Hai tay Khương Phi Linh vòng quanh eo của Lý Thiên Mệnh, ôm siết hắn, thậm chí bế hắn lên.
Cô nương xinh đẹp lại nghịch ngợm đá lông nheo với Lý Thiên Mệnh, cố gắng nặn ra nụ cười nói:
- Ca ca, nhìn thấy không? Linh Nhi bây giờ có cơ bắp to khỏe lắm nhé, ném ca ca lên trời còn được. Ca ca mà khi dễ ta, không chừng ta dùng sức mạnh uy mãnh bá đạo bẻ gãy ‘Đông Hoàng Kiếm’ của ca ca đấy!
- . . .
Lý Thiên Mệnh cúi đầu nhìn bộ dạng rất ‘nam tánh’ của nàng.
Hắn thật sự nhịn không được, bỗng bật cười.
Mắt Lý Thiên Mệnh tỏa sáng nói:
- Vậy thì ta sẽ bóp bể ‘kết giới thiên văn’ của muội!
- Ôi chao!
Huỳnh Hỏa cười gian nói:
- Ta nói này, ê ê, hai người buồn nôn đủ chưa? Hoa muội của ta chỉ mới sinh ra, các ngươi như vậy là không khỏe mạnh, làm gì đấy?
- Ôi mợ!
Quên đóng kín không gian bản mệnh.
Thì ra bốn con thú nghiêng đầu xem cả buổi.
Mắt Khương Phi Linh sáng lấp lánh hỏi:
- Trứng nhỏ bảy màu nở rồi hả?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Ta cho bé đi ra gặp muội.
Hắn khiến linh thể của Tiên Tiên vỗ cánh tựa cánh hoa bay ra.
- Nửa nương thân!
Tiên Tiên đã nghĩ sẵn xưng hô, bày ra bộ dạng đáng yêu nhất, dùng âm thanh non nớt nhất gọi một tiếng, nhào vào lòng ngực Khương Phi Linh.
Khuôn mặt Khương Phi Linh bỗng đanh lại, liếc xéo Lý Thiên Mệnh:
- Nửa nương thân? Ý tứ là còn nửa cái khác?
- Không có, hắn là nửa cha của ta, nửa huynh trưởng, ngươi là nửa nương thân, nửa tẩu tử?
Tiên Tiên nói một hồi tự làm mình chóng mặt.
- Được rồi, ôi, cưng quá.
Khương Phi Linh nâng linh thể của Tiên Tiên, yêu thích không buông tay.
Tiên Tiên hưng phấn nói:
- Hi hi, nửa nương thân xinh đẹp quá, người ta cũng muốn bóp bể ‘kết giới thiên văn’ của ngươi.
- . . .!
Khuôn mặt Khương Phi Linh đỏ bừng, đổi đề tài, hỏi:
- Ca ca, đã đặt tên cho bé chưa?
Lý Thiên Mệnh đáp:
- Còn chưa, muội đặt đi.
Khương Phi Linh rất vui vẻ:
- Được đấy!
Nàng nâng Tiên Tiên giống như nâng hài tử của chính mình, nàng xoay mấy vòng, nói:
- Hoa trên người của bé giống như hoa thủy tiên, vậy gọi bé là Tiên Tiên được không?
Nàng tràn ngập mong đợi nhìn Lý Thiên Mệnh, hy vọng hắn khích lệ chính mình đặt tên hay.
Kết quả không ngờ rằng Lý Thiên Mệnh giật mình tại chỗ, ngơ ngác nhìn nàng.
Khương Phi Linh hỏi:
- Sao vậy?
Tiên Tiên có chút mơ hồ nói:
- Ta vốn tên là Tiên Tiên mà.
- Linh Nhi, ta có chuyện muốn nói với muội.
Vừa rồi Lý Thiên Mệnh cố ý làm như vậy, hắn không ngờ Khương Phi Linh thật sự nói ra hai chữ Tiên Tiên.
Trên thế giới này không thể nào có loại trùng hợp như vậy, chỉ có thể nói lên Khương Phi Linh và người ở thành Vĩnh Sinh Thế Giới, và Khởi Nguyên Thế Giới Thụ có mối quan hệ nhất định.
Lý Thiên Mệnh kể cho Khương Phi Linh nghe chuyện trong giấc mơ.
Vẻ mặt Khương Phi Linh mờ mịt nói:
- Thật hả? Nhưng ta nhìn nó mà không có chút cảm giác gì. Cái tên Tiên Tiên là vì ta thấy hoa thủy tiên, bỗng nhiên nghĩ ra.
- Ủa?
Tiên Tiên nghiêng đầu, xem Khương Phi Linh nửa ngày, nói:
- Sao ta cảm thấy nửa nương thân rất quen mắt, nghe âm thanh dường như là người trong giấc mơ.
Khương Phi Linh hoang mang nói:
- Rốt cuộc là sao vậy?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Hiên Viên Hi có Ma Thành cộng sinh, Ma Thành là thành Vĩnh Sinh Thế Giới, Khởi Nguyên Thế Giới Thụ và thành Vĩnh Sinh Thế Giới bị bàn tay to màu đen đánh gục, người trong thành Vĩnh Sinh Thế Giới hẳn là chuyển kiếp thành Hiên Viên Hi rồi mới có muội. Cho nên, nếu như nói Hiên Viên Hi là kiếp trước của muội thì người trong thành Vĩnh Sinh Thế Giới là ngọn nguồn của muội.
