Hiên Viên Đạo hỏi:
- Chọn thống lĩnh chưa?
Hiên Viên Vũ Thành trả lời:
- Bẩm tông chủ, chọn rội, ta tạm đảm nhiệm.
Hiên Viên Đạo nói:
- Trách nhiệm quan trọng, phải cúc cung tận tụy, chết không chối từ.
Đôi mắt Hiên Viên Vũ Thành đỏ hoe, lớn tiếng nói:
- Vâng thưa tông chủ, Vũ Thành nhất định ruột gan đầy đất!
Hiên Viên Đạo hỏi:
- Có mấy phó thống lĩnh?
Hiên Viên Vũ Thành trả lời:
- Gồm ba người, Phương Nguyệt Vi, Bắc Cung Thiển Vũ và Phương Thần Cảnh.
Tông môn không can dự vào việc bọn họ làm quen với nhau, tự nhiên là bởi vì bọn họ tự chọn người thì càng dễ dàng phục chúng.
Một đoàn đội nhất định phải có lãnh tụ, nếu không sẽ như rắn mất đầu.
Mỗi người đều một ý kiến, một ý tưởng thì rối loạn.
Một thống soái và ba thống lĩnh vừa lúc là bốn hạng đầu Thiên Nguyên bảng, bốn đệ tử mạnh nhất.
Hiên Viên Vũ Thành, Bắc Cung Thiển Vũ, Phương Thần Cảnh, Phương Nguyệt Vi.
Hai nam hai nữ.
Hiên Viên Đạo nói:
- Thêm một người, Lý Thiên Mệnh.
Hiên Viên Vũ Thành nói:
- Tông chủ, phó thống lĩnh cần phụ trách tiểu đội từ mười người trở lên.
Hiên Viên Đạo nói:
- Ta biết, hắn không thành vấn đề, nghe theo sắp xếp của ta.
- Rõ!
Các đệ tử cúi đầu, liếc qua Lý Thiên Mệnh:
- Ta đi đây, chư vị nhớ kỹ, vạn người một lòng, sắc bén gãy vàng. Vào phút sống còn không được làm kẻ ích kỷ, vinh diệu và thể diện của tông môn giao cho các ngươi.
Hiên Viên Đạo nói xong xoay người, đi tới cửa thì quay đầu, chân thành tha thiết nói:
- Ta hy vọng sau cuộc chiến Địa Ngục, mỗi vị ngồi ở đây đều khỏe mạnh hoạt bát quay về trước mặt ta.
- Nhất định, tông chủ!
Những người trẻ tuổi hốc mắt đỏ rực, cuộc chiến Thiên Vân, hình ảnh các huynh đệ tỷ muội chết thảm còn hiện ra trong lòng họ.
Đó là thù sâu như biển máu!
Đa số người trong bọn họ lòng rực cháy lửa.
Mặc kệ bọn họ đến từ thị tộc nào thì bọn họ dù sao vẫn là người trẻ tuổi đầy nhiệt huyết. Đại cục và quyền mưu là chuyện của trưởng bối, bọn họ được chọn tới đây chỉ vì muốn báo thù, muốn sống tiếp, muốn có tôn nghiêm!
Sao có thể quên sự trêu đùa, nhạo báng của người khác?
Chúng như gai độc ghim vào lòng.
Sau khi đi ra Thiên Vân chiến trường, lời thề thầm nói trong lòng đến bây giờ vẫn còn rỉ máu.
- Thiên Mệnh, hoan nghênh ngươi.
Hiên Viên Vũ Thành đi tới, dùng lồng ngực rộng ôm siết Lý Thiên Mệnh.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đã đến muộn, xin lỗi.
Hiên Viên Vũ Thành nói:
- Không sao, đến lúc đó giết vài người giống Phong Đạo Nghĩa là các huynh đệ sẽ tha thứ ngươi.
