Hiên Viên Hồ.
Ngày đông giá rét, nước hồ đã sớm đóng băng.
Hơi lạnh buốt giá thổi qua mặt hồ Hiên Viên Hồ, rét thấu xương.
Lý Thiên Mệnh bước nhanh tiến vào.
Hắn phát hiện cơ hồ toàn bộ người của Thái Cổ Hiên Viên thị, mặc kệ nam nữ đều tụ tập quanh Nhiên Linh Cung, trừ Ngự Thú Sư, còn có rất nhiều thú bản mệnh rồng thần xoay quanh trên trời.
Bọn họ cảnh giác cao độ với bất kỳ ai đến đây.
Lý Thiên Mệnh đi qua mấy tầng kết giới thiên văn mới đến Nhiên Linh Cung, có thể thấy trong lúc Đệ Nhất Thiên Hạ Hội diễn ra, Thái Cổ Hiên Viên thị xem trọng an nguy của tôn thần như thế nào.
Không khí trong Hiên Viên Hồ rất trang nghiêm.
Chỉ khi trông thấy Lý Thiên Mệnh thì các trưởng bối mới hơi giãn ra chân mày.
Mẫu thân của Mộc Tuyết, Hiên Viên Ngu canh giữ ở cửa vào Nhiên Linh Cung, hỏi:
- Thiên Mệnh, muốn gặp tôn thần hả?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Tiền bối, ta chủ yếu muốn tìm Địa Nguyên tông chủ, nhưng sẽ đi chào tôn thần trước.
- Ngươi đợi chút, ta đi thông báo một tiếng trước.
Hiên Viên Ngu đi vào không bao lâu sau thì trở ra, cho Lý Thiên Mệnh đi vào.
Bước vào Nhiên Linh Cung còn có mấy tầng kết giới thiên văn, cao thâm khó dò, khó mà thấu triệt.
Lý Thiên Mệnh đi dọc theo con đường đi vào sâu bên trong Nhiên Linh Cung, Khương Phi Linh ở trong tẩm cung của nàng, không đi ra.
Cái gọi là tẩm cung thật ra là phòng tu luyện của nàng.
Khương Phi Linh ở bên trong nói:
- Kêu Thiên Mệnh đi vào, các ngươi hãy lui xuống.
Nơi này còn có bảy, tám cao thủ đứng đầu như Phương Thanh Ly, Hiên Viên Đạo, trừ Phương Thanh Ly ra, tất cả đều là Thái Cổ Hiên Viên thị.
Bọn họ nhìn nhau một cái, hơi do dự một chút, dù sao thực lực của Lý Thiên Mệnh có thể uy hiếp tính mạng Khương Phi Linh, nàng chỉ vừa đột phá Cổ Thánh cảnh.
Khương Phi Linh nói:
- Lui xuống.
- Rõ!
Hiên Viên Đạo chắp tay, mang theo cao thủ của Thái Cổ Hiên Viên thị rút ra Nhiên Linh Cung, Phương Thanh Ly cũng đi theo.
Phương Thanh Ly bất mãn hỏi:
- Ngươi không sợ Lý Thiên Mệnh bị kẻ địch khống chế?
Hiên Viên Đạo đáp:
- Tôn thần biết tình cảnh của chính mình, chúng ta nghe theo sai khiến là được, đừng hoài nghi.
Phương Thanh Ly nhếch môi.
Hiên Viên Đạo nói câu này giống như đang đánh trả lại bà.
Hiên Viên Đạo trầm giọng nói:
- Hiện giờ trong cục diện Sinh Tử Kiếp cảnh, tôn thần không hoảng loạn, có thể thấy trong lòng nàng biết hết, chúng ta lo làm tròn bổn phận là được.
Phương Thanh Ly thản nhiên nói:
- Ta còn cần ngươi nói? Ta ở Thị Thần Điện cùng tôn thần hơn ba trăm năm!
Hiên Viên Đạo bĩu môi:
- Vậy là tốt rồi.
. . .
Tâm trạng của Lý Thiên Mệnh hơi kích động, chờ mấy người khác đều lui ra ngoài.
Dựa theo ý tưởng lúc trước, lấy phương thức này gặp gỡ riêng thì khá mạo hiểm. Nhưng hiện tại là phút sống còn, không cần quan tâm gì nữa.
Tình huống hiện tại đã khác hẳn lúc mới đến.
Lý Thiên Mệnh phỏng chừng thân phận của Khương Phi Linh đã rất khó bị hoài nghi.
Két két!
Cửa lớn tẩm cung bị đẩy mở.
Một thiếu nữ tóc dài tới eo, khoác áo trắng như tuyết đứng trong cung điện vắng lạnh.
Môi nàng treo nụ cười mà vành mắt đỏ hoe, giọt nước lấp lánh ngấn lệ.
Quá lâu.
Cho tới giờ khắc này, nàng mới xem thật sự trở lại bên cạnh hắn.
- Ca ca.
Một tiếng gọi dịu dàng tựa hương hoa thấm vào nội tâm, loại cảm giác này gần như xa lạ.
- Linh Nhi.
Trái tim của Lý Thiên Mệnh đã bay đến bên nàng, nhưng chân còn đứng đây, mấy bước ngắn ngủi mà dường như hắn đã đi thật lâu mới rốt cuộc bước tới trước mặt nàng, ngửi mùi thơm trên người nàng, đây là mùi hương của riêng nàng.
Khương Phi Linh cắn môi son, lông mi cùng nước mắt khẽ run.
Nàng một tay vịn cửa, một tay vươn hướng Lý Thiên Mệnh, ngón tay trắng nõn thuôn dài nhẹ run trong không khí, móng tay tỏa ánh sáng như đom đóm, màu sắc tựa trân châu, sáng lấp lánh.