Khương Phi Linh trợn mắt há hốc mồm
- Kiếp trước của Hiên Viên Hi có liên quan với Cự Thú Hỗn Độn Thái Cổ?
Lý Thiên Mệnh nói bằng giọng cố chấp:
- Chỉ là suy đoán, không có cách nào xác định. Nhưng thật ra không cần suy nghĩ nhiều, cục diện hiện giờ, chúng ta có thể sống sót trong Thần Tông đã tốt lắm rồi. Linh Nhi, hiện tại loạn trong giặc ngoài, chúng ta chỉ có thể bám vào Thái Cổ Hiên Viên thị, tiếp đó ta cố gắng hết sức tìm giúp đỡ. Ta muốn làm càng nhiều trong Đệ Nhất Thiên Hạ Hội! Bây giờ ta là Cổ Thánh cảnh đệ cửu trọng, không có nhiều thời gian, ta phải đi chiến đấu!
- Ừm!
Tuy Khương Phi Linh gật đầu nhưng vẫn lưu luyến nắm tay của Lý Thiên Mệnh.
Bàn tay của Lý Thiên Mệnh cũng rất muốn nắm chặt tay nàng không buông.
Nhưng lý trí nói cho hắn, Sinh Tử Kiếp cảnh, hắn nhất định phải giành giật từng giây!
Khương Phi Linh cắn răng nói:
- Ca ca, bên này có kết giới Thiên Nhãn, ta có thể thấy tận mắt mọi thứ. Ca ca không dược thua, không thể chết, nếu không thì Linh Nhi sẽ đi theo ca ca luôn.
- Ngậm miệng.
Lý Thiên Mệnh bóp khuôn mặt nàng, nghiêm túc nói:
- Vừa rồi nói chuyện êm tai đến thế mà sao bỗng nhiên hết tin tưởng ta rồi? Không được nói lời như vậy, thả lỏng tâm trạng, chờ xem anh hùng cái thế của muội xuất hiện đi, nếu ta ở bên trong hôn gió với bầu trời thì muội nhớ nhận lấy nụ hôn, đừng để người khác giành mất.
- Ừ ừ, biết rồi, nếu có hôn gió, Linh Nhi nhất định nhanh chân chạy chậm ra ngoài giống như cún con!
Nàng híp mắt cười, lúm đồng tiền cạn, hàm răng trắng, ‘kết giới thiên văn’ rung nhẹ, mọi thứ thật tốt đẹp.
- Bóp bể muội bây giờ!
Bàn tay của Lý Thiên Mệnh nhanh như rồng xanh chui khỏi hang, xảo quyệt như rồng rắn đi.
Sau khi sờ được vật thực, hắn xoay người bỏ chạy, chớp mắt mất hút.
- Ôi chao! A, ghét quá đi!
Sắc mặt Khương Phi Linh đỏ bừng, đầu choáng váng, thân thể như tê liệt.
Nàng còn chưa phản ứng lại, Lý Thiên Mệnh đã không thấy.
- Tên khốn!
- Gian manh!
- Lần sau sẽ cho ca ca mở rộng tầm mắt với cơ bắp của ta . . . A phi!
Nàng dựa vào ván cửa, mím môi, trên mặt mang theo mỉm cười nhìn hành lang dài trống rỗng, tơ tình kéo dài.
Bất giác, vành mắt lại đỏ.
. . .
- Tông chủ, ta lên đệ cửu trọng rồi.
Lý Thiên Mệnh vừa đi ra đã báo cho Hiên Viên Đạo biết.
- Thật sự thành công?
Hiên Viên Đạo đã gặp nhiều kỳ tài chói sáng, nhưng Lý Thiên Mệnh ở trước mắt vẫn khiến da đầu của hắn tê dại.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Nhờ phúc trạch của tiền bối Thái Cổ Hiên Viên thị che chở, muốn không thành công cũng khó.
Hiên Viên Đạo nói:
- Ngươi đến tìm ta là đã có quyết tâm, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, đây là con đường sống chết trái với lẽ thường, sống chết mỗi bên năm phần, sống thì vào Sinh Tử Kiếp cảnh, chết thì như suối vàng địa ngục, không có cả cơ hội liều mạng, ngươi quyết định thế nào?
Lý Thiên Mệnh trả lời dứt khoát:
- Ta đi.
- Ngươi đúng là gan dạ, chết mà cũng không sợ.
Hiên Viên Đạo càng tiếp xúc vói Lý Thiên Mệnh thì càng cảm khái ánh mắt của tôn thần.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Tông chủ, không phải ta không sợ chết, mà là có niềm tin tràn trề vào bản thân.
Hiên Viên Đạo hỏi:
- Ngươi xác định chính mình biết mài giũa sống chết mà ta nói là cái gì?
Lý Thiên Mệnh nói:
- Không cần biết, đi thôi, đang gấp.
- Thật sự gan dạ, đứa nhỏ hai mươi mấy tuổi ít ai gan như vậy, phần lớn đều là ra vẻ hung ác, hư trương thanh thế.
Hiên Viên Đạo cảm khái một câu, khiến Lý Thiên Mệnh đi theo mình.