Đám người cười phá lên.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Chắc rồi, à mà ta sợ không làm tốt chức phó thống lĩnh, mọi người đừng để bụng, nghe theo chỉ huy của Vũ Thành đại ca là được.
Thật ra chức vị đoàn thể này không phải công việc béo bở gì, thậm chí trách nhiệm nặng như núi Thái.
- Thiên Mệnh rất ngay thẳng!
- Thật không hổ là đệ tử của tôn thần.
- Xem ra mấy ngày này ngươi đều khổ tu, đã bước vào Sinh Tử Kiếp cảnh, ta phỏng chừng ngươi có thể đánh bại đối thủ Tử Kiếp tam trọng!
- Mọi người đều hâm mộ bản lĩnh nghịch thiên của ngươi, mạnh hơn ngươi vài cấp bậc vậy mà vẫn không đánh thắng ngươi nổi.
- Tiến bộ của ngươi thật sự là kinh người.
Mọi người xúm lại tám chuyện.
Lý Thiên Mệnh không nói nhiều, chỉ lẳng lặng nghe bọn họ kể chi tiết của cuộc chiến Địa Ngục, ghi nhớ kỹ.
Lý Thiên Mệnh nhớ sơ bốn mươi mấy huynh đệ tỷ muội, sự thực thì hắn nhỏ tuổi nhất trong nhóm người này. Có thể xông vào cuộc chiến Địa Ngục, bọn họ hầu hết từ Sinh Kiếp tam trọng trở lên, đã vượt qua hai mươi lăm tuổi.
Một nữ nhân mặc váy đỏ đi tới bên cạnh Lý Thiên Mệnh:
- Thiên Mệnh, kết giao bằng hữu đi.
Nữ nhân này khoảng hai mươi bảy, tám tuổi, thoạt nhìn lớn hơn Lý Thiên Mệnh một chút, mắt liếc đưa tình, rất thích cười, cách nói chuyện thì dứt khoát ngay thẳng, là một tỷ tỷ vừa quyến rũ vừa tiêu sái, môi đỏ say lòng người, rất hấp dẫn.
Nàng là Bắc Cung Thiển Vũ.
Bắc Cung Thiển Vũ nói:
- Ta nghe đường đệ Lăng Thần thường nhắc đến ngươi, hắn khen ngươi nhiều lắm. Nhưng ngươi thật sự không tệ, tron cuộc chiến Phồn Tinh còn ngang ngửa Lăng Thần, hiện tại đã sắp theo kịp ta, nhanh thật.
Cái tên này khiến Lý Thiên Mệnh rất khó tin tưởng thân phận của nàng, không ngờ là nữ nhi ruột của Nhân Nguyên tông chủ Kiếm Vô Ý.
Đúng vậy, nếu bàn về thân phận thì Bắc Cung Thiển Vũ và Phương Nguyệt Vi cao nhất, đều là nữ nhi của tông chủ.
Bắc Cung Thiển Vũ xếp hạng hai Thiên Nguyên bảng, Phương Nguyệt Vi xếp hạng bốn, hai người cạnh tranh nhiều năm.
Nữ nhi của Kiếm Vô Ý mà sao mang dòng họ Bắc Cung?
Đó là bởi vì, phu nhân của Kiếm Vô Ý là một trong Tam Tiên của Tam Tài Tiên Tông, địa vị ở Tam Tài Tiên Tông ngang bằng địa vị của Kiếm Vô Ý trong Thái Cổ Thần Tông.
Thái Cổ Thần Tông dựa vào Kiếm Vô Ý liên nhân với tông chủ của Tam Tài Tiên Tông ràng buộc, quan hệ vững chắc nhất.
Bắc Cung Thiển Vũ là người duy nhất theo họ mẫu thân trong đám con cái của Kiếm Vô Ý.
Lý Thiên Mệnh nói:
- Đa tạ Thiển Vũ tỷ khích lệ.
