiên Phủ.
Lý Thiên Mệnh ngẩng đầu nhìn nàng:
- Thượng sư nói nghiêm túc hả?
Mộ Uyển thượng sư kinh ngạc hỏi:
- Bình thường ta thích đùa lắm sao?
- . . .
Không phải bình thường thích đùa mà là luôn trêu cợt người ta.
Nhưng Lý Thiên Mệnh biết lần này Mộ Uyển thượng sư nói thật, nàng ôm bất bình thay hắn, cũng xem trọng hắn.
Lý Thiên Mệnh chân thành cảm ơn:
- Thượng sư, đa tạ.
Mộ Uyển thượng sư thè lưỡi liếm môi son:
- Không cần tạ, ta coi trọng ngươi trẻ tuổi tuấn tú, thân thể dào dạt sức sống.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Vậy sao? Thế thì vì tu hành, ta đành ôm khuất nhục cống hiến thân thể thuần khiết này cho thượng sư.
Mộ Uyển nhéo vành tai Lý Thiên Mệnh, xì cười:
- Được rồi, tên khôn lõi, mau xem danh sách đi.
Lý Thiên Mệnh tìm hiểu sơ.
Hắn đọc thoáng qua mười tám vị thiên sư nổi tiếng như cồn Triệu Thiên Thần, Phong Vô Quang, Trần Phong, Liễu Tuyết Dao, Cao Nguyên Định, Tần Thi vân vân, đã nắm rõ đôi chút.
Lý Thiên Mệnh xem xong, hỏi:
- Thiên sư của Mộc Tình Tình là vị nào?
Mộ Uyển thượng sư trợn trắng mắt nói:
- Liễu Tuyết Dao, một bà già, thứ không biết xấu hổ là gì, rất xứng đôi với Mộc Tình Tình, đều là bạch liên hoa tuyệt thế.
- Thượng sư ghét người ta như vậy không lẽ vì người ta đẹp hơn thượng sư, chen ngang cướp tình yêu?
Mộ Uyển tự kỷ nói:
- Bậy bạ, ả ta có đẹp gấp mười lần cũng chỉ như đống phân, hạt gạo, sao có thể so sánh với trăng sáng như ta?
Lý Thiên Mệnh cười cười, hắn cúi đầu tiếp tục lật xem, giở tới giở lui, cuối cùng vẻ mặt nghi hoặc hỏi:
- Thượng sư, có phải danh sách này thiếu một người không?
Mộ Uyển nói:
- Không thể nào! Mười tám vị thiên sư đều ở đây, giới thiệu tỉ mỉ, ta tự tay sửa sang cho ngươi mà.
Lý Thiên Mệnh nhìn ra được, vì trên tờ giới thiệu Liễu Tuyết Dao viết ‘nữ nhân xấu xí nhất đời, tuyệt đối đừng trở thành đệ tử của ả’.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhưng tihếu một người.
- Ai chứ?
Lý Thiên Mệnh nhìn thẳng Mộ Uyển thượng sư:
- Mộ Dương.
Mộ Uyển ngây ra.