- Vất vả.
Lý Thiên Mệnh nắm lấy ngón tay của nàng, tiến lên một bước ôm nàng vào lòng.
Ấm áp và mềm mại rơi vào lòng.
Nàng chưa bao giờ là tôn thần, nàng là Khương Phi Linh, người mà Lý Thiên Mệnh yêu nhất, nàng chưa từng thay đổi dù chỉ một ly. Chỉ vì sống sót, vì khiến Lý Thiên Mệnh có thể yên ổn tu hành, nàng chịu đựng cô độc và lạnh lẽo đi trên dây đàn lạnh băng, treo tim treo gan, từng bước hoảng hốt.
- Ca ca, không khổ cực.
Nàng dựa vào bả vai Lý Thiên Mệnh, nửa bên mặt dán mái tóc của hắn.
Nhiệt độ quen thuộc, xúc cảm quen thuộc, nhưng lần này như chạm phải điện, suốt đời khó quên.
- Linh Nhi, muội như bị giam cầm trong Nhiên Linh Cung này, còn phải chịu đựng nhiều người như vậy, mối uy hiếp muốn muội chết. Ta từng nói sẽ bảo hộ muội, nhưng lại hại muội rơi vào hoàn cảnh như vậy, ta rất khó chịu, thật bất lực, trong lòng có rất nhiều áy náy, ta không biết nên nói sao với muội . . .
Trong lòng Lý Thiên Mệnh cất giấu những buồn bực này từ rất lâu rồi.
- Ca ca, tuyệt đối đừng nói như vậy, việc này bắt đầu từ thượng cổ thần táng, là số phận đã định của ta, ta quay về Thái Cổ Thần Tông là việc hiển nhiên, sao trách ca ca được? Lúc ở thần táng, ta có thể sống tiếp, có thể lại được cùng ca ca đi khắp thế gian phồn hoa này đã là may mắn lớn nhất.
- Hiện giờ đúng là nguy hiểm bốn bề, sống chết khó đoán trước, ca ca bởi vậy mà gánh áp lực rất lớn, nhưng ca ca, xin hãy suy nghĩ lại, cho dù có nhiều người hơn nữa muốn giết ta, nguy cơ hiện tại có thể so sánh với lúc gặp Hiên Viên Hi không? Không thể nào, lần đó Linh Nhi còn tìm được đường sống, huống chi lần này! Chúng ta có rất nhiều cơ hội và khả năng, ta tin tưởng ca ca, tin tưởng Lý Thiên Mệnh là nam nhi tốt đội trời đạp đất, ta cam tâm tình nguyện cùng ca ca vượt qua ải khó.
- Ca ca, sương mù trước mắt chỉ là thử thách cuộc sống, có ngày chúng ta có thể rẽ mây thấy mặt trời, lại nhìn thấy tia sáng, Linh Nhi và ca ca cùng chờ ngày đó đến nhé.
Nàng không sợ vất vả, ngược lại sợ trong lòng Lý Thiên Mệnh có gút mắt, vội vàng tâm sự nỗi lòng, trút hết ra.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhưng một mình muội ở đây cô độc mà buồn nản, sẽ thấy khó chịu chứ?
- Ca ca nói đúng, thật sự rất cô đơn, rất chán, dù sao Linh Nhi không có thú bản mệnh. Nhưng mà, nghĩ đến ca ca chắc chắn ở bên ngoài đang cố gắng phá vỡ cục diện hiện tại thì ta không sợ. Ca ca càng mạnh, có lẽ tương lai của chúng ta càng tốt, chỉ cần có ca ca ở thì hy vọng còn ở.
Khương Phi Linh dán mặt vào lồng ngực Lý Thiên Mệnh, nói chuyện với trái tim của hắn, nàng ngước đầu nhìn Lý Thiên Mệnh, trong mắt tràn đầy tia sáng rực rỡ:
- Ta biết ca ca nhất định nhớ Linh Nhi, trong lòng Linh Nhi sẽ không sợ hãi. Bởi vì ta vững tin ca ca là anh hùng cái thế của ta, mặc kệ bất cứ gian nan hiểm trở, mặc kệ ta sống sẽ chọc giận bao nhiêu người, hắn nhất định sẽ thủ hộ ta!
Giọng Lý Thiên Mệnh hơi run:
- Đa tạ muội, đời này được hồng nhan tri kỷ như Linh Nhi, dù ta chết cũng không tiếc.
Nói thật lòng, Lý Thiên Mệnh chỉ nghĩ đến cuộc sống của Khương Phi Linh buồn chán nhhạt nhẽo, thậm chí vô cùng mạo hiểm, tư vị đó chắc chắn rất khó chịu, nhưng nàng thì có niềm tin nóng bỏng dành cho Lý Thiên Mệnh, nàng không sợ mưa gió bão tố, giữ vững vì tình yêu của mình, đây là điểm mà Lý Thiên Mệnh bội phục nàng nhất.
Khương Phi Linh mỉm cười nói một câu, trong mắt lóe tia sáng cứng cỏi:
- Ca ca, ta gần đây cũng rất nỗ lực, dành hết thời gian cho tu hành, ta không biết chính mình có thể làm được cái gì, thay đổi cái gì. Ta chỉ muốn khi băng tuyết đến, dù sức lực của ta thật nhỏ bé thì vẫn muốn chống dậy một không gian cho hai ta hít thở, có lẽ chỉ đủ để hít vài hơi rồi sẽ bị nhân gian tàn khốc nuốt mất, nhưng nếu có thể cho ta được nhìn ca ca lâu thêm một chút thì tất cả đều đáng giá.