Bắc Cung Thiển Vũ nói:
- Huynh đệ, bắt đầu từ ngày mai nhớ chăm sóc nhiều hơn.
Tuy rằng không biết thái độ của Thái Ất Kiếm tộc đối với tôn thần như thế nào, nhưng thế hệ trẻ bọn họ, Bắc Cung Thiển Vũ hay Kiếm Lăng Thần cho Lý Thiên Mệnh cảm giác không tệ.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, phương xa có hai người lẳng lặng nhìn.
Phương Nguyệt Vi là một trong hai người.
Nàng hờ hững mà điềm tĩnh, như đóa sen xanh.
Một thanh niên đứng bên cạnh nàng.
Thanh niên mặt mày điển trai, ánh mắt sắc bén, là một người hung hãn.
Thanh niên đứng rất gần với Phương Nguyệt Vi, có thể thấy quan hệ của hai người chắc là người yêu.
Người này là Phương Thần Cảnh, hiện xếp hạng ba Thiên Nguyên bảng.
Hắn là nhi tử của Phương Thần Vũ, một trong các Thần Soái của Thái Cổ Thần Vực. Phương Thần Ngự bị Lý Thiên Mệnh đánh bại trong Phồn Tinh chiến trường là đệ đệ của người này.
Phương Thần Cảnh nói:
- Hiên Viên tông chủ nghĩ gì mà để hắn làm phó thống lĩnh? Hắn có công lao, cũng đến Sinh Tử Kiếp, phỏng chừng thực lực có tiến bộ, nhưng một là hắn không quen thuộc địch ta, hai là hắn trẻ tuổi xung động, có chút không thích hợp.
Phương Nguyệt Vi nói:
- Không sao cả.
Phương Thần Cảnh hỏi:
- Nàng vẫn nhớ chuyện của đệ của nàng chứ? Tuy Tinh Khuyết gàn bướng, không tôn kính nàng, nhưng dù sao là đệ đệ.
Phương Nguyệt Vi nói:
- Không trọng yếu, làm việc chính đi.
Phương Thần Cảnh nói:
- Xem ra nàng không thèm nhớ, nhưng ta thì nhớ kỹ chuyện đệ đệ của ta.
Phương Nguyệt Vi nói:
- Ngày mai phải cùng nhau đối địch mới có thể sống tiếp, đừng bướng.
Phương Thần Cảnh nói:
- Chúng ta đơn độc mang theo các huynh đệ tỷ muội Thái Thanh Phương thị rời đi, không chừng cũng có thể sống tiếp. Ít người càng tiện, nàng thấy sao?
Phương Nguyệt Vi đáp:
- Ta không đi.
Phương Thần Cảnh nói:
- A, nàng cũng bị những người này tẩy não? Mỗi ngày nhuộm đẫm cái gọi là vinh diệu, nhiệt huyết ra rả bên tai, nói thẳng ra là kêu mình đi chịu chết.
- Không phải, là bởi vì nhóm Viện Nhi, bọn họ đều chết trong cuộc chiến Thiên Vân, ta và bọn chúng có thù sâu như biển máu.
- Nói kiểu đó thì nàng và tên lông trắng này cũng có thù sâu như biển máu.
Phương Nguyệt Vi liếc qua Phương Thần Cảnh:
- Thần Cảnh, ngươi đừng nói nữa, ta tự biết chừng mực, hiểu chưa?
- Hiểu, nhưng nàng cũng phải hiểu lòng của ta.
- Lòng ngươi thế nào?
Phương Thần Cảnh gằn từng chữ:
- Ta mặc kệ thù hận, mặc kệ bọn họ sống hay chết, ta chỉ muốn chúng ta sống sót, vượt qua kiếp nạn này.
Phương Nguyệt Vi nói:
- Được, sống sót thì chúng ta sẽ thành hôn.
- Vi Nhi . . .
Phương Thần Cảnh đợi câu nói này lâu lắm rồi.